“A…”
Nhìn thứ giống như la bàn kia bay về phía đỉnh đầu mình, nháy mắt phát ra một trận kim quang chói mắt, trực giác mách bảo Soros cảm thấy nguy hiểm, phải tránh đi.
Bất đắc dĩ, vòng cổ đã hạn chế thân thủ nhanh nhẹn thuộc về huyết tộc của Soros, chỉ có thể kinh hoảng trơ mắt nhìn la bàn tỏa kim quang kia chụp xuống đỉnh đầu mình.
Bất quá ngay sau đó, đau đớn cùng nguy hiểm không hề xuất hiện, Soros ngược lại vì chiếc vòng trên cổ đột nhiên bị kéo mạnh mà lảo đảo, thực chật vật bổ nhào về phía đầu kia của sợi xích.
Nơi đó, một đứa nhỏ xinh đẹp có mái tóc bạch kim thật dài giống như giận dỗi nhìn la bàn lơ lửng trong không trung kia.
“Đây là chiến lợi phẩm đầu tiên của Luyện Yêu, không được tùy tiện phá hủy.” Từ bên người Huân nhi đứng lên, Luyện Yêu đột nhiên đi tới trước mặt Soros, sau đó vươn tay vỗ vỗ đầu huyết tộc tóc vàng, bộ dáng nghiêm nghị lại ngây thơ cùng cực.
Soros run rẩy nhếch miệng.
Ma vương tại thượng, khí lực của đứa nhỏ khủng bố này con mẹ nó không phải lớn bình thường, vừa nãy bị kéo một cái mà anh suýt chút nữa đã có thể đi gặp ma vương vĩ đại rồi.
“Cái gì mà chiến lợi phẩm?” Đạo sĩ trẻ tuổi sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói: “Kẻ đó là huyết tộc, là quỷ hút máu! Rất nguy hiểm, mau tránh xa ra!”
Nhìn thấy đứa nhỏ tóc bạch kim yêu dị kia không chỉ không sợ hãi tránh qua một bên, ngược lại thong thả đi tới trước mặt huyết tộc phương tây, Thanh Minh không khỏi lo lắng.
Tam thanh đạo quan mẹ nó a, kia thật sự là huyết tộc, là quỷ hút máu, chứ không phải con dơi bay ra từ hang động, phụ trợ tăng thêm phần khủng bố, đứa nhỏ kia chẳng lẽ không cảm thấy nguy hiểm sao?
Nhìn mọi người trong đại sảnh tựa hồ đều không hề kinh hoảng hay bối rối, vẫn bình tĩnh như cũ, giống như không hề để ý tới an nguy của đứa nhỏ kia, Thanh Minh vừa chỉ huy đấu chuyển tinh di kiềm chế sức mạnh của huyết tộc tóc vàng, đồng thời không khỏi tiến tới muốn kéo đứa nhỏ kia ra.
Nơi này đã trở thành chiến trường của cậu cùng yêu ma ngoại tộc, làm đệ tử Côn Luân, cậu sao có thể để một đứa nhỏ vô tội bị kéo vào trận chiến nguy hiểm này.
Nhất là lúc Thanh Minh nhìn thấy huyết tộc phương tây kia sau khi bị đấu chuyển tinh di chiếu rọi, trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt cùng khó chịu thì không hề bị trọng thương nghiêm trọng như tưởng tượng, trong lòng đạo sĩ trẻ tuổi lúc này không khỏi tràn ngập bất an, không còn đắc ý đến tự tin nói có thể thu phục huyết tộc phương tây tóc vàng như vừa rồi.
Giờ phút này, Thanh Minh thật sự hối hận đến thắt cả ruột.
Huyết tộc tóc vàng ngoài ý muốn có thể che dấu hơi thở của chính mình, để một người đã tu tập ở Côn Luân gần mười hai năm như cậu hoàn toàn không thể nhìn thấu sức mạnh, thế nhưng lại mạnh đến vậy. Hoàn toàn không giống hậu duệ đời mười ba, hay thậm chí là mười bốn có sức mạnh không hề cường đại như nhóm sư phụ nói.
Kẻ này, trong huyết tộc hẳn có địa vị không nhỏ đi?
