DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 205: Chu Nguyên Hạo là của tôi

Edit: Frenalis

Trong mắt Diệp Vũ Lăng lóe lên một tia sáng khó hiểu, im lặng một lúc rồi quay trở lại quán cơm.

Tôi cùng Văn Diên Ương dìu Từ Sơn lên bàn, cởi áo ngoài của hắn ra. Trên áo lót của hắn có một lỗ nhỏ. Tôi nhẹ nhàng ấn vào và phát hiện ra một vật cứng bên trong, có lẽ là chiếc đinh đó.

Văn Diên Ương nói: "Tôi đi nấu nước và lấy dao tới."

"Không cần," tôi nói, "Nữ quỷ đó sử dụng vũ khí bằng oán khí huyễn hóa mà thành. Chỉ cần phá hủy oán khí, chiếc đinh sẽ tự động biến mất."

Tôi lấy ra một lá Bùa Hoá Sát từ trong tay áo, miệng lẩm bẩm chú ngữ và rót linh khí vào lá bùa. Lá bùa soạt một tiếng liền bốc cháy

Tôi nói Văn Diên Ương mang đến một bát nước, hòa tro bùa vào nước, khuấy đều vài lần rồi đổ lên vết thương trên lưng Từ Sơn.

"A!" Từ Sơn đau đớn kêu lên thảm thiết. Một luồng khói đen bốc lên từ vết thương, lan tỏa mùi hôi thối nồng nặc trong không khí, giống như mùi xác thối đã chôn vùi dưới bùn đất nhiều năm.

Kim Giáp Tướng Quân trong cơ thể tôi lập tức lao ra, bay lên không trung và hút lấy luồng oán khí.

Luồng oán khí này vô cùng dày đặc. Nữ quỷ này có lẽ đã hơn ngàn năm tuổi, là món ăn rất bổ dưỡng cho Kim Giáp Tướng Quân.

Tôi vỗ nhẹ vào lưng Kim Giáp Tướng Quân nói: "Bên ngoài còn nhiều con lớn hơn nữa, nếu muốn ăn thì mau đi đi. Ăn no nê trở về, biết đâu lại có thể thăng cấp nữa."

Kim Giáp Tướng Quân là côn trùng, không thể nói chuyện, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó vô cùng vui vẻ. Nó bay vòng quanh tôi một vòng rồi bay ra ngoài cửa.

Từ Sơn kiệt sức nằm sấp trên bàn, mặt trắng bệch như tờ giấy, lờ mờ nói: "Cảm ơn các người. Nếu không có các người, mạng tôi hôm nay coi như xong. Chỉ không biết em trai tôi còn sống hay không. Khi chúng tôi chạy trốn, nó đi cùng Tiêu Lâm. Thằng nhóc Tiêu Lâm đó nhiều mưu mô nhất, nhưng thực lực bình thường. Hy vọng họ không sao."

"Yên tâm đi, họ còn sống." Tôi lấy cồn sát trùng cho hắn, hắn nghiêng đầu hỏi: "Sao cô biết?"

"Chính là biết," Tôi nói.

Văn Diên Ương ở bên cạnh nói: "Khương tiểu thư có khả năng cảm nhận vượt mức hơn con người bình thường. Vừa rồi khi anh và nữ quỷ chưa xuất hiện, cô ấy đã cảm nhận được có Lệ Quỷ đến."

Từ Sơn kinh ngạc: "Lợi hại như vậy? Vậy phạm vi cảm nhận của cô rộng đến mức nào? Cô có thể cảm nhận được toàn bộ trấn Thiếu Dương không?"

Tôi dừng tay lại, kinh ngạc nhìn hắn: "Anh đang nói gì?"

"Tôi hỏi phạm vi cảm nhận của cô rộng đến mức nào..."

"Không phải câu này," tôi ngắt lời hắn, "Anh đang nói về cái trấn nào?"

"Trấn Thiếu Dương."

"Sao anh biết?" Trước đó tôi đã nhìn thấy một bảng hiệu trên cửa hàng tạp hóa, nhưng không thể nhìn rõ tên của thị trấn.

Từ Sơn nói: "Có một tấm áp phích dán bên kia thị trấn, trên đó viết tên thị trấn. Sao vậy, cô biết thị trấn này?"

Tôi kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Trách không được tôi cảm thấy cô cùng quen thuộc , thì ra nơi này là trấn Thiếu Dương.

Tôi trầm mặc một lúc rồi nói: "Khi tôi còn rất nhỏ, lúc vừa mới đến Sơn Thành, bà nội đã dẫn tôi đi chơi, nơi tôi thích nhất là trấn Thiếu Dương. Sơn Thành chỗ chúng tôi là một tòa thành cổ nổi tiếng, nghe nói đã có hơn mấy trăm năm lịch sử."

"Chỗ của cô?" Từ Sơn hỏi, "Chẳng lẽ chúng ta đã đến Sơn Thành?"

