*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng, len lỏi vào bên trong căn phòng, Trình Cẩn chậm rãi mở mắt, cảm thấy thân thể ấm áp tựa như đang ôm một chiếc lò sưởi nhỏ, hắn tung chăn, nhìn cục bông nhỏ đang nằm ngửa, ngủ một cách say sưa. Đột nhiên, cơn gió lạnh ùa vào khiến thân thể của nó co lại, Trình Cẩn vỗ nhẹ lên đầu cục bông nhỏ: “Thỏ lùn nhỏ à, mau dậy đi”.
Lúc này, đôi mắt của cục bông nhỏ vẫn nhắm nghiền, nó “Gru… gru…” vài tiếng rồi đẩy ngón tay đang làm phiền mình sang một bên.
Trình Cẩn nhíu mày, nhanh chóng tìm chiếc điện thoại để xem thời gian. Cái gì? Bây giờ đã là tám giờ rồi sao? Hắn chọt vào mông của cục bông nhỏ một cái: “Thỏ lùn nhỏ, dậy mau”.
Con thỏ nhìn Trình Cẩn bằng ánh mắt mang đầy vẻ khó chịu, nó cào mạnh vào ngón tay kia một cái rồi vùi đầu vào áo của Trình Cẩn, tiếp tục ngủ.
“Tất cả là do cậu không chịu thức dậy” – Vừa nói dứt lời, Trình Cẩn đã ngồi bật dậy, ngay lập tức, con thỏ rơi xuống đùi của hắn.
Cú rơi này khiến cục bông nhỏ nhanh chóng lấy lại được sự tỉnh táo, nhưng khi vừa mở mắt, nó đã nhìn thấy “cậu em” của Trình Cẩn đang đứng bật dậy. Trong nháy mắt, thân thể của con thỏ cứng đờ, tuy Hà Nhất Phàm nhận ra rằng: đối với đàn ông, đây là một điều rất bình thường nhưng việc quan sát ở một khoảng cách gần như vậy khiến cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
Con thỏ vùi đầu vào gối rồi nhảy xuống giường, bình tĩnh chải lông, lúc nãy, tôi không nhìn thấy gì cả.
Trình Cẩn không nhận ra được sự xấu hổ của cục bông nhỏ, hắn tiến đến bên cạnh chiếc tủ, nhanh chóng thay quần áo.
Đến khi Trình Cẩn và cục bông nhỏ bước vào phòng khách, điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Dì giúp việc đang bưng một đĩa bánh bao, vừa nhìn thấy Trình Cẩn, bà đã lên tiếng: “Tiểu Trình dậy rồi à, con chờ một chút, dì sẽ mang cháo đến cho con”.
“Cảm ơn dì” – Trình Cẩn gật đầu, lễ phép nói.
Một lát sau, dì giúp việc lại bưng ra một chiếc chén nhỏ, lúc này, bà mới chú ý đến cục bông nhỏ đang ngồi trên bàn: “Tiểu Trình, con thỏ này là do con mua à?”.
Trình Cẩn vừa đổ thức ăn dành cho thỏ vào chiếc đĩa vừa đáp: “Vâng”.
Câu trả lời này khiến dì giúp việc cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bà thầm nhủ: không chừng Trình Cẩn đang để mắt đến một cô gái nên mới mua con thú cưng này về, định tặng cho người ta để lấy lòng. Vừa nghĩ đến đây, bà lại chăm chú quan sát cục bông nhỏ như bàn tay kia, tuy rằng bộ lông màu xám trông có vẻ hơi bẩn nhưng công bằng mà nói, nó vẫn rất đáng yêu. Dì giúp việc định chơi đùa với con thỏ nhưng khi bà còn chưa kịp chạm tay vào, nó đã giơ móng vuốt lên, dì giúp việc vội vàng rút tay về, mỉm cười một cách xấu hổ: “Con thỏ này hung dữ thật đó”.
Trình Cẩn mỉm cười, đặt chiếc đĩa chứa đầy thức ăn dành cho thỏ lên bàn, sau đó, hắn rót nước ấm vào chiếc chén nhỏ rồi quay sang dặn dò con thỏ: “Mày đừng uống nhiều quá đó”. Sau khi hoàn thành mọi việc, Trình Cẩn bắt đầu dùng bữa sáng.
“Dì Trương, việc nhà cũng không nhiều lắm, nếu dì bận thì có thể về trước”.
“Được rồi”.