Sớm biết vậy, sớm biết huyết tộc trong biệt thự này ương ngạnh lại bưu hãn như vậy, cậu nên tạm thời ẩn nhẫn, chờ trở về Côn Luân gọi viện binh cứu nhóm sư phụ sư thúc rồi mới tới đây hảo hảo thu thập tên quỷ hút máu thế nhưng dám vượt giới hạn, chạy tới Hoa Hạ bọn họ diễu võ dương oai.
Hiện tại, nhóm sư phụ sư thúc còn ở cổ mộ chờ cứu viện, chính mình lại ở đây chậm trễ thời gian, có lẽ cuối cùng còn không thể về tới Côn Luân, nghĩ đến đây Thanh Minh liền cảm thấy muốn khóc, trong lòng đầy lo lắng cùng bối rối.
Đương nhiên, Thanh Minh giờ phút này đang gian nan điều khiển đấu chuyển tinh di tiến hành công kích không biết, nếu không phải vì Luyện Yêu đứng bên cạnh Soros, thay anh ta thừa nhận phần lớn công kích, huyết tộc tóc vàng cổ xưa kia cũng không có khả năng thoải mái như vẻ ngoài như vậy.
Dù sao, đấu chuyển tinh di tốt xấu gì cũng là pháp khí chuyên khắc chế huyết tộc phương tây, còn là chí bảo được Côn Luân cung phụng hơn ba trăm năm, uy lực sao có thể nhỏ yếu.
Nhưng giờ phút này Soros bị chiếu rọi dưới kim quang, vẻ mặt thực dữ tợn, khủng bố.
“Ngao ngao ngao, đạo sĩ thối, mi chết chắc rồi. Mi cho là cầm cái la bàn đi biển biết phóng ra ánh sáng như tia mặt trời thì bản bá tước sẽ bị hóa thành tro bụi sao? Nói cho mi biết, bản bá tước chính là hậu diệ đời đầu, sớm đã không còn e ngại bất cứ loại ánh sáng nào nữa.”
Nói xong, huyết tộc tóc vàng chật vật đè nén từ tối qua đến giờ không khỏi bổ nhào về phía cậu nhóc đạo sĩ mặt mũi đầy mồ hôi, sau đó nhe nanh muốn cắn một ngụm lên cổ Thanh Minh, thuận tiện phát tiết hết ấm ức của mình trong khoảng thời gian qua.
Không ngờ, huyết tộc cổ xưa từng uy hách một phương đã quên đi tình cảnh của mình hiện tại, anh sớm đã là chiến lợi phẩm trong tay người ta, cổ bị xích, giống như con diều bị một đầu dây ngăn cản hành động, căn bản không có cách nào tùy ý chạy đi cắn cổ người khác.
Vì thế, Soros lại càng ấm ức hơn ngồi xổm xuống đất vẽ vòng tròn.
Quả nhiên sinh sồn nhiều năm như vậy, anh vẫn là kẻ vô dụng.
Chẳng sợ có được huyết mạch cổ xưa thì vẫn như cũ chỉ có thể trốn trong tòa thành suốt ngàn năm, sống một cuộc sống vô dụng. Ngay cả thực lực cũng trì trệ không tiến triển.
Ma vương a, chẳng lẽ người đã từ bỏ những tín đồ thành tín nhất của mình sao?
“Kim Mao, không thể tùy tiện đi cắn cổ người khác.”
“Kim kim kim kim… kim mao?”
Nghe thấy đứa nhỏ bên người dùng âm thanh thanh thúy dị thường hồn nhiên kêu, huyết tộc tóc vàng cũng vì danh xưng kia mà cứng đờ. Bất quá Thanh Minh bên cạnh, nghe thấy lời Luyện Yêu thì thoáng chốc hít một hơi.
Quả nhiên là một đứa nhỏ thực đáng yêu thực thiện lương a! Nhìn xem, chính khí cỡ nào.
Bất quá ngay sau đó, nghe thấy lời nói tiếp theo của đứa nhỏ thì đạo sĩ trẻ tuổi cũng tiếp nối huyết tộc tóc vàng, hóa thân thành một pho tượng cứng đờ.
“Như vậy thực mất vệ sinh.”
An ủi vỗ vỗ gương mặt ấm ức của Soros, Luyện Yêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó quay đầu mỉm cười thực sáng lạn với Huân nhi trong trẻo lạnh lùng bên kia rồi quay đầu thực trịnh trọng nói với huyết tộc tóc vàng.