Tôi lắc đầu: "Ngay cả ở Sơn Thành, các người cũng không thể tìm thấy thị trấn cổ này. Khi tôi mười ba tuổi, trấn Thiếu Dương đã bị thiêu rụi hoàn toàn trong một trận hỏa hoạn lớn."

"Cái gì?" Mọi người đều giật mình, không dám tin nhìn tôi.

Từ Sơn kinh ngạc nói: "Vậy là chúng ta đang ở một nơi không tồn tại?"

"Có thể là một không gian quỷ?" Diệp Vũ Lăng hỏi.

Từ Sơn nhìn xung quanh: "Tôi không nghĩ vậy. Nếu là trong không gian quỷ, quỷ khí nhất định phải rất nồng nặc. Cho dù thực lực chúng ta không đủ, nhưng có Trương thiên sư ở đây, anh ta có thể không nhận ra được sao?"

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, một bí ẩn được giải đáp, nhưng lại có một bí ẩn khác lớn hơn.

Ngô Thiên Thiên đi tới, hỏi: "Vậy cô có thể cảm nhận được đường đi ra ngoài không?"

"Tôi đã thử, nhưng..." Chưa kịp dứt lời, tôi cảm nhận được một cơn đau, sửng sốt cúi đầu nhìn xuống, một lưỡi dao từ bên trong bụng tôi đâm ra ngoài.

"Xoạt." Một tiếng rách da thịt vang lên, lưỡi dao được rút ra. Tôi quay đầu lại nhìn Ngô Thiên Thiên, cô ta nở một nụ cười lạnh khiến người rùng mình.

Diệp Vũ Lăng kinh hãi, gần như ngay khi Ngô Thiên Thiên ra tay, cô ấy cũng ra tay. Sợi tơ đỏ trong tay cô ấy quấn quanh cổ Ngô Thiên Thiên.

Ngô Thiên Thiên rút kiếm chặn lại sợi tơ đỏ, sau đó cúi người xuống. Từ chỗ xương sống trên lưng cô ta vỡ ra, một tiếng rách da thịt vang lên, một bóng người mảnh khảnh chui ra khỏi cơ thể cô ta.

Cảnh tượng vô cùng ghê rợn và đẫm máu. Mặc dù tất cả mọi người đều đã từng gặp nhiều Lệ Quỷ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, họ vẫn không thể kìm nén cơn buồn nôn trong dạ dày và cổ họng.

Bóng người kia là một người đàn ông nhỏ bé gầy gò, khuôn mặt có phần hèn mọn. Đôi mắt tam giác của hắn nhìn chằm chằm tôi, tràn ngập sự căm thù và độc ác.

Tôi ôm bụng, chỉ vào hắn nói: "Ngươi là người Nhật Bản!"

Tôi đột nhiên phát hiện ra gã đàn ông Nhật Bản hèn hạ này không có tay phải.

Hắn thấy tôi nhìn chằm chằm vào tay phải của hắn, tức giận nói: "Chính là ngươi, chính là ngươi đã khiến tổ chức trừng phạt ta và cắt đi bàn tay phải của ta! Cho nên ta nguyện dùng bí pháp xuất hồn để trả thù ngươi."

Đầu óc tôi xoay chuyển nhanh chóng, hít một hơi khí lạnh nói: "Ngươi chính là Mộng Yểm, kẻ dụ ta đi vào giấc mơ, là tên nô lệ của quỷ!"


Gã đàn ông Nhật Bản cười âm hiểm, một luồng hắc khí nồng nặc ập đến tôi. Sợi tơ đỏ của Diệp Vũ Lăng tạo thành hình bát quái phủ xuống đầu hắn.

Gã Nhật Bản không hề né tránh, cười lớn: "Ngươi tưởng rằng sau khi thu thập linh hồn của họ vào thế giới ý thức của mình, bọn ta sẽ không thể giết họ được sao? Ha ha ha ha, có Âm Dương Đại Fujiwara Khánh ở đây, không chỉ muốn giết chết những tinh anh trẻ tuổi của Hoa Hạ các ngươi, mà còn muốn phá hủy thế giới ý thức của ngươi, biến ngươi thành kẻ ngu ngốc hoàn toàn!"

Hắn đang nói cái gì? Thế giới ý thức là gì?

Cơn đau đớn truyền đến từ bụng, tôi cúi đầu nhìn xuống, vết thương đen kịt, thịt xung quanh cũng bắt đầu thối rữa một cách nhanh chóng.

Gã Nhật Bản chiến đấu với Diệp Vũ Lăng trong màn sương đen, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình bóng của hai người họ. Cơ thể tôi mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. Từ Sơn cố gắng chống đỡ cơ thể để nâng tôi dậy, Văn Diên Ương cũng đến dìu tôi.

"Khương tiểu thư, tôi còn có một viên băng mầm ở đây, cô hãy nhanh ngậm lấy. Băng mầm có tác dụng giải độc." Văn Diên Ương đưa cho tôi một viên băng mầm. Tôi hé miệng, nhưng đột nhiên cảm thấy ngực mình lạnh buốt, không dám tin nhìn về phía cô ta: "Cô..."

