DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1708

Chương 1708

Cô gái nhỏ tỉnh thần vô cùng trọng nghĩa, đáng tiếc, lại sinh ra ở một gia đình nịnh bợ, vẫn luôn không được chào đón.

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Mã Thành nhìn Trình Kiêu, thấy Trình Kiêu không tỏ vẻ gì, đáp lại một tiếng: “Đi vào.”

Một người thanh niên mang theo một người đàn ông trung niên, đi đến.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, trong mắt Dương Thiên Hữu rưng rưng: “Ba! Ba không sao chứ?”

Người đàn ông kia nhìn thấy Dương Thiên Hữu, lập tức mắng: “Tiểu tử thối ở đâu ra, ai là ba cậu! Đừng có mà nhận bừa, tôi không biết cậu!”

Vừa nói, vừa nháy mắt với Dương Thiên Hữu, ý là Dương Thiên Hữu nhanh chóng rời đi.

Dương Thiên Hữu đương nhiên hiểu được ý của ba mình, vội vàng nói: “Ba, không sao chứ, bạn của con đến cứu ba rồi. Mảnh đất núi Loạn Thạch kia, đã bị bên chính phủ thu hồi xây bia tưởng niệm liệt sĩ rồi.”

“Ba không cần phải lo lắng những anh linh kia bị quấy rầy, bọn họ đã giải thoát rồi.”

Dương Tất Đạt hơi sững sờ, có chút không dám tin nhìn con trai: “Con nói thật sao?”

“Ai làm?”

Ánh mắt của Dương Tất Đạt từ trên người Dương Thiên Hữu chuyển sang Trình Kiêu.

Sau đó, có chút hoài nghi hỏi: “Không phải là cậu làm chứ?”

“Với tuổi tác của cậu, rất không có khả năng Trình Kiêu thản nhiên nói: “Ai làm không quan trọng, những anh linh kia đã được giải thoát, đây có một nửa công lao của ngài.”

Dương Tất Đạt khiêm tốn nói: “Nào có, tôi cái gì cũng không làm, nhưng lại thiếu chút nữa quấy rầy những anh linh kia nghỉ ngơi, trở thành tội nhân!”

“Ba, ở đây không phải chỗ nói chuyện, có vấn đề gì, chúng ta về nhà rồi lại nói!” Dương Thiên Hữu lo đêm dài lắm mộng, muốn.

nhanh chóng rời khỏi.

“Được!” Dương Tất Đạt nhìn về phía Mã Thành, cẩn cẩn thận thận hỏi: “Ông chủ Mã, vậy tôi có thể trở về chưa?”

Mã Thành mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Nụ cười này, rõ ràng là tiếu lý tàng đao mà!

Trình Kiêu nhìn anh ta một cái, không để ý đến, anh biết Mã Thành dựa vào nhà họ Mã ở Nam Đảo, chờ anh thu phục nhà họ Mã Nam Đảo rồi, Mã Thành tự nhiên cũng đàng hoàng lại.

“Đi thôi!” Trình Kiêu xoay người rời đi.

Dương Tất Đạt cẩn thận nhìn Mã Thành, khi thấy được ánh mắt ác độc trong mắt Mã Thành thì trong lòng run lên, bước chân vội vàng tăng tốc.

Lúc Trình Kiêu đi qua ba người nhà họ Trình, Trình Nhược Thủy đột nhiên nhìn Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: “Anh trai này, sau này ra đường phải cẩn thận đó!”

Trình Kiêu mỉm cười, anh biết Trình Nhược Thủy đang trá hình nhắc nhở anh, phải cẩn thận Mã Thành trả thù “Biết rồi”

Trình Nhược Lan trừng em gái, thấy em gái không nói thêm gì nữa, lạnh lùng liếc nhìn Trình Kiêu: “Con nít thích nói bậy, cậu không cần để ý”

Trình Lạc Thần nhìn Trình Kiêu, lạnh lùng nói: “Sung sướng nhất thời, tiếp đó, cậu phải đối mặt là sự trả thù của cả nhà họ Mã Nam Đảo!

Trình Kiêu không ngừng bước, cũng không đáp lại hai người, trực tiếp bỏ qua lời nói của hai người.

Đọc truyện chữ Full