*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con thỏ dụi mắt rồi ngáp một cái, tôi buồn ngủ rồi. Quả thật là khi biến thành con thỏ thì những thói quen hàng ngày cũng thay đổi.
Trình Cẩn bế con thỏ đến bên cạnh chiếc ghế sô pha.
Cục bông nhỏ cố gắng ngọ nguậy, tôi muốn ngủ trên giường, ngủ trên sô pha thì làm sao có thể thoải mái giống như ngủ trên giường chứ, đã vậy lại còn không có chăn.
Trình Cẩn nhíu mày: “Chẳng phải cậu buồn ngủ rồi sao?”.
Con thỏ gật đầu, chỉ về phía chiếc giường: tôi muốn ngủ ở đó.
“Cậu muốn ngủ trên giường sao?”.
Con thỏ gật đầu, lúc này, trên gương mặt của nó không giấu được vẻ mong đợi.
Khóe môi của Trình Cẩn khẽ cong lên: “Nhưng tôi đã quen với việc ngủ một mình rồi, nếu chúng ta ngủ cùng với nhau, chẳng may tôi đè chết cậu thì phải làm sao?”.
Lời nói này khiến thân thể của cục bông nhỏ cứng đờ, nó hết quay sang nhìn chiếc giường rồi lại nhìn về phía chiếc ghế sô pha, cuối cùng, nó chỉ về phía chiếc giường, tôi vẫn muốn ngủ ở đó.
Trình Cẩn mỉm cười, đặt chiếc ipad và điện thoại di động lên chiếc tủ nằm trên đầu giường rồi thả con thỏ lên giường.
Cục bông nhỏ nhắm mắt, vui vẻ lăn qua lăn lại, ngủ thôi nào.
Đột nhiên, Trình Cẩn lên tiếng: “Tôi nghĩ là cậu nên ngủ trên ghế sô pha đi, chẳng may nửa đêm, cậu tè lên giường thì tôi phải làm sao?”.
Con thỏ ngẩng đầu, nhìn Trình Cẩn bằng một ánh mắt mang đầy vẻ oán giận, tôi chỉ vô tình bị biến thành con thỏ thôi mà, làm sao có thể tiểu tiện lung tung chứ?
Trình Cẩn nhận ra rằng cục bông nhỏ đang phản đối, hắn im lặng một lát rồi quyết định thỏa hiệp: “Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng cậu một lần nhưng nếu đêm nay… hậu quả cậu tự gánh lấy”.
Con thỏ nhếch môi, nếu đêm nay, tôi tè trên giường của anh thì từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ đặt chân lên chiếc giường này nữa. Con thỏ giơ móng vuốt lên rồi xoay người, chổng mông về phía Trình Cẩn.
Trình Cẩn chọt chọt vào mông của cục bông nhỏ vài cái rồi tiếp tục đọc sách.
Từ trước đến nay, mỗi khi ngủ, Hà Nhất Phàm đều nằm ngửa, bây giờ, tuy việc nằm sấp không khiến cậu cảm thấy khó chịu nhưng quả thật là có chút không quen. Sau khi nằm sấp một lát, con thỏ xoay người, xem ra nằm ngửa có phần thoải mái hơn nhưng một lát sau, nó lại cảm thấy khá lạnh, nếu có một chiếc chăn để đắp thì thật tuyệt vời. Vừa nghĩ đến đây, con thỏ xoay người ngồi dậy, kéo chiếc chăn, tuy nhiên, vì chân trước khá ngắn nên nó ngã nhào vào trong chăn, sau khi lấy lại được tinh thần, con thỏ nhìn thấy gã đàn ông kia vừa nhìn mình vừa mỉm cười. Cục bông nhỏ vội vàng nhắm mắt, tôi đã ngủ rồi, những việc xảy ra từ nãy đến giờ là do tôi bị mộng du đấy.
Từ khi cục bông nhỏ nằm ngửa, Trình Cẩn đã âm thầm theo dõi nó, dĩ nhiên là việc con thỏ kéo chăn rồi bất cẩn ngã nhào vào trong đống chăn không qua được ánh mắt của hắn. Cũng không thể trách cục bông nhỏ, dù sao thì bây giờ, ngoài trời đang là mùa xuân, thời tiết rất lạnh. Trình Cẩn nhấc bổng con thỏ lên, nhét nó vào trong chăn. Sau đó, hắn vỗ nhẹ lên đầu cục bông nhỏ rồi nói: “Được rồi, mau ngủ tiếp đi”.
Con thỏ xoay người, nằm ngửa: quả thật là vô cùng thoải mái, nó lén lút quan sát gã đàn ông đang đọc sách kia, xem ra ngoại trừ việc thích trêu chọc tôi thì tính cách của anh cũng không tệ lắm, được rồi, tôi sẽ ghi cho anh một điểm cộng.
Con thỏ hạnh phúc cọ cọ vào chiếc gối, sau đó, nó sẽ nhanh chóng đi vào giấc ngủ, có đúng không? Không, lúc nãy, do cục bông nhỏ dùng khá nhiều lực nên chiếc gối đã đè lên đầu của nó, con thỏ đáng thương cố gắng dùng bốn chiếc chân ngắn ngủn kéo chiếc gối ra nhưng một lát sau, toàn bộ thân thể của nó đã nằm dưới chiếc gối. Ôi, cuộc sống này quả thật là đầy rẫy bi kịch mà.
Những hành động của cục bông nhỏ đã thu hút sự chú ý của Trình Cẩn, hắn nhấc chiếc gối, nhìn con thỏ vẫn còn đang vùng vẫy rồi nói: “Chẳng lẽ cậu muốn nằm dưới đống gối này sao?”.
Con thỏ vội vàng lắc đầu, dĩ nhiên là không rồi.
Trình Cẩn gãi nhẹ lên chiếc bụng đầy lông trắng như tuyết kia, sau đó, hắn kéo con thỏ vào trong chăn: “Mau ngủ đi, nếu không tôi sẽ kể truyện ma cho cậu nghe đó”.
Con thỏ xoay người: anh chàng cầm thú, tôi đã ngủ rồi.
Trình Cẩn đóng quyển sách, tắt đèn rồi nhanh chóng đi vào trong giấc ngủ.
Nửa đêm, đột nhiên, Trình Cẩn cảm thấy vô cùng khó thở nhưng khi hắn vừa đưa tay lên mũi thì đã chạm phải một cục bông mềm mại. Trình Cẩn mở mắt, ôm cục bông nhỏ đang nằm trên mặt của mình vào lòng rồi tiếp tục ngủ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúng Ta Khác Loài Thì Làm Sao Yêu Nhau
Chương 6
Chương 6