Chương 242
Hà Tuệ Mẫn nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con gái mà thấy thương vô cùng.
Khi bà ấy còn trẻ cũng có phải chưa trải qua nỗi đau này đâu? Thích một người còn phải giấu trong lòng, vì sự tự cao nên không dám nói ra, những cô gái xuất sắc gần như đều sẽ trải qua chuyện này.
Chờ hơn mười phút sau, Tiếu Văn Nguyệt bình tĩnh hơn nhiều, Hà Tuệ Mẫn lúc này mới hỏi.
“Con nói với mẹ xem, Tiểu Thiên đối xử với con như thế nào?”.
Hà Tuệ Mẫn hỏi.
“Anh ta đối xử với con như thế nào sao?”.
Tiếu Văn Nguyệt nhớ đến vẻ vô tâm của Diệp Thiên đối với cô ta, gần như không chút gì coi trọng, trên mặt cô ta lập tức nở nụ cười khổ.
“Trong lòng anh ta, con còn không bằng cả một người bạn bình thường, nếu không phải vì anh ta quen biết mẹ, thì anh ta sẽ không bao giờ thèm để ý tới con!”.
Hà Tuệ Mẫn thấy vậy, khuôn mặt không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên, gần như bà ấy không thấy gì lạ.
Ngập ngừng một lúc, bà ấy mới thở dài nói: “Nguyệt Nguyệt, đừng buồn nữa, có chuyện gì thì vẫn có mẹ đây mà!”.
“Tuy mẹ không có nhiều thành tựu trên thương trường như bố con, nhưng mẹ lại biết rất rõ về nhìn nhận người khác. Con người Tiểu Thiên nhìn bề ngoài có vẻ hòa nhã, nhưng mẹ có thể cảm nhận được trong con người cậu ấy vô cùng kiêu ngạo, kiêu ngạo hơn bất kỳ ai, nếu nói thẳng ra thì gần như cậu ấy không coi trọng ai cả”.
“Mẹ không biết có phải cảm nhận của mẹ sai không, nhưng mẹ thấy Tiểu Thiên thực sự là người rất khó nắm bắt, cậu ấy trông có vẻ không tiền không quyền, nhưng những thứ này xưa nay cậu ấy chưa từng coi trọng!”.
Mắt Tiếu Văn Nguyệt sáng lên, lần đầu tiên cô ta nhận ra mẹ cô ta lại là một người nhìn xa trông rộng đến vậy, trong lòng không khỏi khâm phục.
Hà Tuệ Mẫn gần như nói đúng hết đặc điểm của Diệp Thiên, Diệp Thiên xưa nay chưa bao giờ thể hiện ra có ham muốn mãnh liệt với bất cứ thứ gì, gần như những thứ này không hề thu hút được cậu, càng không có bất kỳ nhân vật máu mặt nào khiến cậu lộ ra vẻ tôn trọng và kính nể, cho đến bây giờ, cô ta cũng chỉ nhìn thấy Diệp Thiên tương đối tôn trọng với mỗi mẹ cô ta mà thôi.
Tiếu Văn Nguyệt không nói gì, Hà Tuệ Mẫn đã kéo tay cô ta lại.
“Nguyệt Nguyệt à, con nghe mẹ nói này!”.
Hà Tuệ Mẫn dốc lòng dặn dò: “Thích một người đúng là một cảm giác rất đẹp, mẹ rất vui khi con có được trải nghiệm như vậy, trước khi Tiểu Thiên đến Lư Thành, chưa từng có cậu con trai nào lại có thể gây ảnh hưởng lớn với con như vậy”.
“Nhưng mẹ phải nhắc nhở con, lựa chọn một nửa của mình nhất định phải thận trọng, phải nhìn nhận về điều kiện trên mọi mặt!”.
Bà ấy hơi ngẩng đầu lên, dường như đang nhớ về trước đây, giọng nói đầy cảm khái: “Hồi học đại học mẹ từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, khi đó mẹ gần như đã quyết định hi sinh hết cho người đó, mẹ đồng ý cùng người đó đồng cam cộng khổ, đối mặt với tất cả, cho dù phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mẹ cũng cam lòng”.
“Nhưng sau đó mẹ mới biết, đó chẳng qua chỉ là mơ ước của mẹ thôi, dưới áp lực của hiện thực, tình yêu mà không có nền tảng vật chất thì không thể hạnh phúc được!”.
“Cho dù con có thích người đó đến đâu, cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế, nếu đến việc ăn no mặc ấm cũng khó khăn, thì có đi đến đâu cũng đều chỉ có thể trở thành nền cho người khác, tình cảm như vậy con có cần không?”.
Hà Tuệ Mẫn nhẹ nhàng vuốt ve trán Tiếu Văn Nguyệt, dịu dàng nói.