“Ca ca không thích sủng vật mất vệ sinh, cho nên Luyện Yêu cũng không thích, làm chiến lợi phẩm đầu tiên của Luyện Yêu, Kim Mao phải tắm rửa thay quần áo mỗi ngày. Nếu không, ca ca sẽ nhíu mày, như vậy Luyện Yêu sẽ thực sinh khí.”
Tựa như Nguyệt Bán, tiểu thú cứ thích lăn lộn trên mặt đất kia chỉ có thể đứng ở xa xa cách ca ca mấy thước tỏ ra điềm đạm đáng yêu, tìm kiếm đồng tình của ca ca.
Đáng tiếc, có Tây Lam Thương Khung chặt chẽ chiếm cứ vị trí bên người Huân nhi, đừng nói là Bảo Bảo cùng Luyện Yêu, ngay cả một con sủng vật cũng đừng mơ tới gần.
Mà Nguyệt Bán, thực đáng tiếc lại nằm trong phạm trù sủng vật.
“Đương nhiên, nếu Kim Mao muốn đánh nhau, trừ bỏ tuyệt đối không được dùng miệng cắn, Luyện Yêu cho phép ngươi dùng móng vuốt cùng cánh dơi của mình. Vặn gảy cổ, bóp nát tim này nọ, đều được. Chính là sau đó phải rửa tay thật sạch, nếu không mùi máu tươi sẽ làm Luyện Yêu hưng phấn. Ca ca không thích Luyện Yêu giết người.”
Nguyệt Bán thích nhất là dùng móng vuốt sắc bén cùng răng nanh cắn xé con mồi, Luyện Yêu cũng thích dùng biện pháp đơn giản chấm dứt tánh mạng đối phương.
Bởi vì trong mắt Luyện Yêu, căn bản không tồn tại bất cứ đúng sai, thiện ác, tội ác hay cứu rỗi gì cả.
“…” Soros vô lực dại ra.
“…” Thanh Minh bị khủng hoảng.
Này này này… này rốt cuộc là ai dạy đứa nhỏ này, sao tuổi còn nhỏ mà thủ đoạn đã hung tàn độc ác như vậy? Là ai, rốt cuộc là kẻ biến thái nào, thế nhưng tàn phá mầm non đất nước, đưa những tư tưởng bất bình thường như vậy vào đầu đứa nhỏ?
Trong gió hỗn độn, Thanh Minh cảm giác bước chân mình có chút phù phiếm, ánh mắt nhìn đám người trước mặt có chút mờ ảo hoảng hốt, cuối cùng biến thành chỉ trích nồng đậm.
“Các người… các người chính là dạy… dạy đứa nhỏ như vậy sao? Các người… các người… sao có thể như vậy…”
Run lẩy bẩy, đạo sĩ trẻ tuổi bi phẩn chỉ trích hành phi hành phi phá vỡ nhân sinh quan của nhân loại bình thường. Nhưng một khắc sau đó, mọi người liền nhìn thấy thiếu niên tự xưng là đệ tử Côn Luân kia sợ hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt.
“A… minh vương Thập Điện… sao lại… sao lại… sao lại có thể ở nơi này… không phải… không phải…”
“Xem ra tiểu đạo trưởng của chúng ta thật sự đã từng gặp qua minh vương điện hạ a.”
Nhìn vẻ mặt tái nhợt, cả người run rẩy như bệnh sốt rét của cậu nhóc, chỉ sợ minh vương điện hạ của chúng ta đã làm chuyện uy hiếp gì rồi đi.
Tây Lam Thương Khung cười nhạt, nhàn nhã chăm chú nhìn tình cảnh phát triển trong đại sảnh.
“…” Phụ hoàng, ngươi đây là vui sướng khi người gặp họa sao?
Huân nhi vô ngữ liếc mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ bên người, sau đó quay đầu nhìn minh vương ở bên kia đại sảnh, sắc mặt có thể nói là nháy mắt biến hóa, cuối cùng dừng lại ở biểu tình hoảng sợ thảm bại của đạo sĩ Côn Luân.
