DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 206: Kính Nhật Nguyệt Càn Khôn

Edit: Frenalis

Chiếc Lincoln dừng trước một tòa kiến trúc cổ kính. Tòa nhà cổ này được bao quanh bởi một đường ranh giới màu vàng, nơi có cảnh sát vũ trang trang bị đầy đủ đang canh gác.

Một nhóm người có vẻ quyền lực đứng bên ngoài đường ranh giới, có nhân viên che ô cho họ. Họ lo âu nhìn về phía tòa nhà cách đó không xa.

Khi chiếc Lincoln xuất hiện, những người đó vội vàng tiến đến chào đón.

Một đạo sĩ bước ra từ ghế phụ của Lincoln. Sau khi mở cửa xe, một đạo sĩ khác cũng bước ra.

Vị đạo sĩ này tóc bạc phơ, mặt râu quai nón, khoảng năm sáu mươi tuổi. Ông ấy mặc một chiếc trường bào màu xanh mộc mạc, đi đôi giày vải màu đen, cầm trong tay một cây phất trần.

Khi ông ấy bước ra khỏi xe, đôi giày vải đen của ông ấy đi trên mặt đất đang ướt, kỳ lạ là khi ông ấy đi tới đâu, nước trên mặt đất tự động tách ra hai bên, đôi giày không dính một chút nước nào.

Trong số những người đang chào đón có Chu Vân Mộc và chú Hai của Diệp Vũ Lăng. Khuôn mặt họ đều lộ vẻ lo lắng, cúi đầu chào vị đạo sĩ: "Chào Trương chưởng môn."

Vị đạo sĩ này chính là Trương Xương Thuận, chưởng môn đời này của phái Mao Sơn và là sư phụ của Trương Hoành Thái.

Là chưởng môn của một trong hai môn phái tu đạo lớn nhất Hoa Hạ, Trương Xương Thuận đã chín mươi tuổi, nhưng nhìn từ bên ngoài, ông ấy chỉ mới khoảng năm sáu mươi tuổi. Điều này cho thấy ông ấy có tu vi cao cường đến mức nào.

Trương Xương Thuận đã lâu không rời khỏi Mao Sơn, nhưng hiện tại ông ấy lại đến đây chỉ trong vòng một ngày, cho thấy Trương Hoành Thái quan trọng đối với ông ấy như thế nào.

Trương Xương Thuận hơi gật đầu với mọi người, hỏi: "Tình hình như thế nào?"

Một người đàn ông mặc áo đạo bào màu xám bước ra từ đám đông. Ông ta hơn bốn mươi tuổi.

Người này là Lý Thành Quý, một trong những chấp sự của phái Hoa Sơn.

Phái Hoa Sơn là một trong những phái thuộc Đạo giáo, nằm rất gần thành phố Tây An. Có thể nói thành phố Tây An là địa bàn của phái Hoa Sơn. Bất cứ chuyện gì lớn xảy ra ở đây, thông thường phái Hoa Sơn sẽ là người giải quyết.

Lý Thành Quý cúi đầu chào Trương Xương Thuận theo nghi thức Đạo giáo : "Trương chưởng môn, từ khi buổi trà chiều hôm qua bắt đầu, quán trà này đã bị bao phủ bởi một làn sương đen. Mọi người bên trong đều mất liên lạc. Sau khi các vị sư huynh thông thạo trận pháp của phái Hoa Sơn chúng tôi điều tra, xác định đây là một trận pháp, nhưng trận pháp này không thuộc về hệ thống tu đạo Hoa Hạ mà là trận pháp của Nhật Bản, tên là Yakumo Tỏa Hồn Trận. Một khi được kích hoạt, nó có thể rút hồn người trong trận ra và nghiền nát."

Trương Xương Thuận lập tức cau mày, Lý Thành Quý vội vàng nói: "Trương chưởng môn bớt giận, một vị sư huynh của chúng tôi đã liều mạng tiến vào quán trà và phát hiện ra toàn bộ linh hồn của bọn trẻ không còn trong cơ thể họ, nhưng họ vẫn an toàn. Có vẻ như ai đó đã ra tay bảo vệ linh hồn của họ. Hiện tại tất cả đệ tử phái Hoa Sơn của chúng tôi đều được triển khai để tìm kiếm những Âm Dương Sư trong thành phố Tây An, chắc chắn chúng tôi sẽ sớm tìm ra tung tích của chúng."

