DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 89: Phù Tô

“A, là kẻ trộm mộ, quấy rầy giấc ngủ của chủ nhân?”

“Huân nhi… quả nhiên là Huân nhi sao? Huân nhi…”

Tiếng kinh hô của Bảo Bảo, Phù Tô căn bản không nghe thấy, giờ phút này nam nhân chỉ si ngốc nhìn kiều nhan khuynh thành cách đó không xa, trong lòng tràn ngập kích động.

Anh rốt cuộc đã tìm được Huân nhi.

Tuyệt mỹ hoàng tử sau khi tỉnh lại khỏi giấc ngủ say lại đột nhiên biến mất!

Sau vài ngày lo lắng tìm kiếm, anh rốt cuộc cũng gặp được thiếu niên đã hoàn toàn mở mắt. Đôi mắt màu tím thần bí mị hoặc chính là ánh mắt của thiếu niên sao? Quả nhiên rất đẹp, Huân nhi!

Chân chính kiến thức thiếu niên khi thức tỉnh hoàn toàn đối lập với vẻ bình tĩnh an tường khi ngủ say, giờ phút này tuyệt mỹ nhân nhi cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng xa cách lại càng làm người ta động tâm cùng trầm luân.

Loại xinh đẹp này mị hoặc tới tận cùng, câu hồn đoạt phách, yêu dị tuyệt luân.

“Ngươi là ai…” Chú ý tới ánh mắt khác thường của nam nhân, Huân nhi không khỏi nhíu mày.

Người này là ai? Có chút quen mắt, đã từng gặp qua ở nơi nào sao?

Ngay lúc Huân nhi vắt hết óc suy tư, nam nhân bên cạnh thiếu niên cũng đột nhiên nâng cằm, ngay trước mặt mọi người cúi xuống nặng nề áp lên đôi môi đỏ hồng của thiếu niên, trằn trọc liếm mút.

Thẳng đến khi hô hấp Huân nhi bắt đầu trở nên khó khăn, thân thể hoàn toàn không còn sức, chỉ có thể vô lực xụi lơ trong lòng ngực Tây Lam Thương Khung, đến lúc này nam nhân mới buông tha tuyệt mỹ thiếu niên đã ánh mắt mơ màng, cả người đầy mị thái, quay đầu nhìn Phù Tô ánh mắt có chút co rút cùng Đấu Hoàng đang cười gượng gạo.

“Ha hả, có khách tới thăm sao? Bảo Bảo, ngươi quen à?”

Một tay ôm chặt Huân nhi trong lòng, che đi gương mặt thiếu niên, tay kia chậm rãi lắc ly rượu đỏ trong tay, Tây Lam Thương Khung ngồi trên sô pha cười nhạt.

Mà nụ cười kia phát ra khí thế làm người ta run rẩy cùng hoảng sợ. Ngay cả Bảo Bảo ngày thường luôn thích đối nghịch với Tây Lam Thương Khung giờ phút này cũng không khỏi sợ hãi rụt cổ trốn sau một chậu cây, muốn để thân thể bé xíu của mình không bị chú ý.

Đương nhiên, dây leo đang quấn trên người cậu nhóc đệ tử Côn Luân vẫn như cũ trói chặt, thậm chí còn bắt đầu biến hóa, không biết từ lúc nào đã quấn tới thắt lưng, không ngừng siết chặt cùng lan tràn, hệt như có ý thức riêng của mình.

Cho dù không có Bảo Bảo điều khiển, sợi dây leo kia vẫn thực hưng phấn trói kẻ xâm nhập kia thành bánh chưng.

Sau một câu có vẻ mềm nhẹ nhưng kì thực ẩn chứa nguy cơ kia, tình cảnh của đạo sĩ trẻ tuổi đã sớm không còn ai chú ý, mọi người đều đứng trong đại sảnh lẳng lặng quan sát, bộ dáng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thỉnh thoảng lại híp mắt lén đánh giá bên dưới biểu tình bình tĩnh của Tây Lam Thương Khung là tâm tình mưa rền gió dữ thế nào.

“Chủ nhân… Ô ô… thật đáng sợ…”

Hoảng sợ đứng cách Tây Lam Thương Khung thật xa, Bảo Bảo run lẩy bẩy ló nửa cái đầu của mình ra khỏi chậu cây, lén nhìn nam tử tuấn mỹ cười đến mức làm người ta rợn da gà bên kia, còn có chủ nhân sắc mặt đỏ bừng yêu mị bị nam nhân chiếm dục mãnh liệt kia ôm chặt.