Bởi vì vị trí của Thanh Minh cùng minh vương vừa nãy, hơn nữa minh vương còn đứng trong bóng tối cùng trong mắt chỉ có mỗi Mạn La nên cả hai không hề nhìn rõ đối phương. Chính là vừa nãy, Thanh Minh đột nhiên tiến tới trước, muốn kéo Luyện Yêu rời xa huyết tộc tóc vàng.
Cứ vậy, bất quá chỉ di chuyển một chút nhưng chỉ cần ngẩng đầu liền nhìn rõ diện mạo minh vương. Cái này bảo Thanh Minh vốn đã bất an hoảng loạn làm sao bình tĩnh lại nổi.
Đột nhiên nhìn thấy nam nhân minh phủ kia ở ngay trước mắt, trong nháy mắt Thanh Minh có xúc động muốn xoay người chạy trốn.
Một khắc này, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung nhìn thấy đạo sĩ Côn Luân kia đã biến loại xúc động kia thành hành động.
Xoay người, bộ dáng như muốn bỏ chạy.
Bất quá trước lúc chạy trốn Thanh Minh vẫn không quên cầm lấy công cụ có thể giúp minh thuận lợi trốn thoát khỏi tay minh phủ chi vương… chí bảo của Côn Luân, đấu chuyển tinh di, la bàn có thể trong nháy mắt tiến hành dịch chuyển.
Vì thế, tiểu đạo sĩ vốn đã xoay người bước được nửa bước rồi cứ vậy trước ánh mắt khác thường của mọi người đột nhiên khựng lại, quay người.
Ngay sau đó là một màn làm Thanh Minh nháy mắt hồn vía lên mây, đấu chuyển tinh di vốn hảo hảo lơ lửng trên đỉnh đầu huyết tộc tóc vàng không biết từ khi nào đã nằm trong tay tuyệt mỹ thiếu niên, còn đang bị đối phương xoay xoay đánh giá.
Vô luận Thanh Minh triệu hồi cỡ nào, đấu chuyển tinh di vẫn giống như bị mất khống chế, căn bản không có chút hồi đáp.
“Sao có thể như vậy? Sao lại… tại sao có thể như vậy…”
Nam nhân đáng sợ đến từ minh giới đột nhiên xuất hiện trong cổ mộ kia vì sao lại xuất hiện trong biệt thự của người bình thường này? Vì sao đấu chuyển tinh di của Côn Luân lại không nghe mình triệu hồi, ngược lại lại dị thường im lặng nằm trong tay thiếu niên yêu dị làm người ta cảm thấy run rẩy như vậy.
Thần a, ai tới nói cho cậu biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì đi a?
Vì sao, nơi này xuất hiện một huyết tộc cường đại, nhưng lại bị một đứa nhỏ tuổi không lớn bắt làm chiến lợi phẩm? Vì cái lông gì vừa rồi mình bị mắt chó làm mù mắt, thế nhưng không nhìn rõ khốn cảnh của huyết tộc kia, vì cái lông gì không mẫn cảm cảm giác vẻ mặt khác thường của đám người trong biệt thự?
“Minh vương điện hạ, ngươi đã làm chuyện thiên lý không dung gì, thế nhưng làm vị khách Côn Luân đáng yêu của chúng ta e ngại đến muốn bỏ trốn như vậy?” Tây Lam Thương Khung cười khẽ.
“… không quen.” Lạnh lùng liếc mắt nhìn Thanh Minh cả người cứng đờ, minh vương không chút biến sắc dời tầm mắt, lại như cũ chăm chú tập trung vào bóng dáng mảnh khảnh của Mạn La.
Nhưng thật ra, Mạn La cho dù tính cách vốn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng bị ánh mắt nóng rực chẳng chút che dấu của nam nhân nhìn chằm chằm, lớp mặt nạ bình tĩnh trên mặt thiếu niên đã sớm nứt vài đường, có một loại ảo giác không có chỗ trốn, không thể nào nhìn thẳng ánh mắt đối phương.
Ngay lúc Tây Lam Thương Khung cùng minh phủ chi vương nói chuyện, Thanh Minh bên kia từ phút ngây dại thoáng qua đã tỉnh táo lại, sau đó không hề ngừng lại, quyết đoán chạy về phía cửa lớn.