Trương Xương Thuận liếc nhìn Lý Thành Quý một cách hờ hững, nói: "Tôi cũng đã nghe nói về Yakumo Tỏa Hồn Trận. Đây là một trận pháp khổng lồ cần ít nhất ba năm để hoàn thành. Nó có thể thu thập linh hồn của hơn hai mươi tu sĩ cùng lúc. Chẳng lẽ có nhiều nhà cao tầng ở Tây An được xây dựng bằng cách sử dụng trận pháp này? Phái Hoa Sơn của các người ở ngay bên cạnh thành phố Tây An mà lại để cho người Nhật Bản muốn làm gì thì làm?"

Lý Thành Quý biết phái Hoa Sơn chắc chắn sẽ bị Mao Sơn truy cứu trách nhiệm, đành cúi đầu nói: "Đây thực sự là sơ suất của chúng tôi. Những năm gần đây, Hoa Hạ đang bùng nổ về ngành xây dựng, mọi quốc gia đều có thể đến đây đầu tư. Chính phủ cũng tận lực ủng hộ, vì vậy chúng tôi đã sơ hở."

Trương Xương Thuận hừ lạnh một tiếng, Lý Thành Quý chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuộn trào, thân hình lay động suýt ngã.

"Hoành Thái là đệ tử xuất sắc nhất của tôi, và cũng là người được chọn kế nhiệm vị trí chưởng môn phái Mao Sơn. Nếu có chuyện gì xảy ra với hắn, tôi sẽ đến Hoa Sơn và đòi hỏi lời giải thích từ Lý lão đầu!"

Lời nói của ông ấy còn chưa dứt, một âm thanh như tiếng chuông vang dội khắp nơi: "Trương lão đầu, lâu rồi không gặp, tính khí của ông vẫn tệ như vậy à?"

(Editor: thực sự tui rất đau đầu với mấy cái danh xưng trong truyện này, truyện tuy là hiện đại nhưng về linh dị huyền huyễn, nên sẽ có những xưng hô hơi hướng cổ đại, mà mấy ông này là tu đạo, toàn thân toát ra linh khí, nếu dịch ra thuần hiện đại như "ông Lý, ông Trương" thì cảm thấy phèn quá, nên tui vẫn giữ nguyên xưng hô của truyện nhé).

Mọi người lại cùng cúi đầu chào: "Lý chưởng môn."

Khác với chiếc xe sang trọng của Trương Xương Thuận, Lý chưởng môn lại đến bằng xe đạp. Trông ông cũng chỉ khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng ngắn màu xám, cưỡi một chiếc xe đạp cũ nát, trông rất thoải mái và nhàn nhã.

Mặc dù ông đạp xe không nhanh, nhưng chiếc xe đạp này lại di chuyển nhanh đến kinh ngạc, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt mọi người.

Lý chưởng môn hơi béo, khuôn mặt luôn nở nụ cười, trông rất dễ gần.

Ông nhảy xuống xe đạp vẫy tay chào mọi người: "Miễn lễ, miễn lễ."

Trương Xương Thuận lạnh lùng nói: "Lý lão đầu, ông không phải đang bế quan sao? Sao lại đến đây?"

"Ha ha, Trương lão đầu, nếu tôi không đến, chẳng phải ông sẽ nói xấu tôi sau lưng sao?" Lý chưởng môn cười nói, "Huống chi lần này những thanh niên tài tuấn bên trong không có người của Hoa Sơn chúng tôi, nếu như tôi không đến, mọi người trong thiên hạ sẽ nói rằng phái Hoa Sơn chúng tôi vô tình sao."

Trương Xương Thuận nói: "Ngay cả khi ông không nói, tôi cũng phải hỏi ông, trong những năm gần đây Hoa Sơn các người luôn muốn giành được ít nhất hai suất tham dự hội trà, năm nay chỉ có một suất, và người kia lại vắng mặt vì lý do công việc. Lý lão đầu, nếu hôm nay ông không giải thích rõ ràng, đừng nói là Mao Sơn tôi, mà cả người trong thiên hạ cũng sẽ không buông tha."

Lý chưởng môn trợn mắt: "Trương lão đầu, ông nói rõ cho tôi nghe, ông có ý gì? Ông muốn nói Hoa Sơn chúng tôi thông đồng với bọn Nhật, sát hại những thanh niên tài tuấn của Hoa Hạ? Tôi nói cho ông biết, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bừa bãi. Danh tiếng của Hoa Sơn chúng tôi bao nhiêu năm nay không thể bị hủy hoại bởi cái miệng của ông."