Ô ô, Bảo Bảo mới nói cái gì sai sao? Vì cái lông gì nam nhân đáng sợ kia lại nhìn mình như vậy, cứ như hận không thể quăng Bảo Bảo vào lò mà nấu ấy.

Ô ô, thật là khủng khiếp a! Chủ nhân vĩ đại a, mau mang nam nhân chỉ trung khuyển với mình chủ nhân mà hung ác như sài lang với người khác đi đi, Bảo Bảo thực đáng thương mà.

“Bệ hạ, hai vị này là tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị cùng trợ lý, bọn họ hình như nhận thức Huân điện hạ. Vừa rồi lúc ta ở bên ngoài trở về thì vừa lúc gặp bọn họ tới biệt thự, nói là muốn tới thăm Huân điện hạ.” Bình tĩnh nhìn nam nhân cười đến tà mị nguy hiểm ngồi trên sô pha, Khúc Vị Trì cung kính nói.

Về phần Lạc Thiên Nghiêu ở phía sau, giờ phút này bị Khúc Vị Trì chọn lựa quên đi.

Nhưng thật ra Lạc Thiên Nghiêu có chút đăm chiêu, từ ngày hôm qua đến nơi này tìm Khúc Vị Trì, anh vẫn luôn đề phòng cùng cảm giác được nguy cơ mãnh liệt đối với nam nhân thần bí ở bên cạnh vị hôn thê đã mất tích năm năm không hề có tin tức lại đột nhiên xuất hiện của mình.

Lạc Thiên Nghiêu cứ cảm thấy nam nhân tuần mỹ tà mị bên người Trì nhi kia quá nguy hiểm, làm anh có cảm giác không thể nào nhìn thấu.

Hơn nữa, lúc nhìn thẳng vào ánh mắt người này, lần đầu tiên anh sợ hãi cùng lùi bước, không dám nhìn thẳng vào con ngươi u ám sắc bén lạnh thấu xương kia.

Nhịp tim gia tốc cùng kinh hoảng khó hiểu đột nhiên xuất hiện làm ánh mắt Lạc Thiên Nghiêu thoáng chốc co rút.

Làm tổng giám đốc tân nhậm của tập đoàn Lạc thị, chỉ mới hai mươi bảy tuổi đã đạt tới đỉnh cao nhân sinh, kế thừa hệ thống khổng lồ của Lạc thị, trở thành một thế hệ nhân vật đứng đầu được xem trọng cùng nổi danh nhất Hoa thị, Lạc Thiên Nghiêu lăn lộn nhiều năm như vậy trên thương trường đầy mưu toan lừa lọc, anh sao có thể đơn giản.

Chính là một người bị thương trường mài dũa đến trầm ổn cơ trí như anh, lúc đối mặt với nam nhân tà nịnh ngồi trên sô pha vẫn không dám tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ.

Này không thể không nói tính cách quá cẩn trọng cùng trực giác nhạy bén do thương trường luyện thành làm Lạc Thiên Nghiêu giờ phút này chỉ lẳng lặng đứng một bên, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu chăm chú nhìn sự tình phát triển.

Nhưng thật ra thiếu niên yêu dị tóc trắng mắt tím bên người Tây Lam Thương Khung, trong bầu không khí tràn đầy áp lực cùng khẩn trương như vậy cư nhiên vẫn thản nhiên đạm mạc, căn bản không hề có ý tứ muốn bình ổn lửa giận của nam nhân kia.

Lạc Thiên Nghiêu biết, những người có mặt trong đại sảnh lúc này nếu có ai có thể ảnh hưởng tới nam nhân khí thế mạnh mẽ sắc bén kia thì chỉ độc có tuyệt mỹ thiếu niên bị y bá đạo giam cầm trong lòng mà thôi.

Tuyệt mỹ thiếu niên kia chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể cướp đi trái tim, làm người ta nảy sinh ý chiếm đoạt mãnh liệt.

Bất quá, Lạc Thiên Nghiêu nhìn nam tử ôn nhuận bên cạnh, trong mắt cũng đầy hoài nghi.

Tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị quen biết tuyệt mỹ thiếu niên yêu dị kia khi nào, hơn nữa theo vẻ mặt cùng ánh mắt kích động thì giống hệt mình khi tìm thấy Trì nhi hôm qua.

