DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Gái Địa Ngục
Chương 207: Gấp rút chiêu mộ đệ tử

Edit: Frenalis

Nô bộc được hạ xuống giếng, phát hiện một tấm gương đồng. Tia sáng chói mắt kia chính là từ tấm gương hắt lên miệng giếng.

Nô bộc mang tấm gương lên đưa cho chủ nhân. Vị quan lớn treo tấm gương trong phòng ngủ. Ban đêm hắn chìm vào giấc mơ thấy mình lạc bước đến một tòa lầu các nguy nga tráng lệ. Trên lầu các ấy có người con gái mà hắn ngày đêm mong nhớ.

Sau một đêm đắm chìm trong mộng ảo, vị quan lớn tỉnh dậy, nhận ra đó chỉ là "giấc mộng Hoàng Lương". Từ đó về sau, hắn lại thường xuyên gặp gỡ người con gái kia trong mơ. Ban đầu, hắn cho rằng đó chỉ là mơ, nhưng một lần đi dạo đêm khuya, hắn tình cờ gặp lại người con gái ấy. Cô ấy e ấp tiết lộ mình cũng thường xuyên mơ thấy gặp gỡ hắn.

Vị quan lớn chợt nhận ra có thể chính tấm gương đồng kia đã giúp hắn bước vào thế giới trong mơ của người con gái ấy.

Nảy sinh ý đồ tham vọng, vị quan lớn quyết định lợi dụng tấm gương đồng để bước vào giấc mơ của Hoàng đế. Trong mơ, Hoàng đế đang bị một con hổ hung mãnh tấn công. Vị quan lớn xông ra, lấy thân mình che chắn cho Hoàng đế và bị con hổ xé nát.

Hắn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy Hoàng đế sẽ biết ơn và ban cho hắn vinh hoa phú quý. Nào ngờ, sáng hôm sau, vợ hắn phát hiện hắn đã chết cứng trên giường ngủ.

Kỳ thực hắn lợi dụng cái gương để linh hồn tiến vào thế giới ý thức của người khác, linh hồn trong mơ bị tiêu diệt, sẽ dẫn đến cái chết ngoài đời thực. Tấm gương đồng sau đó lưu lạc khắp nơi, trải qua ngàn năm cuối cùng trở thành bảo vật của phái Hoa Sơn, được đặt tên Nhật Nguyệt Càn Khôn Kính.

Đám đông không ngờ tới Lý chưởng môn sẽ lấy ra Nhật Nguyệt Càn Khôn Kính, tất cả đều kinh ngạc, họ vốn dự định tới hỏi Trương Xương Thuận, nhưng lại e dè không dám hé răng.

Lý chưởng môn quay sang Trương Xương Thuận: "Trương lão đầu, còn mong ông ở phía sau hỗ trợ tôi."

Trương Xương Thuận phất trần, khẳng khái: "Chỉ cần tôi còn hơi thở, sẽ bảo vệ ông an toàn. Đừng có chết trong thế giới ý thức. Lý lão đầu, chết như vậy sẽ khiến thiên hạ chê cười."

Lý chưởng môn cười lớn, ngồi xếp bằng, ôm gương vào lòng, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Tiếng ngáy khe khẽ vang lên.

Trong thế giới ý thức, Văn Diên Ương túm lấy đầu tôi, cười lạnh: "Chết đi!" Cô ta bóp mạnh, muốn nghiền nát đầu tôi ra, khiến óc tôi văng tung tóe.

Nhưng khi bóp xuống, cô ta nhận ra điều bất thường. Cảm giác và âm thanh này không giống như đầu người. Nhìn kỹ hơn, cô ta phát hiện không có người nào ở dưới tay cô ta, thay vào đó là một người giấy to bằng nắm tay, sống động như thật.

Trên người giấy là khuôn mặt tôi do tôi tự vẽ lấy, có máu tươi, linh lực cùng ngày sinh tháng đẻ của tôi, là người giấy thế thân hoàn mỹ nhất.

