Sau khi cùng lên tàu xuôi nam với Dư Học Bình, tôi quay lại nhìn thành phố sau lưng lần cuối: Tập Hiểu Bắc biết tôi đi rồi, khẳng định sẽ thất vọng nhiều hơn phẫn nộ, rùa đen luôn là rùa đen, dù có sống bên đại bàng mười nghìn năm, vẫn là chỉ rùa đen mà thôi.
Xuống trạm tàu Bắc Kinh, tôi tiễn Dư Học Bình đến sân bay thành phố, gã ngồi trong phòng chờ bay khóc rối tinh rối mù, không chút e dè.
“Không thể”, tôi đưa cho gã một bọc khăn giấy, “Chúng ta vĩnh viễn không thể.”
“Nhưng anh định đi đâu? Nếu bị tên thổ phỉ kia bắt lại thì có toàn mạng không?”
Tôi rất muốn nói đại ca đây bận tâm nhất là em đó, có điều nói đi nói lại thì trực giác của gã cũng nhanh nhạy phết, chẳng gì đã nhận định Tập Hiểu Bắc chưa từng gặp mặt là một phần tử bạo lực không thể cứu chữa.
“Em yên tâm, xã hội công bằng sao có thể để anh ta một tay che trời.” Thật ra trong lòng tôi cũng không chắc chắn, thế nhưng vẫn bĩu môi tặng cho mình thêm vài phần cam đảm: “Anh không tin không ai quản được anh ta!”
Tôi mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng, không thể bay trên trời, cũng không mua vé tàu tiếp tục xuôi nam. Tôi từng xem một tin tức trên TV như này, không ít người tới Tây Tạng du lịch lần đầu tiên đều đi bằng xe chuyên biệt, bọn họ vừa đặt chân đến Thạch Gia Trang(*) đã đòi thở dưỡng khí vì cảm thấy ngột ngạt đến phát hoảng. Giờ tôi cũng xuất hiện bệnh trạng đó, nó khiến tôi không thể tiếp tục chạy trốn, vừa nghĩ đến chuyện càng ngày càng cách xa Tập Hiểu Bắc là buồn đến không thể thở được, để không bị chết ngạt, Bắc Kinh trở thành điểm đừng chân cuối.
(*) Thạch Gia Trang là thủ phủ của tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
Sau khi lang thang trên đường hai ngày, tôi đến một quán rượu ven biển giết thời gian, còn theo chân một nhiếp ảnh gia tự do tới xem buổi biểu diễn của Hứa Nguy. Ở một góc đường yên tĩnh, trong xe gã, gã thở dốc cởi thắt lưng tôi. Tôi nổi lên phản ứng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không tiếp tục. Một mình chậm rãi bước trên đường, tôi không cảm thấy thích nơi này một chút nào, vừa phồn hoa lại vừa náo nhiệt, vậy mà chẳng có quan hệ gì với tôi. Hết thảy của tôi lại càng xa phương bắc hơn, đất trời rộng lớn, vậy mà chẳng có nơi nào để hướng về. Tôi với Tập Hiểu Bắc đều cần tách ra một khoảng thời gian, anh phải nhìn thẳng vào tình cảm của mình, nhận rõ trái tim dành cho ai, còn tôi phải làm theo những điều anh hằng mong đợi, tìm lại tự tôn, thử làm một người đàn ông chân chính. Sáng sớm hôm sau tôi hạ quyết tâm, đầu tiên tới Thất Thải Vân Nam(*) mua vòng ngọc phỉ thúy, giá cả cũng không rẻ, nhưng sau này, tiền hẳn không quá quan trọng với tôi nữa, tiếp đó bắt chuyến tàu về.
(*) Thất Thải Vân Nam là thương hiệu trang sức nổi tiếng thế giới được thành lập năm 1999 tại Côn Minh, Vân Nam, Trung Quốc.
Đoàn tàu tôi chọn vừa rời khỏi thành phố, thế nhưng tôi không xuống mà đi tiếp về phương bắc, đồng nội ven đường bắt đầu mở rộng vô hạn về phía chân trời. Hơi thở của tôi ngày càng nhẹ nhõm, tôi biết mình đã đưa ra sự lựa chọn chính xác, từ khời khắc phải rời xa thảo nguyên, suy nghĩ này vẫn luôn nảy mầm trong tôi.
