Thanh xuân có ai mà không hoang phí, và có ai mà không hoang phí thanh xuân, mùa hoa đào nở rộ là thời khắc đẹp nhất mà tớ và cậu gặp nhau.
Thẩm Duy Nhiên một mình bước vào ngôi trường xa lạ, mọi thứ đều không hề gần gũi, người qua người lại cứ thế lướt qua. Thì ra hồi ức chính là đau thương, mà loại đau thương này không có cách nào quên được, cho dù cô đã rời bỏ người kia, rời bỏ thành phố này.
Tưởng Thần, Tưởng Thần... Cái tên mà cô không dám hét lớn, nếu như người đó chưa từng xuất hiện, có lẽ cô Thẩm Duy Nhiên vẫn là Thẩm Duy Nhiên, mà Nhứ Vũ có lẽ vẫn là chị em tốt nhất của cô. Cô sẽ không rời khỏi quê hương của mình, Nhứ Vũ cũng vậy. Thẩm Duy Nhiên không dám tiếp tục hồi tưởng, cô sợ bản thân sẽ kìm chế không được mà bật khóc.
Đó là đoạn hồi ức đau đớn nhất trong những ngày thanh xuân của cô, sao cô có thể quên được?
Vốn tưởng rằng tới một thành phố xa lạ sẽ tìm được cuộc sống mới, nhưng kỳ thật, có một số người, một số việc không phải ai cũng đoán trước được, và kết quả chỉ có một câu, nếu cuộc sống chỉ như vừa gặp mặt thì cần gì bi thương ly biệt.
Hồi ức chính là đau thương.
Nếu không phải là bạn bè, thì sao có lý do chia tách? Tiếng chuông bi thương còn chưa kịp vang xong đã b ị một người phụ nữ giết chết. Xin hãy tin rằng, đồng hồ báo thức không vang quá ba lần, cô học sinh này chắc chắn sẽ không rời giường, nhưng hiện tại, chỉ cần một lần, cô gái đó đã chui khỏi ổ chăn ấm áp.
Có một số việc thật sự không thể quên đi, người quen biết Thẩm Duy Nhiên đều nói cô đã thay đổi, thỉnh thoảng chính cô cũng tự hỏi lấy chính mình, trước kia bản thân là như thế nào, tại sao lại thành như vậy? Thật xin lỗi các vị độc giả, Thẩm Duy Nhiên thật sự không thể hồi tưởng lại, cho nên cô dứt khoát rời khỏi thành phố kia.
Kỳ thật, nhân sinh vô thường, câu nói này thật sự rất đúng. Thẩm Duy Nhiên cho rằng rời đi sẽ không còn đau thương, nhưng thật ra không phải, cô rời khỏi thành phố này, chẳng qua là bắt đầu một bi thương khác mà thôi.
Hôm nay là thời điểm báo danh đại học của Thẩm Duy Nhiên, bằng tốc độ nhanh nhất cô đánh răng, rửa mặt, dùng bữa sáng, sau đó xách cặp xuống lầu chạy ra bến xe buýt, phóng thẳng tới trường.
Đại học X, một ngôi trường hạng ba, những ai điểm thi không thấp căn bản sẽ không nộp đơn tới nơi này học.
Mà cô, Thẩm Duy Nhiên của cao trung X, thành tích luôn đứng đầu, nhưng lúc thi đại học lại phát huy thất thường, kết quả chỉ đủ đậu một trường đại học hạng ba. Đối mặt với sự cười nhạo của bạn bè, thầy cô thất vọng, cô hoàn toàn không phản kích, chỉ lẳng lặng chọn cách trốn tránh, bởi vì không ai biết được, kết quả của học sinh luôn đạt thành tích cao như Thẩm Duy Niên lại bị điểm thấp đại học chẳng qua là vì một câu nói của Tưởng Thần.
Trước khi thi một ngày, Tưởng Thần đã nhắn một tin cho Thẩm Duy Nhiên: Duy Nhiên, có thể ra đây gặp mình được không? Mình có chuyện muốn nói với cậu.
