Phương Bắc Của Tôi
Thể Loại: Đô Thị Đam Mỹ
Views: 238
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 56
- Chương 55: H (Giảng hòa)
- Chương 54: Bị thòng lọng
- Chương 53: Bị mẹ ruột đánh cho một trận
- Chương 52: Về nhà
- Chương 1: Chi nhánh Hoa Khê
- Chương 2: Phát hiện ra khách hàng kim cương Tập Hiểu Bắc
- Chương 3: Lần đầu gặp Tập Hiểu Bắc
- Chương 4: Lạc đường ở bãi tắm suối nước nóng
- Chương 5: Chó cắn chó
- Chương 6: Bị đùa bỡn
- Chương 7: Thật ra Tập tổng là người có lòng
- Chương 8: Anh nói anh muốn che chở tôi
- Chương 9: Tôi vẫn chứng nào tật nấy
- Chương 10: Bị đánh ba lần
- Chương 11: Tôi cũng không biết tại sao lại đánh em
- Chương 12: Cơ hội tới
- Chương 13: Tôi không phải người đàn ông đã chơi anh
- Chương 14: Anh không đến tìm tôi thì tôi đành phải đến tìm anh vậy
- Chương 15: Anh nói “Không nên động vào người của tôi”
- Chương 16: Tôi đứng quyến rũ anh ở đầu đường
- Chương 17: Chỉ bao không nuôi
- Chương 18: Tình yêu mới của Tập Hiểu Bắc
- Chương 19: Chị Chu Lỵ
- Chương 20: Tiếng ca lay động lòng người
Raw and convert: Hồ Ly Rùa
Thể loại: hiện đại, đô thị tình duyên, tổng tài bá đạo x nhân viên ngân hàng nhu nhược, hỗ công, ngược, 1×1, HE
LỜI TỰA
Tôi liếc nhìn quyển sách lần cuối: “Người khát vọng rời xa chốn cũ, là người bất hạnh.” ném ra ngoài cửa kính xe, tựa như vứt bỏ hai mươi tám năm sinh hoạt của bản thân ở thành phố này. Thế nhưng thứ tôi muốn ném đi nhất vẫn đang nằm lẳng lặng trong góc ba lô, đó là một cái USB nhỏ xinh có hình trái tim màu hồng, vợ của Dư Học Bình đưa cho tôi tuần trước.
Cô là một người phụ nữ an tĩnh nhưng hơi kì lạ, lúc cô đưa cho tôi bản ghi cảnh tình ái mãnh liệt giữa tôi và chồng cô thì tay không hề run dù chỉ một chút. Thậm chí tôi còn tưởng tượng ra được sự bình tĩnh của cô khi đặt máy quay ở đầu giường.
“Rời xa Học Bình, rời xa thành phố này, càng xa càng tốt. Bằng không, tôi không cần gì cả, chỉ cần cậu và nhà cậu thân bại danh liệt, sống không bằng chết, giống hệt như tôi bây giờ.”
Tôi không thích cha mẹ tôi, nhưng không có nghĩa là tôi để cho danh hiệu nhà giáo ưu tú nhân dân của họ bị bôi bẩn, còn có chị với anh rể tôi, và đứa cháu gái Vũ Tiểu Nam tôi yêu nhất.
“Cho tôi một tuần.” Tôi nắm chặt trái tim màu hồng kia, cảm thấy nó đang in vào lòng bàn tay tôi một chữ A nóng bỏng.
Cô uống một hơi cạn cốc nước chanh, thô lỗ lấy tay áo quẹt miệng, “Còn nữa, đừng để tôi gặp lại cậu, đừng để tôi biết cậu sống tốt. Nếu sau này tôi thấy cậu ở chung với người khác, dù là nam hay nữ, tôi đều sẽ phát đoạn phim này lên internet.” Rốt cuộc cô cũng khóc lên, “Tên khốn khiếp nhà cậu! Chỉ đáng cô độc cả một đời…”
Đoàn tàu bắt đầu chạy, thần kinh căng thẳng của tôi đột nhiên thả lỏng, uể oải tột cùng lập tức lan tới. Thật sự xin lỗi, tôi mơ màng nghĩ, dù có ra sao. Vì lẽ đó, giờ tôi chỉ muốn đi tới phương Bắc xa xôi, tới một thành phố mà trước đây tôi chưa từng nghe tới.