Tôi đứng phía sau Văn Diên Ương lạnh lùng nhìn cô ta. Khi cô ta còn đang bàng hoàng, tôi sử dụng lực lượng dẫn dắt để khống chế cô ta lại gần, sau đó tôi phát ra một tiếng hét sắc nhọn.

Sóng linh lực lao thẳng vào mặt Văn Diên Ương. Cô ta không kịp né tránh nên bị đánh trúng, kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài rồi ngã lăn ra đường cái.

Nữ quỷ ngàn năm đang bị đám đông vây công. Mặc dù tu vi cường đại, nhưng chỉ ở cấp bậc Lệ Quỷ cao cấp, cô ta bị thương nặng sau nhiều phen chiến đấu. Đám người tu đạo cũng kiệt sức, ngay cả Trương Hoành Thái tứ phẩm cũng bị đinh găm vào bả vai, quần áo trên người bị nhiễm máu tươi.

Nhìn thấy Văn Diên Ương bị thương, nữ quỷ liều mạng đánh lui đám đông, lao ra khỏi vòng vây và bổ nhào về phía Văn Diên Ương.

Văn Diên Ương lau vệt máu trên môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm tôi, gào lên với nữ quỷ ngàn năm: "Đi, giết nó! Phải giết nó!"

Nhưng nữ quỷ không hề tấn công tôi mà tiến về phía Văn Diên Ương, hai tay hung hăng đâm vào bụng cô ta. Văn Diên Ương hoảng hốt, không thể tin nổi: "Tại sao ngươi giết ta? Ngươi là quỷ nô của ta, chúng ta có khế ước. Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ vi phạm khế ước và hồn phi phách tán!"

Thân thể nữ quỷ bắt đầu rực sáng lên ánh sáng màu đỏ, cô ta đang bị khế ước phản phệ thiêu đốt linh hồn.

Cô ta nhìn Văn Diên Ương bằng ánh mắt đầy oán hận, gào lên bằng tiếng Nhật: "Ta vốn có thể thăng lên Nhiếp Thanh Quỷ từ lâu rồi! Nếu không bị gia tộc Fujiwara bắt giữ và ép buộc ký khế ước, ta đã trở thành Quỷ Tướng, thậm chí là Quỷ Vương! Các ngươi dùng bí thuật áp chế tu vi của ta, cấm ta thăng cấp vì sợ ta thoát khỏi sự khống chế. Ta hận các ngươi! Ta hận gia tộc Fujiwara! Ta đã chờ đợi khoảnh khắc yếu đuối này của ngươi để giết ngươi trước khi khế ước giết ta!"

Cô ta quát lớn một tiếng, giơ hai tay lên định đâm vào trái tim Văn Diên Ương để kết liễu cô ta.

Đột nhiên roi Hắc Long Quang quật tới, quấn lấy hai tay nữ quỷ khiến cô ta không thể cử động. Chu Nguyên Hạo khẽ xoay cổ tay, hất cô ta ra ngoài.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơn một nửa thân thể nữ quỷ đã tan biến. Không còn cơ hội giết Văn Diên Ương, cô ta gào thét trong oán hận tột độ và tan thành mây khói.

Văn Diên Ương nhìn Chu Nguyên Hạo thật sâu, vẻ mặt vui mừng: "Nguyên Hạo, anh quan tâm đến em phải không? Em biết rồi, chúng ta là thanh mai trúc mã quen biết nhau từ nhỏ, anh không thể không có chút tình cảm nào với em..."

Lời cô ta chưa dứt, có tiếng thịt nát vang lên, niềm vui trên mặt Văn Diên Ương vụt tắt. Cô ta nhận ra mình đang bay lơ lửng, cúi đầu nhìn xuống thấy thân xác mình vẫn ngồi dưới đất, đầu đã không còn.

"Bùm!" Đầu cô ta rơi xuống đất, lăn đến trước mặt Chu Nguyên Hạo, mở to hai mắt nhìn anh, như muốn hỏi tại sao anh cứu rồi lại giết cô ta.

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Lúc nãy cứu cô là để trả ơn cho việc cô cứu tôi năm xưa. Bây giờ giết cô là vì Lâm Lâm và những thanh niên bị cô sát hại."