Tôi xuống xe ở thị trấn nhỏ Tập Hiểu Bắc từng dừng lại, tôi nhận ra mình không biết nơi mẹ ruột ở gọi là gì. Nghe tôi nói muốn tìm cô giáo Ngao Đăng Cách Nhật Lặc, một tài xế xe tải cùng đường nhiệt tình mời tôi đi chung. Tôi đến nơi cần đến vào lúc chạng vạng, nói lời cảm ơn với tài xế rồi đi thêm một quãng đường, tôi đã nhìn thấy nhà mẹ ruột.
Trời đã tối hắn, nhiệt độ giảm mạnh, tôi mang theo rất ít quần áo, lại toàn đồ mùa hè, vừa lạnh vừa đói lại vừa sợ, thế nhưng vẫn không có dũng khí gõ cửa nhà mẹ ruột. Cuộn mình ngồi xổm xuống đất, lông tơ trên người tôi bắt đầu dựng ngược lên. Cách đó không xa có một đôi mắt xanh thẫm nhìn chằm chằm vào tôi, càng đi càng tới gần.
“Anh…” Tôi nghe được giọng mình kêu thảm thiết, “Cứu mạng…”
Thứ kia lặng lẽ đi tới, gặm ống quần tôi, sau đó liếm tay tôi, tôi bình tĩnh thở một hơi, nhận ra đó là con chó chăn cừu Đức của mẹ ruột. Tôi đặt mông ngồi xuống đất, ôm cổ nó: “Bảo bối, đi mau, mày hiểu chứ…”
Quấn chăn ngồi xếp bằng trên giường đất của mẹ ruột, tôi ăn từng bát từng bát mì nóng. Mẹ ruột bị dọa sợ, nhìn tôi vừa gạt lệ vừa xoa đầu: “Con trai à, con sao thế? Thằng khốn Tháp Lạp kia đâu?”
“Mẹ”, tôi ợ một tiếng no nê, “Tháp Lạp ra nước ngoài khảo sát thực tế rồi, không biết con tới đây.”
“Nhưng sao con lại gầy đến vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Tuy đã nghĩ suốt dọc đường đến đây nhưng tôi vẫn không biết giải thích với mẹ ruột ra sao, đành nói bâng quơ: “Bọn con xảy ra chút vấn đề, tách nhau ra…”
Mẹ ruột nhìn chằm chằm tôi liên tục, tôi không thấy bà vui vẻ vì điều đó.
“Con à, mẹ không đồng ý với quyết định của Tháp Lạp, nhưng cũng chưa từng oán hận con, cũng sẽ không đi ép buộc nó. Nó đã quỳ trước mặt mẹ thề không kết hôn với phụ nữ, muốn ở bên con cả đời, tuy nó là đồ khốn nhưng xưa nay luôn giữ lời. Nếu nó vi phạm lời thế thích người khác giống cha nó năm xưa, mẹ thà không có đứa con như nó…”
Nước mắt tôi tràn mi, quay người lấy vòng ngọc trong túi ra đặt vào tay mẹ ruột: “Mẹ nhận giúp con được không, con muốn làm con trai của mẹ.”
Mẹ ruột đỏ mặt như thiếu nữ, bà chìa bàn tay có chút biến dạng vì bị phấn ăn mòn lâu ngày cho tôi xem: “Con trai ngốc, mẹ làm việc quần quật cả ngày, sao có thể đeo đồ dễ hỏng như vậy chứ, vỡ thì đáng tiếc lắm.”
Tôi nắm tay mẹ ruột, cẩn thận đeo vòng vào cổ tay bà: “Mẹ, sau này con sẽ làm tất, mẹ cứ đeo đi.”
Nếu không phải đêm đó mẹ ruột thấy tôi vừa lạnh lại vừa mệt thì bà nhất định sẽ đưa tôi về thành phố ngay trong đêm, căn bản bà không tin tôi muốn ở lại đây thay bà dạy học. Mẹ ruột giống Chu Lỵ, đều cảm thấy tôi với Tập Hiểu Bắc đang giận dỗi. Tôi không để ý đến chuyện bà coi tôi như cô con dâu bị ức hiếp, dù sao cũng có thể ngủ một giấc ngon lành sau vài ngày rồi!
“Mẹ, con không ngủ được, mẹ hát ru con đi, bài mà mẹ hay ru Tháp Lạp khi còn bé ấy.”
Mẹ ruột bị tôi chọc cười, bà tắt đèn, vừa vỗ lưng tôi vừa khẽ ngâm nga, tôi nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Tập Hiểu Bắc có lợi hại đến đâu cũng sẽ không nghĩ ra tôi ở đây, cho dù có nằm mơ anh tới bắt tôi, tôi cũng không sợ, có mẹ tôi ở đây rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phương Bắc Của Tôi
Chương 52: Về nhà
Chương 52: Về nhà