Quan hệ giữa anh ta cùng thiếu niên thần bí kia là gì? Lại cùng Tây Lam Thương Khung có liên quan gì?

Trì nhi mất tích năm năm vì sao lại dính tới bọn họ, biến hóa to lớn của Trì nhi hiện giờ lại có liên quan gì?

Năm năm nay, Trì nhi rốt cục ở nơi nào, sinh hoạt ra sao, vì sao khí chất cùng tính cách lại thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy?

Lúc trước anh tìm khắp Hoa thị, vận dụng tất cả thế lực cùng thủ đoạn nhưng bóng dáng Trì nhi vẫn không có chút tung tích. Vì sao, sau năm năm, nam nhân này xuất hiện cũng thần bí như vậy, anh cơ bản không tìm ra chút tư liệu liên quan tới người này.

Giống như, cứ vậy đột nhiên xuất hiện, không hề có quá khứ hay tương lai.

Bên này. Lạc Thiên Nghiêu u ám suy tư tạm thời không nói, bên kia, sau khi Khúc Vị Trì giới thiệu hai nam nhân diện mạo anh tuấn khí chất bất thường phía sau, Tây Lam Thương Khung cũng đột nhiên cười khẽ, tiếng cười làm người ta sởn gai ốc.

“Tập đoàn Lăng thị? Bảo Bảo, ngươi nói cho trẫm, ngươi là thế nào nhận thức bọn họ?”

“Ách…”

Ông trời có vẻ không nghe thấy tiếng lòng Bảo Bảo, càng lo lắng muốn trốn đi thì lại cố tình bị tìm tới cửa. Tỷ như giờ phút này, Bảo Bảo chỉ hận không thể biến thành một con rùa vạn năm, chỉ cần rụt đầu vào mai là được.

Ô ô, không có chủ nhân che chở, Bảo Bảo quả nhiên là đứa trẻ bi thúc đáng thương.

“Này… này… ách… bệ hạ, bọn họ chính là người đào mộ chủ nhân đoạn thời gian trước, còn đánh thức chủ nhân khỏi giấc ngủ say. Vì bảo hộ an toàn của chủ nhân, Bảo Bảo đương nhiên phải đi theo đám người trộm mộ kia, đi theo chủ nhân. Cho nên…”

Âm thanh nho nhỏ từ phía sau bồn cây cảnh truyền tới, Bảo Bảo thực bất an cùng khóc không ra nước mắt, không ngừng xoắn xoắn ngón tay.

“Bảo Bảo, người ngươi nói trước đó chính là hắn sao?”

Cẩn thận chăm chú nhìn nam tử anh khí tuấn lãng bên người Đấu Hoàng, Tây Lam Thương Khung nhìn giống như lơ đãng hỏi, nhưng trong giọng nói nghe không ra bình tĩnh vô ba.

“Ân, hắn chính là cậu của đứa bé gái gặp hôm qua, cũng chính là ông chủ của nhóm khảo cổ tư nhân đã mang chủ nhân từ cổ mộ về nhà.” Bảo Bảo ăn ngay nói thật, biểu tình đáng thương hề hề cũng lã chã chực khóc làm người ta nỗi tình thương của mẹ, ánh mắt cũng không ngừng loạn chuyển, có vẻ rất chột dạ.

“Ngày hôm qua sao?” Ngón tay nhẹ nhàng sờ cằm, Tây Lam Thương Khung nhìn ly rượu đỏ lăn tăn trong tay, giọng điệu trầm thấp.

Người gọi là Đấu Hoàng đứng sau Khúc Vị Trì kia hôm qua y đã từng gặp, trong tiệm đàn ở khu phố trung tâm. Lúc ấy, bên cạnh người này còn có một đứa bé gái tám tuổi chải kiểu tóc công chúa.

Nghĩ đến nam nhân lạ mặt chưa từng gặp qua đứng bên cạnh Đấu Hoàng chính là cậu út mà đứa bé kia nói.

Về phần Lạc Thiên Nghiêu, đó là nợ tình chưa dứt của Khúc Vị Trì ở Hoa Hạ, Tây Lam Thương Khung trừ bỏ xem kịch vui thì không còn bất kì cảm xúc nào.

