Chương 277
“Bắt cô đi, còn muốn giết cô sao?”.
Diệp Thiên nhíu mày, giả vờ nói: “Bắt cô đi thì một là vì tiền, hai là vì sắc, vì sao lại muốn giết cô?”.
Kỹ năng diễn xuất của Diệp Thiên có thể nói là ở cấp thượng thừa, mỗi một thần thái biểu cảm đều vô cùng giống, không thể nhìn ra chút sơ hở gì.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt vô cùng thắc mắc, vốn dĩ trực giác của cô ta nói với cô ta rằng, hôm đó cô ta được cứu là có liên quan đến Diệp Thiên, nhưng biểu hiện của Diệp Thiên lúc này lại thực sự giống như không hề biết chuyện gì.
Cô ta định lên tiếng, Diệp Thiên đã xua tay.
“Không cần biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cô vẫn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi, chứng tỏ cô đã bình an vô sự!”.
“Hôm đó sau khi tôi gọi điện cho cô Hà xong, liền đi tìm mấy nơi quanh đó nhưng không tìm thấy cô, tôi cũng không biết làm sao cả, sau đó tôi và Bành Lượng lên mạng chơi!”.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây!”.
Diệp Thiên không muốn đôi co tiếp với Tiếu Văn Nguyệt, thế là lướt qua người cô ta đi thẳng.
“Diệp Thiên!”.
Khi lướt qua người cô ta, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên gọi lại: “Tôi vẫn muốn hỏi anh một câu hỏi cuối cùng!”.
Diệp Thiên không cả quay đầu, giọng nói dứt khoát: “Nói đi!”.
Tiếu Văn Nguyệt cắn môi, hỏi ra một câu hỏi vô cùng hoang đường.
“Anh… có phải là anh có thể khống chế ngọn lửa không?”.
Nghe thấy vậy, trong lòng Diệp Thiên hơi chột dạ, cậu cảm thấy lạ, hôm đó Tiếu Văn Nguyệt đã chìm vào hôn mê, sao có thể nhìn thấy cậu giao đấu với Hắc Vu Thần chứ?
“Tiếu Văn Nguyệt, câu hỏi này của cô, cô không cảm thấy rất trẻ con sao?”.
Sau một hồi im lặng, Diệp Thiên lắc đầu, bật cười nói: “Khống chế ngọn lửa? Cô nghĩ là cô đang xem phim siêu nhân anh hùng à?”.
Nói xong, cậu đi thẳng vào trong lớp học, mặc kệ Tiếu Văn Nguyệt ở ngoài.
Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, mặt mũi đờ đẫn.
Một lúc sau, trên mặt cô ta nở lên nụ cười đắng chát, rồi lắc đầu.
“Tiếu Văn Nguyệt ơi là Tiếu Văn Nguyệt, mày điên rồi à? Anh ta chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao có thể khống chế ngọn lửa được? Làm sao có thể chống lại được người lạ mặc áo đen đó chứ?”.
“Đừng ngốc nữa, người cứu mày không phải là anh ta đâu!”.
Cô ta thầm thở dài, đứng từ xa nhìn Diệp Thiên trong lớp học, sau đó quay người rời đi.
“Nguyệt Nguyệt, cậu hỏi cái tên kia câu hỏi gì thế?”.
Trên sân vận động, Lí Tinh Tinh ngồi bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt, hỏi với vẻ kỳ lạ.
“Không có gì!”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn về phía mặt trời đang lặn, nhẹ nhàng lắc đầu, người cứu cô ta cuối cùng lại không phải là Diệp Thiên.
Cùng lúc cô ta cũng thở dài một hơi, cảm thấy bản thân cuối cùng lại trở về cuộc sống bình thường, những thứ đen tối lạnh lẽo kia đã dần dần rời xa.