Thẩm Duy Nhiên đang làm bài nhìn thoáng qua di động, khóe miệng lơ đãng gợi lên một nụ cười tự giễu rồi tiếp tục đọc sách. Một tiếng sau, Tưởng Thần lại nhắn một tin cho cô: Duy Nhiên, mình cầu xin cậu, ra gặp mình một lần được không? Liên quan tới chuyện của Nhữ Vũ. Mình ở chỗ lần đầu chúng ta gặp nhau chờ cậu, mình sẽ chờ cho tới khi cậu tới.
Thẩm Duy Nhiên nhịn không được mà cầm di động, định đứng dậy đi gặp cậu ta một lần rồi về. Nhưng ngay sau đó, bang một tiếng, một giọt nước mắt theo gò má rơi xuống, dừng trên di động. Cô ngơ ngác nhìn màn hình, trong lòng hét lớn: "Nhữ Vũ, cậu khỏe không?"
Thẩm Duy Nhiên hoảng loạn ra ngoài, nhanh chóng chạy tới chỗ hẹn. Xa xa, cô thấy Tưởng Thần một mình đứng dưới cây hoa đào, đưa lưng về phía cô, mà cô cứ lẳng lặng nhìn bóng lưng của cậu như vậy. Không biết tại sao, cô lại thấy cậu thật cô độc, cô độc tới thê lương.
Đây là nơi đầu tiên cô gặp Tưởng Thần, cũng chính dưới gốc cây anh đào này. Khi đó cô thích vẽ tranh, cho nên hay một mình xách theo giá vẽ chạy loạn, sau đó vô tình gặp cậu ở đây. Cô ngồi dưới gốc cây anh đào phong cảnh, còn cậu ngồi ở đó đọc sách, hình ảnh thật đẹp biết chừng nào, cho nên cô thường bị Nhữ Vũ trêu chọc.
Thay đổi, mọi thứ đều thay đổi, Nhứ Vũ đi, Dịch Huyên cũng rời đi. Sau khi thi đại học, tất cả đều đường ai nấy đi.
Tưởng Thần một mình chờ đứng chờ dưới gốc anh đào, bởi vì cậu thật sự không biết Thẩm Duy Nhiên có tới hay không, cậu càng không biết sau khi cô tới, cậu nên giải thích chuyện của Nhứ Vũ thế nào. Có lẽ vì ánh mắt của Thẩm Duy Nhiên, ngay cả Tưởng Thần vẫn luôn ngơ ngác cảm nhận được có người nhìn mình, trong đầu còn đang suy nghĩ người đó là ai, thì vừa quay đầu đã thấy Thẩm Duy Nhiên.
Sau đó, chính Tưởng Thần lại lẳng lặng nhìn Thẩm Duy Nhiên, không biết phải mở lời thế nào. Thẩm Duy Nhiên cũng lẳng lặng nhìn Tưởng Thần, không nói chuyện, nhưng cô có thể cảm nhận được cậu đã tiều tụy hơn trước. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra lại khiến Tưởng Thần trong mấy ngày lại khác trước như vậy.
Tưởng Thần nhìn chằm chằm Thẩm Duy Nhiên, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, giống như chỉ cần cậu nhắm mắt, ngay sau đó cô sẽ lập tức biến mất.
Thẩm Duy Nhiên không chịu nổi bầu không khí căng thẳng này, nên lên tiếng hỏi: "Cậu? Cậu? Nhứ Vũ?"
Giọng nói đứt quãng tựa như sự sốt ruột trong lòng của cô, thật ra cô không bình tĩnh như bề ngoài như vậy, chính cô thật sự không biết phải đối mặt với Tưởng Thần ra sao. Thẩm Duy Nhiên chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng tiếp tục: "Mình và Nhứ Vũ đã nói rõ, chuyện của cô ấy không liên quan tới mình."
Tưởng Thần nghe xong không khỏi sửng sốt, không tin nhìn Thẩm Duy Nhiên: "Sao có thể, quan hệ giữa hai cậu tốt như vậy, chẳng lẽ... Duy Nhiên, là vì mình sao?"
Trong lòng Thẩm Duy Nhiên không khỏi đau xót, cô ngẩng đầu mang theo gương mặt trào phúng, ánh mắt lạnh lẽo nhất đối diện với cậu: "Tưởng Thần, cậu cũng quá đề cao bản thân rồi đấy. Cậu nghĩ mình là ai?"