Chính là một khi liên quan tới Huân nhi, răng nanh của Tây Lam Thương Khung vì tìm được ái nhân mà dần dần thu hồi có thể từ giấc ngủ say thức tỉnh, móng vuốt cũng lóe sáng quang mang sắc bén, không để bất luận kẻ nào tiếp cận Huân nhi, nhân cơ hội mơ ước báu vật của mình.

“Xin chào, tôi là Phù Tô Gula.”

Phù Tô lấy lại tỉnh táo sau kích động gặp lại Huân nhi cùng khiếp sợ vì một màn vừa rồi, ánh mắt tự nhiên liền dừng lại trên người nam tử tuấn mỹ ngồi cạnh thiếu niên yêu dị mắt tím tóc trắng.

Sau đó, vẻ mặt anh thực nghiêm nghị.

Nam nhân ngồi cùng Huân nhi là ai? Vì sao lại thực thân thiết với thiếu niên vừa thức tỉnh khỏi giấc ngủ say như vậy, không khí tràn đầy ấm áp thân thiết, lại còn biểu lộ hạnh phúc thản nhiên?

Loại cảm giác này làm trong lòng Phù Tô không hiểu sao tràn ngập khó chịu cùng buồn bực.

“Ta là Tây Lam Thương Khung, phụ thân của Huân nhi.” Cùng lúc Phù Tô đánh giá Tây Lam Thương Khung, Tây Lam Thương Khung cũng đánh giá anh.

Quả thật là một quý công tử tao nhã.

Chỉ dựa vào khí chất cùng tu dưỡng, chừng này có thể thấy gia sự tốt đẹp cùng lễ nghi không tầm thường. Với thân phận của mình ở Thương Lam đại lục, mỗi ngày Tây Lam Thương Khung đều gặp không ít con dòng cháu giống, ánh mắt tự nhiên không có khả năng sai lầm.

Chẳng sợ nơi này đã không còn đế vương chuyên chế, cũng không có vương quyền cùng quý tộc, Tây Lam Thương Khung vẫn như cũ chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra tài hoa của một người. Nếu đem nam nhân này về Tây Lam quốc, tương lai nhất định sẽ chiếm một vị trí quan trọng trong triều đình. Là một nhân tài hiếm có.

Đáng tiếc, đối với chuyện của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung cho tới giờ chưa từng là người hào phóng khoan dung, y vĩnh viễn không có khả năng đặt một kẻ dám mơ tưởng bảo bối mình ở nơi cách Huân nhi không xa, cũng không để người khác có cơ hội tiếp cận.

Nam nhân này nên cảm thấy may mắn vì mình không phải thần dân Tây Lam.

“Tây Lam? Vừa rồi.. vừa rồi ngài nói cái gì, phụ thân? ! ! !” Cho dù sắc mặt bất biến, nhưng giờ phút này Phù Tô không khỏi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Tây Lam Thương Khung.

Một câu nhìn như không chút để ý của Tây Lam Thương Khung đối với người khác có lẽ thực bình thường, ít nhất Lạc Thiên Nghiêu chỉ hơi kinh ngạc vì dáng vẻ trẻ tuổi của đối phương chứ không cảm thấy có điểm gì không ổn.

Đương nhiên. Đối với nụ hôn nóng bỏng của Tây Lam Thương Khung cùng tuyệt mỹ thiếu niên vừa nãy, Lạc Thiên Nghiêu chỉ khiếp sợ một lúc, sau đó liền bình thường trở lại.

Kia dù sao cũng chỉ là chuyện người khác, không phải sao? Người càng mạnh thì cũng thường không cố kỵ, càng cổ quái khó hiểu, không phải chỗ anh có thể chất vất cùng nhúng tay.

Nhưng Phù Tô cùng Đấu Hoàng sau khi chính tai nghe nam nhân thừa nhận thì sắc mặt không khỏi đột biến.

“Phụ thân Huân nhi… ngài là phụ thân Huân nhi, kia chẳng phải chính là… chính là…”

Như thế nào có thể… sao có thể chứ? Thân phận Huân nhi chính là hoàng tử được đế vương của đế quốc cường đại nhất đại lục ở vị diện khác sủng ái nhất, nếu vậy phụ thân Huân nhi chẳng phải là…

Nếu dựa theo cách nói của Bảo Bảo lúc trước, thiếu niên ngủ say bị mang ra khỏi cổ mộ chính là hoàng tử Thương Lam, như vậy nam nhân cường đại thần bí trước mắt chính là hoàng đế ở vị diện khác theo hoàng tử ngủ say mà đến sao?

