DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1710

Chương 1710

Trình Nhược Lan lườm cô ấy một cái, lạnh lùng nói: “Chỉ em nói nhiều, nếu như em không quản được miệng mình, sau này sẽ không đưa em ra ngoài nữa.”

Trình Nhược Thủy không phục nói thầm một tiếng: “Em nói là nói thật”

“Nếu không phải gia tộc có cái quy củ nát kia, sau mười tám tuổi phải ra ngoài học làm ăn, chị nghĩ rằng em muốn đi với chị sao?”

“Em lặp lại lần nữa!” Trên khuôn mặt mỹ lệ của Trình Nhược Lan, vô cùng nghiêm túc, trên mặt lộ ra ý lạnh, thái độ này xem ra căn bản không phải là làm chị gái, mà như là bề trên giáo huấn bề dưới.

Trình Nhược Thủy đối với người chị này, thật sự có chút sợ. Lập tức, không dám nói nữa.

Trình Lạc Thần nói: “Được rồi, chuyện này không trách Tiểu Thủy.

Muốn trách, thì trách tên nhóc cuồng vọng kia.”

Trình Nhược Lan hỏi: “Vậy tiếp theo làm thế nào bây giờ? Nếu như chúng ta muốn khai phá bất động sản, tập đoàn bất động sản Giai Thành là người hợp tác tốt nhất.”

Trình Lạc Thần có chút trầm tư: “Không sao, cũng không thiếu hai hôm này. Đợi Mã Thành báo thù xong, tâm trạng đương nhiên cũng tốt, lúc đó, chúng ta lại nói chuyện với anh ta.”

Trình Lạc Thần lộ vẻ khinh miệt: “Nếu như là nhà họ Mã Nam Đảo ra tay, tên nhóc kia ngay cả một ngày cũng không chịu được.”

Trình Nhược Lan mỉm cười: “Với tính cách của Mã Thành, nếu như sau khi anh ta báo thù, chỉ cần chúng ta khen anh ta mấy câu, tin rằng anh ta sẽ cho chúng ta điều kiện rất hậu hĩnh.”

Trình Lạc Thần cong cong khóe miệng: “Đúng thế, nói như vậy, chúng ta còn phải cảm tạ tên nhóc kia”

Trình Kiêu và Dương Thiên Hữu dẫn theo ba của Dương Thiên Hữu, Dương Tất Đạt, ra khỏi tập đoàn Giai Thành, lập tức gọi một chiếc xe về nhà.

Đến lúc về đến nhà, Dương Tất Đạt lập tức nói: “Thiên Hữu, con lập tức thu dọn đồ đạc, ba gọi cho mẹ con, chúng ta lúc này rời đi thôi!”

Dương Thiên Hữu khó hiểu: “Vì sao?”

Dương Tất Đạt nghiêm túc nói: “Tuy răng Mã Thành tạm thời thả ba rồi, nhưng mà, cậu ta sẽ lập tức trả thù chúng ta. Nếu bây giờ không đi, đợi đến lúc Mã Thành dẫn người tìm đến chúng ta, muốn đi cũng không đi được đó.”

Dương Thiên Hữu nhìn về phía Trình Kiêu, dường như đang trưng cầu ý kiến của Trình Kiêu.

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Mọi người cứ an tâm mà ở lại đây, bền phía nhà họ Mã, tôi đến giải quyết cho mọi người.”

Dương Tất Đạt nhìn về phía Trình Kiêu: “Cậu hẳn là bạn học của Thiên Hữu nhỉ! Cảm ơn cậu có thể đến cứu tôi, nhưng mà, sau lưng Mã Thành chính là nhà họ Mã Nam Đảo, cậu không đấu lại anh tai”

Trên mặt Trình Kiêu không chút biểu cảm: “Đấu lại hay không, phải thử mới biết. Cho tôi thời gian ba ngày, ba ngày sau nếu như Mã Thành còn chưa đến cửa xin lỗi, mọi người lại chuyển đi.”

Dương Tất Đạt cả kinh: “Cậu nói Mã Thành sẽ đến xin lỗi chúng tôï? Đây là si tâm vọng tưởng mà!”

“Có thể cậu rất có thể đánh nhau, nhưng mà, với tài lực và thế lực của nhà họ Mã, thủ hạ bọn họ nuôi khẳng định là cao thủ vô cùng lợi hại.”

“Lần này mặc dù hai đứa đánh cho Mã Thành trở tay không kịp, nhưng mà, cậu ta nhất định sẽ tìm rất nhiều cao thủ lợi hại từ nhà họ Mã. Ngược lại cậu chỉ có một mình, sao có thể đánh thắng bọn họ!”

Dương Thiên Hữu nghiêm túc nói: “Ba, con tin tưởng Trình Kiêu, dù sao chúng ta cũng không thiếu ba ngày này.”

Đọc truyện chữ Full