DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1709

Chương 1709

Trình Nhược Lan trong lòng tức giận, còn chưa từng có người đàn ông nào không đếm xiả đến câu nói của cô ta đấy?

Mã Thành mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Nụ cười này, rõ ràng là tiếu lý tàng đao mà!

Trình Kiêu nhìn anh ta một cái, không để ý đến, anh biết Mã Thành dựa vào nhà họ Mã ở Nam Đảo, chờ anh thu phục nhà họ Mã Nam Đảo rồi, Mã Thành tự nhiên cũng đàng hoàng lại.

“Đi thôi!” Trình Kiêu xoay người rời đi.

Dương Tất Đạt cẩn thận nhìn Mã Thành, khi thấy được ánh mắt ác độc trong mắt Mã Thành thì trong lòng run lên, bước chân vội vàng tăng tốc.

Lúc Trình Kiêu đi qua ba người nhà họ Trình, Trình Nhược Thủy đột nhiên nhìn Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: “Anh trai này, sau này ra đường phải cẩn thận đó!”

Trình Kiêu mỉm cười, anh biết Trình Nhược Thủy đang trá hình nhắc nhở anh, phải cẩn thận Mã Thành trả thù.

“Biết rồi”

Trình Nhược Lan trừng em gái, thấy em gái không nói thêm gì nữa, lạnh lùng liếc nhìn Trình Kiêu: “Con nít thích nói bậy, cậu không cần để ý!”

Trình Lạc Thần nhìn Trình Kiêu, lạnh lùng nói: “Sung sướng nhất thời, tiếp đó, cậu phải đối mặt là sự trả thù của cả nhà họ Mã Nam Đảo!

Trình Kiêu không ngừng bước, cũng không đáp lại hai người, trực tiếp bỏ qua lời nói của hai người.

Trình Nhược Lan trong lòng tức giận, còn chưa từng có người đàn ông nào không đếm xiả đến câu nói của cô ta đấy?

Mã Thành âm trầm nhìn Trình Kiêu rời đi.

Sau đó, Mã Thành đứng dậy, lộ ra khuôn mặt anh tuấn vốn có, đen đến sắp chảy nước.

“Nhóc con, tôi muốn làm cho cậu sống không bằng chết!” Khuôn mặt Mã Thành của méo mó, trong lòng hận ý ngập trời.

Trình Lạc Thần nói: “Cậu Mã, đây chỉ là một thứ tôm tép nhãi nhép mà thôi, nhất thời đắc thẳng, không khỏi có chút càn rỡ, anh không cần phải để trong lòng”

Gương mặt Mã Thành âm trầm: “Trên đời này, không ai có thể sau khi nhục nhã tôi, còn có thể tiếp tục sống an nhàn.”

“Tôi muốn làm cậu ta chết đi với cách thức khuất nhục nhất, tôi muốn cho gia tộc cậu ta cũng vì cậu ta mà tan thành mây khói.”

Mã Thành nhìn về phía Trình Lạc Thần, nghiêm túc nói: “Anh Trình, hôm nay làm mọi người chê cười rồi. Anh đi về trước đi, đợi sau khi tôi báo thù xong, lại đi tìm anh.”

Trình Lạc Thần nhíu mày: “Cậu Mã, tôi cảm thấy anh báo thù cùng với việc chúng ta hợp tác, không mâu thuẫn gì”

Mã Thành lạnh lùng nói: “Trước khi báo thù xong, anh cảm thấy tôi còn có tâm tư làm ăn sao? Mọi người đi trước đi, tôi không tiễn.

Trình Lạc Thần đứng lên: “Nếu đã vậy, vậy chúng tôi cáo từ trước.”

“Không tiến.” Mã Thành lạnh lùng nói.

Sau khi ba người nhà họ Trình rời khỏi cao ốc tập đoàn Giai Thành, Trình Nhược Thủy bất mãn lầm bầm nói: “Mã Thành này, thật đúng là lòng dạ hẹp hòi. Không phải là bị chúng ta nhìn thấy anh ta quỳ dưới chân người khác mà đuổi chúng ta đi chứ. Ngay cả làm ăn cũng không làm.”

“Hừ, quỷ hẹp hòi, tôi xem nếu như anh ta không phải có một người cha tốt, đăng sau có nhà họ Mã Nam Đảo cho anh ta chỗ dựa, loại người như anh ta, tập đoàn Giai Thành đã sớm bại rồi.”

Đọc truyện chữ Full