Này sao có thể?

Một đế quốc chi chủ cường đại thế nhưng lại từ bỏ quyền thế ngập trời cùng bá quyền chuyên chế trong tay, từ bỏ vương tọa có thể thao tùng thiên hạ sinh linh cùng địa vị mà tất cả mọi người đều hướng tới, lựa chọn tiến tới một thế giới lạ lẫm để tìm kiếm một người trong phần đông con nối dòng của mình sao?

Y sẽ từ bỏ thân phận tôn quý không gì sánh bằng kia, lựa chọn hai bàn tay trắng đi tới vị diện khác, sau đó sống một cuộc sống không có gì sao?

Này, có thể sao?

“Có nghi vấn gì sao? Gula tiên sinh?” Khẽ nhướng mi, Tây Lam Thương Khung hỏi. Đồng thời nâng tay ý bảo hai người ngồi xuống.

“Mời ngồi, Gula tiên sinh. Đúng rồi, còn có Đấu Hoàng tiên sinh, hôm qua chúng ta đã gặp.”

“Cám ơn.” Đi đến sô pha đối diện Tây Lam Thương Khung ngồi xuống, Phù Tô Gula vẻ mặt ngưng trọng cẩn thận chăm chú nhìn nam nhân tôn quý trước mắt, trong lòng không khỏi tràn ngập nghi hoặc cùng trầm trọng thật sâu.

Mà Đấu Hoàng, từ lúc tiến vào vẫn luôn đứng phía sau Phù Tô, bình tĩnh đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nhất là đám người vẻ mặt khác nhau thì không khỏi nhìn vài lần.

Lúc nghe thấy lời Tây Lam Thương Khung, Đấu Hoàng đẩy gọng kính, sau đó hơi mỉm cười biểu thị cám ơn với Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi.

“Tây Lam tiên sinh, ngài…” Nhíu chặt mi, Phù Tô nhìn nam nhân cùng tuyệt mỹ thiếu niên đối diện, giọng nói có chút do dự.

Người nam nhân này, thật là vì tìm kiếm Huân nhi mà tới sao? Thật sự vì một hoàng tử mà từ bỏ vương tọa trong tay? Y thật sự, chính là phụ thân Huân nhi sao?

Là đế vương cường đại của Tây Lam hoàng triều mà Bảo Bảo nói?

Nhìn chung lịch sử Hoa Hạ, từ xưa đến nay đế vương nào không vì vương quyền mà nhuộm máu cung đình, giết cha sát huynh, hướng về phía long ỷ cao nhất kia mà leo, luôn lục đục cùng âm mưu quỷ kế. Người nam nhân này lại dễ dàng từ bỏ vậy sao?

Hơn nữa còn chỉ vì một trong số đông con nối dòng?

Cho dù Huân nhi được sủng ái thế nào, hoàng tử dù sao cũng là hoàng tử, đế vương không phải nên đề phòng hoàng tử của mình có thể kết bè kết cánh, mưu quyền soán vị sao? Cho dù là hoàng tử được sủng ái cỡ nào, một khi đề cập tới đế vị, không phải nên bóp chết trước khi phát sinh sao?

Huống chi, Phù Tô nhíu mi, nam nhân trước mắt này cũng quá trẻ tuổi đi…

Một nam nhân hai mươi tám hai mươi chín có thể có một đứa con đã mười sáu tuổi sao?

Hay là, cổ nhân quả nhiên trưởng thành sớm, thành thân cũng rất sớm nên đứa nhỏ cùng mình tuổi tác không kém nhiều?

Chính là cho dù như vậy, Huân nhi bất quá cũng chỉ là một trong số đông hoàng tử của nam nhân mà thôi.

Còn có, hành động vừa rồi của nam nhân đối với Huân nhi là cái gì.

Bọn họ không phải phụ tử sao? Vì sao, vì sao nam nhân kia lại làm vậy? Đối với con của mình, đối đứa đứa nhỏ chảy huyết mạch của mình trong người làm ra chuyện cấm kỵ như vậy?

Y cùng Huân nhi, thật sự là phụ tử sao? Vì sao thoạt nhìn càng giống như… tình nhân!

“Gula tiên sinh, ngươi tới nơi này có chuyện gì sao?”

Đọc truyện chữ Full