Văn Diên Ương trên mặt lộ vẻ bi thương, sau đó cười khổ, nhắm mắt lại.

Chu Nguyên Hạo không nhìn cô ta lấy một cái, quay người đi về phía tôi: "Em không bị thương chứ?"

Tôi lắc đầu. Khi mọi người đang ngủ, tôi đã dùng người giấy thế thân để đổi chỗ. Những vết thương trước đó chỉ là ở trên người giấy.

Tôi chợt cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ đang đến gần, kinh hãi nói: "Có người đến! Là một cao thủ, rất lợi hại! Tu vi của người này... Ngũ phẩm? Hay là Lục phẩm?"

"Tôi e rằng đã đến muộn." Một giọng nói già nua vang lên, tiếp theo đó là một trận rung động dữ dội. Không gian xung quanh nhộn nhạo như sóng vỗ, một lão đạo sĩ bước ra từ những gợn sóng đó.

Đám người giật mình vội vàng hành lễ: "Lý chưởng môn."

Lý chưởng môn nhìn tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên. Ông ấy vội vàng đi đến trước mặt tôi, dò xét từ trên xuống dưới vài lần khiến tôi toàn thân run rẩy.

Tôi nghi hoặc hỏi: "Ngài là ai?"

"Vị đạo trưởng này là Lý chưởng môn phái Hoa Sơn." Chu Nguyên Hạo nói.

"Thật ngoài ý muốn." Lý chưởng môn vuốt râu, nói: "Cô còn trẻ mà đã có tinh thần lực cao như vậy, lại có thể từ Yakumo Toả Hồn Trận đoạt người đưa vào bên trong ý thức của mình."

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi mờ mịt, ông ấy nhíu mày, dường như rất khó hiểu: "Chẳng lẽ trong cơ thể cô có một vị cao thủ ẩn dật? Không đúng, không giống vậy, chẳng lẽ là thiên phú dị bẩm? Bà nó, cô đã tích đức gì ở kiếp trước mà lại có được thiên phú phi thường này?"

Tôi lập tức lúng túng. Vị lão đạo sĩ này mặt mũi tràn đầy thế ngoại cao nhân mà lại nói tục! Quá không phù hợp!

Lý chưởng môn đột nhiên tiến đến, nắm lấy tay nhỏ của tôi, kích động nói: "Cô gái, cô có muốn gia nhập phái Hoa Sơn của chúng tôi không?"

Tôi càng bối rối hơn. Lý chưởng môn, tư duy của ông nhảy vọt quá nhanh, tôi không thể theo kịp.

"Lý chưởng môn, e rằng cô ấy không thể gia nhập phái Hoa Sơn." Chu Nguyên Hạo xen vào.

Lý chưởng môn trừng mắt nhìn anh: "Thằng nhóc thúi! Tôi đang hỏi cô gái nhỏ này." ông ấy lại quay sang tôi với vẻ mặt hiền hòa: "Cô hãy làm đệ tử chân truyền của tôi. Sau này ở Hoa Sơn, địa vị của cô sẽ rất cao, có thể ngang hàng với các trưởng lão."

Tôi vội vàng nói: "Thật xin lỗi, Lý chưởng môn, e rằng tôi không thể gia nhập phái Hoa Sơn."

"Tại sao?" Lý chưởng môn không vui: "Phái Hoa Sơn của chúng tôi là đỉnh cao của võ thuật Trung Hoa. Bao nhiêu người muốn bái nhập mà tôi còn không đồng ý. Cô gái, có phải là thằng nhóc kia cấm cô bái sư? Đừng sợ, nếu nó dám ép buộc cô, tôi sẽ giết nó."

Tôi không biết phải nói gì. Mãi sau mới tìm lại được khả năng nói chuyện, miễn cưỡng cười nói: "Lý chưởng môn, tôi không muốn gia nhập quý phái vì tôi là con một trong nhà. Tôi muốn đem những tuyệt học của gia tộc truyền lại cho người sau."

--------------------o------------------

Đọc truyện chữ Full