“Gula tiên sinh, ngươi tới nơi này có chuyện gì sao?”
Khóe miệng nâng lên một độ cung tà mị, Tây Lam Thương Khung nhìn thẳng nam nhân đối diện, khí thế mang theo áp bách cường đại thuộc về đế vương, có vẻ tôn quý lại uy nghiêm.
“Tôi…”
Phù Tô không trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ đối mặt với phụ thân Huân nhi nói, lần này mình tới thăm là vì hoàng tử của y sao? Là vì tuyệt mỹ thiếu niên sau khi thức tỉnh khỏi giấc ngủ ngàn năm đã nháy mắt biến mất mà tới sao?
Nói anh không cam lòng?
Ngày đêm bảo hộ tuyệt mỹ hoàng tử không biết đã ngủ say bao nhiêu năm trong lăng mộ viễn cổ kia, trong lòng anh luôn chờ mong khoảnh khắc thiếu niên tóc trắng mở mắt có thể chăm chú nhìn mình, có thể đầy sức sống đứng trước mặt, chứ không phải nhắm mắt như ngủ say như vậy.
Nhìn thấy thiếu niên rốt cuộc đáp lại cầu nguyện cùng nguyện vọng thức tỉnh, nhưng sao còn chưa nói câu nào đã trơ mắt nhìn thiếu niên biết mất ngay trước mặt mình?
Từ khi Đấu Hoàng mang thiếu niên có mái tóc bạch kim dài tới tận mắt cá chân, trên trán có ấn kí ba lăng từ cổ mộ về, vô luận xuất phát từ hiếu kì cùng tìm tòi nghiên cứu với văn minh viễn cổ, hay là tuyệt mỹ thiếu niên lẳng lặng ngủ say không chút phản ứng với ngoại giới, Phù Tô đều không dễ dàng buông tay.
Nhưng sự tình luôn có những chuyện ngoài dự kiến, Phù Tô chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình phải đối mặt với vị phụ thân bá chủ Thương Lam của tuyệt mỹ hoàng tử mà Bảo Bảo kể, hơn nữa còn ở khoảng cách gần có vài bước chân như vậy.
Khoảng cách này, vô luận là với đế vương Thương Lam hay hoàng tử có thân phận tôn quý kia, chỉ cần bước tới một chút liền có thể chạm tới thiếu niên.
Nhưng một khoảng cách nhỏ như vậy cố tình lại chính là ngăn cách thật lớn giữa anh với thiếu niên thức tỉnh lại từ giấc ngủ say.
Nhìn thấy nhưng không thể chạm tới.
Cảm giác vô lực cùng tuyệt vọng, gần trong gang tấc nhưng lại xa xôi như trời với đất thực làm Phù Tô khổ sở vô cùng.
“Ngài… chính là Lam đế bệ hạ, vương giả của vị diện Thương Lam đi!”
Bên miệng có một mạt chua xót bất đắc dĩ, hi vọng bé nhỏ xa vời còn chưa kịp nở hoa kết quả đã bị bóp nát lúc nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ bên người Huân nhi.
Nếu đến Hoa Hạ này chỉ có mình Huân nhi, có lẽ anh còn có thể ôm hi vọng, muốn đặt thiếu niên yêu dị kia bên người, hảo hảo chiếu cố, bảo hộ cùng sủng nịch, không để bất kì ai khi dễ.
Chính là hiện giờ, bên người vương tử điện hạ đã có một người thủ hộ cường đại bá đạo, anh làm sao còn cơ hội, cơ hội có thể ảo tưởng lưu thiếu niên lại nơi này.
Thương Lam đại lục ở vị diện khác mới là cố thổ của tuyệt mỹ hoàng tử kia a!
“Ngươi biết thân phận ta? Còn biết Thương Lam đại lục? Là Bảo Bảo nói đi.”
Nghe giọng điệu khẳng định của nam nhân đối diện, bàn tay khẽ lay động ly rượu đỏ của Tây Lam Thương Khung không khỏi tạm dừng một chút, sau đó giống như không để ý hỏi han.
“Phải, đứa nhỏ Bảo Bảo kia thực đáng yêu, cũng thực bướng bỉnh.”
Có lẽ nghĩ tới những hiện tượng kì quái ban đêm cùng những trò đùa dai ban ngày của Bảo Bảo, làm suýt chút nữa nhóm người hầu tới đêm liền không dám bước chân ra khỏi phòng, thậm chí còn muốn tìm đạo sĩ tới trừ tà an ủi, gương mặt Phù Tô không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm bất đắc dĩ.
Mà giờ phút này, sau chậu cảnh ở góc đại sảnh, Bảo Bảo vô thức rùng mình một cái.
“Chẳng lẽ… Bảo Bảo mặc ít quá?”
Nắm chặt quần áo trên người, Bảo Bảo dẩu mỏ nghi hoặc lầm bầm. Mà bên kia, Lạc Thiên Nghiêu im lặng chăm chú đứng nhìn đám người ngồi nói chuyện trên sô pha, mày nhíu chặt.
“Lam đế bệ hạ? Vương giả ở vị diện Thương Lam?”
Bọn họ đang nói cái gì? Tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Lăng thị vì sao lại gọi Tây Lam Thương Khung như vậy? Cuộc nói chuyện của bọn họ vì sao làm người ta có cảm giác lọt vào sương mù?
Lạc Thiên Nghiêu lặng lẽ đánh giá Tây Lam Thương Khung cùng Phù Tô Gula, trong lòng cũng âm thầm suy tư.
Bối cảnh thần bí của Tây Lam Thương Khung anh không biết, nhưng Phù Tô thì có nghe một chút.
