Thanh Xuân Ai Không Hoang Phí
Thể Loại: Ngôn Tình Đô Thị
Views: 87
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 74: Bước vào trò chơi
- Chương 73: Chơi trò chơi
- Chương 72: Hạnh phúc xa xôi như vậy
- Chương 71: Bí mật ẩn sâu
- Chương 70: Rạp chiếu phim
- Chương 1: Hồi ức là đau thương
- Chương 2: Giang Thần Hi
- Chương 3: Quen biết Loan Mộng
- Chương 4: Anh như ánh sáng, ấm áp tới mức khiến người ta không thể từ chối
- Chương 5: Dịch Huyên, quá khứ quá đau thương
- Chương 6: Sao mặt lại đỏ như vậy?
- Chương 7: Lần đầu gặp Trần Tĩnh
- Chương 8: Chiếc váy lưu sa của Ngô Tuyết
- Chương 9: Sóng gió từ chiếc váy
- Chương 10: Chất độc đã vào xương tủy
- Chương 11: "Quán cơm" hay "Nhà hàng"?
- Chương 12: Giằng co với "Sườn heo chua ngọt"
- Chương 13: Có lẽ phải từ bỏ mới có thể tới gần cậu
- Chương 14: Cậu không thật sự vui vẻ
- Chương 15: Một lần mơ, một lần đau khổ
- Chương 16: Cái gọi là sập bẫy chẳng qua là đi mua sắm mà thôi!
- Chương 17: Máy ảnh DSLR
- Chương 18: Giành giật "Máy ảnh"
- Chương 19: Nháo như vậy đủ chưa?
- Chương 20: Thời gian của một bài hát
Thanh xuân có ai mà không hoang phí, và ai lại đi hoang phí thanh xuân của ai. Thanh xuân mỗi người đều không giống nhau, có bao nhiêu sắc màu, có bao nhiêu đần độn vô vị, chỉ riêng người đó mới biết.
Cô, Thẩm Duy Nhiên, là một cô học sinh bình thường, nhưng thanh xuân của cô lại không giống những người khác, từ thời thiếu niên ngây thơ tới lúc trưởng thành, từ tình yêu tình bạn tới tình thân vĩnh cửu, mọi thứ đều là bi thương.
Hoa đào nở là mùa tương ngộ, cánh hoa điêu tàn kia có lẽ sớm đã chú định bọn họ có duyên màkhông phận. Ai là khách qua đường của ai, và ai sẽ vì ai mà dừng lại?
Thẩm Duy Nhiên: "Em chỉ là không dám yêu..."
Giang Thần Hi: "Còn bảy năm? Mười năm thì sao?"
Loan Mộng: "Thì ra nhất kiến chung tình là có thật."
Giang Thải Dĩnh: "Xin lỗi, em chỉ là có thói quen yêu anh."
Tưởng Thần: "Anh cứ nghĩ đời này anh sẽ không thể yêu được người khác."
Ngô Tuyết: "Kiêu ngạo như em lại vì anh mà cúi đầu."
Thượng Quan Thành: "Xin lỗi, yêu em, lại tổn thương em."
Dịch Huyên: "Mình chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của cậu.