Văn Diên Ương cười lạnh nói: "Chẳng lẽ cô không biết sao? Đồ vật của tình địch không nên tùy tiện ăn bậy."

Từ Sơn kinh hãi, chưa kịp ra tay đã bị Văn Diên Ương vung tay lên, hắn liền bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, rơi xuống đất bất tỉnh.

"Tại sao, tại sao cô lại làm vậy?" Toàn thân tôi run rẩy, "Chẳng lẽ cô là người Nhật Bản giả trang?"

"Cô có thể hiểu như vậy." Văn Diên Ương tiến đến bên tai tôi, thì thầm: "Chỉ có điều, tôi đã giả trang thành Văn Diên Ương từ khi còn là bào thai."

Tôi mở to mắt nhìn, cô ta cười duyên dáng, đẹp đến mức yêu mị: "Cô biết chứ, Âm Dương Liêu của chúng tôi đã bắt đầu bố cục từ bao giờ rồi? Dù sao cô cũng phải chết, tôi cũng không sợ nói cho cô biết, chúng tôi đã bắt đầu bố cục từ 90 năm trước, khi mới đặt chân vào Hoa Hạ".

Cô ta xoay đoản kiếm trong tay. Tôi đau đớn đến mức không thể chịu nổi, ho hai tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng máu đã biến thành màu đen kinh khủng, vết thương trên bụng tôi đã bắt đầu lan rộng, ruột xuyên bụng nát.

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Tôi sắc mặt xám xịt hỏi, "Cô nói đây là không gian ý thức của tôi, vậy chuyện gì đang xảy ra?"

Văn Diên Ương nheo mắt lại: "Thế nào, bản thân cô cũng không biết sao? Lúc đó tôi đã hạ một ít thứ vào băng mầm, lại thêm trận pháp hùng vĩ mà Âm Dương Liêu chúng tôi đã hạ khắp Tây An, kích hoạt bởi mười Âm Dương Sư cấp ba, đủ để rút ra toàn bộ linh hồn của những tinh anh trẻ tuổi này, sau đó nghiền nát."

Tôi hít một hơi thật sâu, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn cô ta.

"Cô... cô chính là Âm Dương Đại Fujiwara Khánh?"

Văn Diên Ương cười sâu xa: "Fujiwara Khánh, đó thực sự là một cái tên hoài niệm, đã lâu rồi không ai gọi tôi bằng cái tên này."

"Vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng vậy, nhưng ngay vào lúc linh hồn của các người bị tách rời, một thế lực đã ngăn cản chúng tôi và mang đi tất cả linh hồn của mọi người. Nếu không phải tôi cũng bị đưa đến đây, tôi còn không biết đây là không gian ý thức của cô, mà bản thân cô lại không biết. Đúng lúc tôi ở đây để giết chết tất cả các người. Cho nên tôi đã nghĩ ra cách thông báo cho thuộc hạ bên ngoài, để họ sử dụng bí thuật đưa quỷ nô vào."

Cô ta cúi đầu xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt chiến thắng: "Còn cô, tôi nhất định phải tự tay giết chết, tự tay giết chết cô."

Tôi nghiến răng căm phẫn nhìn cô ta: "Cô cũng muốn giết Nguyên Hạo sao?"

"Nguyên Hạo?" Cô ta nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng cong lên, "Tất nhiên tôi không nỡ giết anh ấy, anh ấy là của tôi, tôi muốn anh ấy làm quỷ nô của tôi mãi mãi."

"Mơ tưởng!" Diệp Vũ Lăng đầy thương tích lao ra từ sương đen, hai tay quấn đầy sợi tơ đỏ, máu me khắp người. Sợi tơ lẫn trong máu không thể phân biệt được. Gã Nhật Bản đã bị sơi tơ đỏ xoắn đến hồn phi phách tán.

"Ha!" Cô ấy hét lớn một tiếng, hai tay tung bay như điện, sợi tơ đỏ như lưới đánh cá che phủ bầu trời lao xuống Văn Diên Ương, "Đi chết đi!"

"Không biết tự lượng sức!" Văn Diên Ương vung tay hai lần, một luồng gió cuồng bạo quét ra, va vào sợi tơ đỏ, xé nát nó hoàn toàn. Diệp Vũ Lăng cũng bị luồng gió thổi bay, đập mạnh xuống đất phun ra ngụm máu tươi.

Văn Diên Ương quay đầu lại, tóm lấy đầu tôi, giọng nói đầy căm phẫn: "Đã hết rồi, chết đi, Khương Lâm!"

*****

Tại bên ngoài thế giới ý thức, toàn bộ thành phố Tây An chìm trong mây đen mịt mù. Sấm sét ầm ầm nhưng không có mưa. Không khí oi bức khiến mọi người càng thêm bực bội.

Một chiếc Lincoln màu đen lướt qua màn mưa dày đặc, tóe lên những bọt nước trên con đường nhựa bóng loáng.

--------------------o------------------

Đọc truyện chữ Full