“À, hôm qua, con có mua một cái chuồng và một chiếc đệm dành cho con thỏ, một lát nữa, dì giặt sạch chúng giúp con nhé”.
“Được, con còn dặn dò gì nữa không?”.
“Không ạ”.
Dì giúp việc nhanh chóng rời đi, Trình Cẩn gắp một chiếc bánh bao, đặt trước mặt con thỏ rồi hỏi: “Cậu có muốn ăn không?”.
Con thỏ liếc Trình Cẩn một cái, đôi tai của nó khẽ động đậy, cuối cùng, con thỏ không thể nào cưỡng lại sự hấp dẫn của chiếc bánh bao nhân thịt, nó gật đầu.
Lần này, Trình Cẩn không hề có ý định trêu chọc cục bông nhỏ, hắn cắt chiếc bánh ra thành hai phần, sau đó đặt một phần vào trong chiếc đĩa rồi tiếp tục ăn.
Con thỏ nhảy đến bên cạnh chiếc đĩa, miệng không ngừng há ra rồi khép lại, vì trong bánh bao có rất nhiều dầu nên nếu không cẩn thận, bộ lông của nó sẽ dính đầy dầu, cứ như vậy, thằng cha kia nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau vài lần di chuyển, con thỏ vẫn không thể ăn được chiếc bánh bao, nó phóng đến trước mặt gã đàn ông kia, khẽ cào vào cánh tay của hắn một cái rồi lại chỉ vào chiếc bánh, sau đó, nó huơ huơ hai chân trước rồi lại chỉ vào miệng của mình với hàm ý: chiếc bánh bao kia quá lớn so với miệng của tôi, anh có thể cắt nhỏ nó ra giúp tôi không?
Trình Cẩn nhíu mày, sau khi ăn bánh bao, húp cháo, hắn mới lấy phần nhân trong nửa cái bánh bao ra, đặt vào trong chiếc đĩa. Đến khi cục bông nhỏ ăn xong, Trình Cẩn cắt phần da bánh ra thành từng miếng nhỏ rồi đút cho nó, cuối cùng, hắn còn cẩn thận, cho nó uống một ít nước ấm.
Việc được đút cho ăn khiến con thỏ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nó vui vẻ cào nhẹ lên cánh tay của Trình Cẩn, làm tốt lắm, từ nay về sau, anh cố gắng phát huy nhé.
Trình Cẩn rửa tay, sau đó, hắn vuốt ve chiếc bụng đầy lông của cục bông nhỏ rồi nói: “Cậu ăn một ít thức ăn dành riêng cho thỏ nhé”.
Cục bông nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn nhai thức ăn.
“Reng… reng…”.
Trình Cẩn vội vàng nghe điện thoại: “A lô… Cậu đã điều tra được rồi à… Được, cậu nói đi… Tôi nhớ rồi… Được, được… Tôi biết… Tôi biết… Mọi việc không liên quan đến cậu… Đừng hỏi nữa… Một lát nữa, tôi sẽ đến đó… Vậy nhé, chào cậu…”.
Sau khi tắt điện thoại, Trình Cẩn chọt chọt vào thân thể của cục bông nhỏ: “Tôi đã điều tra được thân thể của cậu hiện đang nằm tại bệnh viện nào rồi, một lát nữa, sau khi cậu ăn xong, chúng ta sẽ đến đó”.
Con thỏ nhìn về phía gã đàn ông kia rồi gật đầu.
Bộ dạng ngoan ngoãn ăn cỏ của cục bông nhỏ khiến Trình Cẩn rất muốn trêu chọc nó, hắn im lặng một lát rồi lên tiếng: “Cậu nghĩ xem liệu tôi nên gọi cậu là thỏ lùn nhỏ hay là Hà Nhất Phàm?”.
Con thỏ ngẩng đầu, giơ móng vuốt lên: xin hãy gọi tôi là Hà Nhất Phàm, trân trọng cảm ơn.
Trình Cẩn vui vẻ gật đầu: “Vậy là cậu quyết định chọn tên thứ nhất à? Xem ra cậu rất thích cái tên mà tôi đã đặt cho cậu”.
Hà Nhất Phàm lắc đầu, đồ cầm thú, mày nghĩ như thế nào mà lại bảo rằng ông đây thích cái tên “thỏ lùn nhỏ” vậy? Rõ ràng là ông chọn tên “Nhất”, từ nay về sau, mày có thể gọi ông là “Hà Nhất Phàm”, “Nhất Phàm” hoặc “anh Phàm”.