Sắc mặt Tưởng Thần lập tức trắng bệch, cả người bất giác run lên, phảng phất như con búp bê thủy tinh chạm vào là vỡ.
Thẩm Duy Nhiên cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn cậu như vậy, lên tiếng: "Cậu tìm mình là vì muốn nói chuyện này sao?"
Tưởng Thần hoàn hồn, nói: "Duy Nhiên, cậu không biết sao? Nhứ Vũ... Cậu ấy phải đi lấy chồng!" Những lời này như dùng toàn bộ sức lực mới có thể nói ra.
Thẩm Duy Nhiên chỉ biết, một khắc đó, cả thế giới đều sụp đổ, cô tự nói với chính mình rằng: Không thể, không thể nào, Nhứ Vũ chỉ mới mười bảy tuổi. Thẩm Duy Nhiên, là mày hại cậu ấy, là mày hại người chị em hơn mười năm của mày.
Nhìn Thẩm Duy Nhiên như vậy, trái tim Tưởng Thần không ngừng đau đớn, cậu nghẹn ngào, gọi cô một tiếng: "Duy Nhiên."
Thẩm Duy Nhiên dùng sức nắm chặt hai tay mới có thể giữ được bình tĩnh, cô không biết bản thân nổi điên hay bị thứ gì, thế mà lại lạnh lùng hỏi: "Hả? Thế sao?" Ngay cả cô cũng bị câu nói của chính mình làm cho hoảng sợ, phảng phất như đó là chuyện của một người xa lạ, không hề liên quan tới cô.
Tưởng Thần thật sự không ngờ Thẩm Duy Nhiên lại có phản ứng như vậy, cậu khẽ gọi tên cô, phảng phất như đó là trân bảo mà cậu muốn che chở nhất: "Duy Nhiên."
Thẩm Duy Nhiên bật cười, nói: "Còn gì nữa không? Nếu không thì mình đi trước đây."
Hai mắt Tưởng Thần đỏ ửng, nghẹn ngào: "Duy Nhiên, xin lỗi, mình..."
Thẩm Duy Nhiên vẫn tươi cười như hoa, cắt ngang lời cậu định nói: "Không phải." Nói xong, cô xoay người rời đi, nước mắt cứ thế mà chảy xuống.
Tưởng Thần nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại lời mình muốn nói: Duy Nhiên, anh yêu em.
Thẩn Duy Nhiên không dám quay đầu nhìn Tưởng Thần, càng không dám đưa tay gạt đi nước mắt. Cô sợ sẽ bị cậu phát hiện, cho nên cứ mặc cho nước mắt chảy xuống, thấm ướt vạt áo, đó không biết là cảm giác chua xót thế nào?
Đây là lần đầu tiên Thẩm Duy Nhiên biết thì ra nước mắt lại cay đắng như vậy, trong lòng thầm nói: Tưởng Thần, giữa chúng ta không bao giờ có khả năng. Xin lỗi, cậu sẽ tìm được người tốt hơn mình, tốt hơn Nhứ Vũ.
Thẩm Duy Nhiên nghe tiếng khóc đứt quãng từ phía sau truyền tới, cô thật không dám tin người đó lại là Tưởng Thần: Thật xin lỗi, Tưởng Thần, Nhứ Vũ...
Ngay cả dũng khí khóc Thẩm Duy Nhiên cũng không có. Cô cầm di động, nhập vào một dãy số quen thuộc, gửi đi tin nhắn: Tưởng Thần, chúc cậu hạnh phúc.
Tưởng Thần nhìn bóng lưng Thẩm Duy Nhiên đã xa, đúng lúc này lại đọc được tin nhắn mà cô gửi tới. Cậu run rẩy, gửi tin nhắn trả lời: Không có cậu, mình lấy đâu ra hạnh phúc?
Thẩm Duy Nhiên mở tin nhắn ra xem, cảm xúc cuối cùng đã không thể kìm nén mà bật khóc lên...
Sau đó, lúc thi đại học không phát huy được hết khả năng, rốt cuộc, Thẩm Duy Nhiên phải tới ngôi trường X này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Xuân Ai Không Hoang Phí
Chương 1: Hồi ức là đau thương
Chương 1: Hồi ức là đau thương