Chương 276
Ông ta cố kìm lại sự hưng phấn khó che giấu, đại học Thủ Đô đã lâu rồi không có sinh viên nào xuất sắc đến đáng sợ như thế xuất hiện.
“Em Diệp Thiên, rất vui vì em đã đồng ý gia nhập trường của chúng tôi, giờ em có thể đến báo danh luôn, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho em, hoặc là em để đầu tháng chín năm sau đi cũng được, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho em!”.
Lúc nãy hiệu trưởng còn lo Diệp Thiên không qua bài kiểm tra, nhưng giây phút này, Diệp Thiên đã thông qua biểu hiện xuất sắc đáng kinh ngạc của mình để trở thành một sinh viên của trường đại học Thủ Đô.
“Cảm ơn thầy Phó, em còn mấy việc chưa làm xong, thôi cứ để đầu tháng chín em báo danh sau!”.
Diệp Thiên trả lời khách sáo, chuyện “Tẩy Túy Đan” còn rất nhiều thứ chưa đi vào quỹ đạo, vẫn cần cậu ở tỉnh Xuyên, tạm thời không tách ra được, mà tính thời gian, Hoa Lộng Ảnh bây giờ cũng đang là học sinh cấp ba, đầu tháng chín năm sau mới nhập học đại học Thủ Đô, cậu không vội.
Tạm biệt hai người, Diệp Thiên chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, từ giờ đến tháng chín năm sau, cậu có đủ thời gian để chuẩn bị một số thứ, để bản thân đến thủ đô, càng nắm bắt được nhiều hơn.
Đến lúc đó, cho dù là đối diện với nhà họ Diệp quyền cao thế mạnh, đối diện với cao thủ số một Hoa Hạ Diệp Vân Long được mệnh danh là “Bắc – Long”, cậu cũng có lòng tin trấn áp được.
Bây giờ ở lại trường đã không còn ý nghĩa gì nữa, Diệp Thiên chuẩn bị về lớp thu dọn đồ đạc, trở về thung lũng hoa xem sự tiến triển của cỏ Ngân Lân và Tẩy Túy Đan, nhưng vừa về đến cửa lớp, một bóng dáng cao gầy mềm mại đã đợi từ lâu.
Tiếu Văn Nguyệt mặc một bộ váy tím, mái tóc đen dài nhẹ bay trong gió, giống như nữ thần trong tranh.
Cô ta nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, bước lên mấy bước.
“Diệp Thiên, tôi có chuyện muốn hỏi anh!”.
“Diệp Thiên, tôi có chuyện muốn hỏi anh!”.
Tiếu Văn Nguyệt mặc theo phong cách thời trang Punk, khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt đẹp như mặt hồ mùa thu, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của các bạn nam xung quanh.
Nhưng có Diệp Thiên đứng ở đây, không có bất kỳ bạn nam nào dám đến gần, khí chất của Diệp Thiên lúc này tuyệt đối là mạnh nhất trường Tam Trung, không chỉ là nam thần được công nhận, còn là người chiến thắng trong cuộc thi “Thiên Thần so tài”, lần đầu tiên khiến một người là bá chủ như Âu Hạo Thần phải thất bại, ai dám không phục?
Bây giờ nhìn thấy hoa khôi và nam thần của trường đứng cùng một chỗ, nhiều người đều cố tránh ra xa, chỉ sợ làm hỏng chuyện tốt.
“Tôi còn có việc, cô nói nhanh lên!”.
Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, biểu cảm vô tình.
Tiếu Văn Nguyệt ngập ngừng, sau đó nói: “Hôm đó, anh cũng đến tìm tôi đúng không?”.
Cô ta vừa nói, vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Diệp Thiên, muốn tìm ra được chút manh mối gì đó.
“Tôi có đến tìm cô, nhưng không tìm thấy!”.
Diệp Thiên dửng dưng trả lời.
Tiếu Văn Nguyệt quan sát tỉ mỉ thần thái của Diệp Thiên, nhưng biểu cảm của Diệp Thiên không chút xáo động, trông không có chút nào giống như giấu giếm và nói dối.
“Đúng là mình đã nghĩ nhiều rồi sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt thầm lắc đầu, nhưng cô ta vẫn không cam tâm, tiếp tục nói: “Hôm đó tôi bị một người lạ mặc áo đen bắt đi, ông ta nhốt tôi trong phòng lò hơi của nhà máy bỏ hoang, rồi định giết tôi!”.
Cô ta từ từ nói, chờ đợi phản ứng của Diệp Thiên.