“Cậu không thích thật à? Nhưng nếu gọi một con thỏ là Hà Nhất Phàm thì sẽ rất kì quái đó” – Trình Cẩn nhắc nhở.
Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, nó cảm thấy lời nói của Trình Cẩn rất hợp lý. Nhưng khi Hà Nhất Phàm vừa định lên tiếng thì cậu lại nhận ra rằng: gã đàn ông kia vốn không thể hiểu được những gì mà cậu muốn truyền đạt. Vì vậy, con thỏ nhảy đến bên cạnh chiếc điện thoại di động, vuốt vuốt vài cái rồi cào nhẹ vào cánh tay của Trình Cẩn, này, mau nhập mật khẩu vào đi.
Con thỏ mở tin nhắn nhưng khi móng vuốt vừa chạm vào những chiếc phím nhỏ như hạt đậu, nó lại cảm thấy vô cùng khó chịu, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho tôi mà. Con thỏ cào nhẹ vào cánh tay của Trình Cẩn, này, mau chuyển sang hình thức viết tay đi.
Trình Cẩn mỉm cười, vui vẻ thực hiện theo những gì mà con thỏ sai bảo.
Con thỏ vuốt vuốt vài cái, sau đó, nó sẽ vui vẻ trao đổi với Trình Cẩn, có đúng không? Dĩ nhiên là không rồi, tuy đã chuyển sang hình thức viết tay nhưng móng vuốt của con thỏ vẫn khá lớn so với màn hình điện thoại, sau khi thử mãi mà vẫn không thành công, con thỏ tức giận, vỗ mạnh vào màn hình một cái. Mẹ kiếp, ngay cả điện thoại di động cũng muốn bắt nạt ông.
Trình Cẩn dỗ dành cục bông nhỏ: “Được rồi, đừng giận nữa, bây giờ, tôi sẽ nói ra những cái tên mà tôi chọn, nếu cậu đồng ý thì gật đầu nhé”.
Con thỏ không thèm phản ứng.
Trình Cẩn nhanh chóng lên tiếng: “Cậu cảm thấy tên Thù Thù như thế nào?”.
Con thỏ lắc đầu.
“Nho Nho thì sao?”.
Lại lắc đầu.
“Nhất Nhất”.
Cái tên này vừa khó nghe vừa giống với tên của con gái, nhất định không đồng ý.
“Phàm Phàm”.
Anh mới là đồ phiền phiền, tôi không đồng ý.
“Nhất Phàm”.
Được, tên này rất hay, con thỏ gật đầu một cách dứt khoát.
Trình Cẩn nhìn con thỏ rồi lại nói: “Tôi cảm thấy tên Thù Thù rất hay đó”.
Con thỏ lắc đầu, tôi không muốn bàn bạc nữa, nếu anh cảm thấy cái tên Thù Thù rất hay thì từ nay về sau, anh cứ bảo mọi người gọi anh là Thù Thù đi.
Trình Cẩn vẫn không bỏ cuộc: “Cậu nghĩ xem, một lát nữa, khi chúng ta đến bệnh viện, nếu tôi gọi cậu là Nhất Phàm, mọi người nghe được sẽ cảm thấy rất kì lạ”.
Con thỏ kiên quyết lắc đầu, ngoại trừ thằng em trai ngốc thì sẽ không có ai đến thăm tôi đâu.
Trình Cẩn vuốt ve bộ lông của cục bông nhỏ: “Nếu cậu đồng ý với tên Thù Thù thì đến mỗi bữa ăn, tôi sẽ cho cậu ăn thịt”.
Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, ăn thịt à? Xem ra đề nghị này rất hấp dẫn, bây giờ, mình chỉ là một con thỏ, cho dù có bị gọi là Thù Thù thì cũng không phải là một điều kì lạ nhưng lời nói của thằng cha này… liệu có đáng tin hay không?
Trình Cẩn nhanh chóng lên tiếng: “Tôi hứa với cậu là mỗi bữa ăn đều sẽ có thịt”.
Lúc này, cục bông nhỏ mới chịu gật đầu, được rồi, tôi tạm thời tin tưởng anh một lần. Hừ, chẳng qua là do tôi cảm thấy nếu một con thỏ mang tên Nhất Phàm thì sẽ rất kì lạ nên mới đồng ý chứ không phải vì lời hứa sẽ cho tôi ăn thịt của anh đâu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúng Ta Khác Loài Thì Làm Sao Yêu Nhau
Chương 7
Chương 7