Mọi người đều im lặng. Hoa Sơn và Lao Sơn có mối quan hệ tương đối gần gũi, mà Lao Sơn trước giờ luôn đối đầu với Mao Sơn. Nên hai vị chưởng môn Hoa - Mao gặp nhau đều muốn xé nát nhau, huống chi là các đệ tử bên dưới.

Chu Vân Mộc bước ra nói: "Hai vị chưởng môn, mạng sống của bọn trẻ của chúng ta đang sống chết chưa biết, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, cứu người mới là quan trọng."

Hai vị chưởng môn liếc nhìn nhau. Lý chưởng môn nói: "Chu Vân Mộc, cậu cũng không cần lo lắng. Lão già tôi sẽ tự mình điều tra. Lúc linh hồn của những đứa trẻ đó bị Yakumo Tỏa Hồn Trận kéo ra khỏi cơ thể, có người đã ra tay cứu và đưa linh hồn của bọn họ đến thế giới ý thức của người đó. Chỉ có điều..."

Lời nói của ông đột ngột thay đổi khiến mọi người căng thẳng trở lại. Lý chưởng môn thở dài, tiếp tục nói: "Nếu tôi đoán không sai, người đã ra tay cứu người là một cô gái. Đây là một biện pháp bảo vệ, nhưng bọn người Nhật Bản đó sẽ tấn công lần nữa. Chúng sẽ điều khiển nhiều ma quỷ hơn xâm nhập vào thế giới ý thức của cô gái đó và tiếp tục truy sát linh hồn của bọn trẻ trong thế giới ý thức. Bây giờ... ôi chao."

Âm thanh thở dài của ông khiến nhiều người rùng mình.

Một người phụ nữ trong đám đông bước tới khóc nức nở: "Lý chưởng môn, con gái tôi Thiên Thiên mới chỉ hai mươi tuổi. Con bé có thiên phú tốt, là niềm hy vọng của vợ chồng chúng tôi. Xin ngài hãy mau cứu chúng nó."

Nói xong, hai chân bà ta mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất

Lý chưởng môn vội vàng vẫy tay: "Mau đứng dậy, mau đứng dậy. Tôi không nói là không cứu."

Chồng người phụ nữ bước đến dìu vợ mình đứng dậy, run run giọng nói: "Lý chưởng môn, ngài có cách nào không? Chỉ cần có thể cứu Thiên Thiên, vợ chồng chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì."

Chú Hai Diệp cũng hỏi: "Có cần phá trận trước không?"

"Không được, tạm thời không thể phá trận. Thế giới ý thức rất mong manh. Một khi phá trận, năng lượng linh hồn được sinh ra có thể khiến thế giới ý thức của cô gái đó sụp đổ, đến lúc đó, không ai có thể sống sót," Lý Thành Quý giải thích. "Cho nên phái Hoa Sơn chúng tôi không thể phá trận ngay lập tức."

Lý chưởng môn vuốt cằm nói: "Để thực hiện kế hoạch hôm nay, chỉ có tôi mới có thể bước vào thế giới ý thức của cô gái đó, tìm cách tiêu diệt những yêu ma quỷ quái kia và tìm cách cứu bọn trẻ ra."

Chu Vân Mộc cau mày: "Lý chưởng môn, theo tôi được biết, việc xâm nhập vào thế giới ý thức của người khác rất dễ khiến thế giới ý thức sụp đổ."

"Không sao." Lý chưởng môn vẫy tay, "Tôi đã mang theo một món đồ."

Nói xong, ông ấy lấy ra một chiếc gương đồng từ trong ngực.

Chiếc gương đồng chỉ to bằng hai bàn tay, không biết là cổ vật của triều đại nào, nhưng nó sáng bóng và được bảo dưỡng rất cẩn thận. Mặt sau của gương đồng được đúc hình thiên địa nhật nguyệt, sơn hà vạn vật, như thể chứa đựng toàn bộ thế giới.

"Đây là..." Chu Vân Mộc cả kinh nói, "Bảo vật của Hoa Sơn - kính Nhật Nguyệt Càn Khôn!"

Theo truyền thuyết, vào thời nhà Đường năm Khai Nguyên, trong nhà của một vị quan lớn ở Trường An có một cái giếng. Một ngày nọ, một tia sáng khổng lồ phát ra từ bên trong giếng. Vị quan lớn nghi ngờ có bảo vật dưới giếng, nên đã sai người hầu của mình xuống giếng tìm kiếm.

--------------------o------------------

Đọc truyện chữ Full