Phù Tô Gula, tên tiếng trung là Lăng Phù Tô, là tổng giám đốc tân nhậm vừa mới du học về của tập đoàn Lăng thị. Nghe nói trên người người này có huyết mạch cao quý của quý tộc thượng tầng Anh quốc, là một công tử quý tộc không thể nghi ngờ.
Không biết chính là vị công tử này vì sao mới về nước không tới vài năm làm thế nào nhận thức thiếu niên yêu dị trong lòng Tây Lam Thương Khung.
“Lam đế bệ hạ, thực có lỗi đã mạo muội đến quấy rầy. Lúc này, tôi rất áy náy vì từng xông vào lăng mộ của Huân điện hạ, quấy nhiễu giấc ngủ của hoàng tử điện hạ. Bất quá, tôi là một người rất si mê khảo cổ, đối với lăng mộ, đặc biệt là những mộ cổ có lịch sử lâu đời lại càng cuồng nhiệt.”
Đẩy gọng kính trên sống mũi, Đấu Hoàng cùng ông chủ nhà mình ngồi đối diện Tây Lam Thương Khung, nhìn thấy sắc mặt đột nhiên trầm xuống của ông chủ, không khỏi mở miệng chậm rãi nói.
“Thân là một nhà khảo cổ, khi phát hiện trong khu rừng nguyên thủy kia có cửa vào một tòa lăng mộ cổ xưa, ngài có thể tưởng tượng tâm tình kích động của tôi khi ấy. Tôi không thể không chút do dự xoay người rời đi trước sự hấp dẫn cực lớn như vậy.”
Buông bàn tay đẩy gọng kính, Đấu Hoàng ngẩng đầu thành khẩn nhìn thẳng Tây Lam Thương Khung ngồi đối diện, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Cho nên, đối với chuyện mang Huân điện hạ ra khỏi lăng mộ, tôi thật sự xin lỗi.”
“…” Tây Lam Thương Khung hớp một ngụm rượu đỏ, không nói.
Y nên nói gì? Nói thật, đối với người thế nhưng cả gan xông vào lăng mộ của Huân nhi, thậm chí còn mang Huân nhi ra ngoài. Tây Lam Thương Khung mới đầu quả thực rất phẫn nộ cùng tức giận, hận không thể lăng trì xử tử những kẻ trộm mộ kia, ngay cả linh hồn cũng diệt thành tro, không còn lại chút dấu vết dư thừa.
Chính là sau khi tìm được Huân nhi, phát hiện khoảng thời gian này Huân nhi cũng không bị thương, mặc dù không biết rốt cục là ai mang Huân nhi từ lăng mộ ra ngoài, nhưng Tây Lam Thương Khung chìm đắm trong niềm vui sướng tìm lại được bảo bối nhanh chóng quên đi chuyện có người từng gặp Huân nhi, thậm chí còn sống chung một đoạn thời gian không ngắn khi Huân nhi chưa thức tỉnh.
Hiện giờ, đám trộm mộ kia tự mình tới xin lỗi, thái độ cũng thực thành khẩn, ánh mắt Tây Lam Thương Khung nhìn hai người đối diện có chút ý vị sâu xa.
Bất quá, giờ phút này Tây Lam Thương Khung không nói lời nào, thì không có nghĩa là có người cũng bảo trì trầm mặc. Tỷ như, đạo sĩ trẻ tuổi bị dây leo của Bảo Bảo sút chút nữa đã quấn thành bánh chưng.
“Cái kia… các người vừa nói cái gì? Cái gì mà cổ mộ? Cái gì mà cổ mộ trong rừng rậm nguyên thủy? Chẳng lẽ chính là nơi đó… Chẳng lẽ dấu vết đánh nhau lưu lại bên trong chính là của các người? Các người là những kẻ từng xâm nhập cổ mộ kia?”
Gian nan nghiêng đầu nhìn Đấu Hoàng cùng Phù Tô, đạo sĩ trẻ tuổi lo lắng hỏi.
Nghĩ đến trước đó không lâu mình đi theo sư tôn cùng nhóm sư thúc tìm kiếm lăng mộ thần bí kia, Thanh Minh không khỏi nhớ tới những dấu vết cùng suy đoán khi đó.
“Cậu là ai… chẳng lẽ cũng từng tới đó?” Quay đầu, Đấu Hoàng nhìn người trẻ tuổi chật vật bên kia, ánh mắt chợt lóe.
“Tôi là đệ tử hàng‘Thanh’ của Côn Luân, đoạn thời gian trước theo sư tôn tới đó, bất quá…”
Nói tới đây, Thanh Minh đột nhiên quay đầu nhìn về phía minh phủ chi chủ vẫn luôn ẩn mình trong góc khuất vô thanh vô thức.
“Minh vương điện hạ, ngài… ngài rốt cuộc đã làm gì sư tôn cùng sư thúc của tôi vậy?” Nói tới đây, âm thanh đạo sĩ trẻ tuổi có chút run rẩy khe khẽ.
“Minh vương điện hạ?” Nghe Thanh Minh xưng hô, Đấu Hoàng cùng Phù Tô nháy mắt ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân âm trầm đáng sợ bên kia. Mà Lạc Thiên Nghiêu đứng một góc cũng khó dấu kinh ngạc cùng không thể tin.
Thẳng đến lúc này bọn họ mới chú ý trong đại sảnh thế nhưng còn một nam nhân che dấu hơi thở tốt như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 90: Đại Kết Cục (1)
Quyển 4 - Chương 90: Đại Kết Cục (1)