Cậu nhất định phải chạy, nhất định phải quay về Côn Luân cầu cứu, cho dù phải ăn xin bên đường cũng phải bò về Côn Luân.
Ngay lúc băng qua cửa là có thể thoát khỏi nơi này, khoảnh khắc Thanh Minh cảm thấy vui sướng cùng thả lỏng thì không biết có thứ gì đó đột nhiên quấn lấy chân, nháy mắt cậu vấp ngã thì kéo xềnh xệch về phía sau.
Thanh Minh kinh hãi quay đầu nhìn chỗ mắt cá chân mình.
Nơi đó, một sợi dây leo không biết từ đâu chui ra quấn chặt, hơn nữa còn có xu thế lan tràn tới trước. Mặc kệ Thanh Minh cố sức giãy dụa thế nào nó cũng quấn thật chặt, không thể nào thoát được.
“Này… này là thứ gì? Mau thả ra!”
“Hừ. Ngươi hiện giờ chính là chiến lợi phẩm của Bảo Bảo, sao có thể tự tiện chạy trốn. Từ lúc ngươi xông vào, Bảo Bảo đã chăm chú nhìn ngươi thật lâu. Chiến lợi phẩm của Bảo Bảo mặc dù không đẹp cho lắm, bất quá cũng tạm.”
Luyện Yêu có con dơi lông vàng làm sủng vật, Bảo Bảo cũng bắt một đạo sĩ a.
“A, cứu mạng a! Sư tôn, thần tiên tam thanh đạo quan, nơi này có yêu quái, mau tới cứu mạng a!”
Ý thức được mình bị dây leo quấn lấy kéo về sau, lúc đi ngang qua đại sảnh, đạo sĩ trẻ tuổi giống như túm lấy cọng rơm cứu mạng mà ôm chặt cái chân bàn đá, kinh hoảng hô to, có chết cũng không chịu buông tay.
“Âm thanh thực khó nghe, ngươi kêu rên cái gì a.”
Ngoáy ngoáy tai, Bảo Bảo dùng sức kéo dây leo, hưng phấn đến gương mặt đỏ bừng nói.
“Yên tâm đi, so với Luyện Yêu bất ổn kia, Bảo Bảo thực an toàn. Sẽ không hở ra là bóp cổ ngươi, cũng không muốn moi tim người ta. Ta biết, ngươi chẳng qua là một nhân loại có chút sức mạnh mà thôi, cũng là nhân loại bất tử.”
“Cho nên, từ nay về sau Bảo Bảo sẽ thực ôn nhu, sẽ không để ngươi vô duyên vô cớ chết đi đâu.”
“Bất quá con dơi kia có vẻ không dễ chết lắm. Chẳng lẽ nó là nguyên nhân Luyện Yêu chộp nó làm chiến lợi phẩm?” Nghiêng đầu, Bảo Bảo nghi hoặc nói.
“…” Sắc mặt Thanh Minh thoáng chốc trắng bệch.
Đây đều là phần tử hung tàn từ đâu ra a, tuổi nhỏ như thế mà không chút biến sắc nói ra những chuyện khủng khiếp như vậy. Này là tập mãi thành thói quen hay vốn chính là thiên tính?
Đứa nhỏ thoạt nhìn vô hại này thế nhưng lại đáng sợ đến vậy sao?
“Ách, các người đang làm gì vậy, sao trong nhà lại loạn như vậy? Có kẻ trộm à?”
Ngay lúc Thanh Minh mặt xám như tro tàn, Bảo Bảo hưng phấn đảo vòng quanh chiến lợi phẩm của mình, cửa đại sảnh đột nhiên bị mở ra, Khúc Vị Trì vẻ mặt kinh ngạc nhìn tình trạng hỗn độn bên trong.
Mà phía sau Khúc Vị Trì là ba nam nhân anh tuấn xuất sắc. Trừ bỏ Lạc Thiên Nghiêu hôm qua đã tới, còn có hai người mà Bảo Bảo khá quen thuộc.
“Là kẻ trộm mộ, quấy rầy giấc ngủ của chủ nhân?”
Còn có, ông chủ đứng phía sau… Phù Tô Gula.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tây Lam Yêu Ca
Quyển 4 - Chương 88: Đấu Chuyển Tinh Di
Quyển 4 - Chương 88: Đấu Chuyển Tinh Di