DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 243

Chương 243

“Nguyệt Nguyệt, không cần biết rốt cuộc con có suy nghĩ như thế nào, nhưng mẹ vẫn phải nói với con, đây chính là một xã hội tàn khốc, đây chính là hiện thực mà con phải đối mặt!”.

“Xã hội, hiện thực sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt cười gượng.

“Mẹ, nếu người con thích có năng lực rất cao thì sao?”.

Hà Tuệ Mẫn nhíu mày, gật đầu: “Người con thích vô cùng ưu tú, năng lực xuất chúng đương nhiên là tốt nhất!”.

“Nhưng với xuất thân và gia đình của con, nửa kia của con ít nhất cũng phải có máu mặt. Nhỏ cũng phải là quản lý một vùng, lớn thì là quan chức của một thành phố, hoặc là nhân tài kinh doanh, đứa con của trời, như vậy mới xứng với con được”.

“Mẹ biết Tiểu Thiên là một đứa rất đặc biệt, nhưng ngoài việc cậu ấy có chút bản lĩnh, có sự kiêu ngạo trời sinh, mẹ chưa thấy cậu ấy có chỗ nào đáng để khen”.

“Nội tâm cậu ấy kiêu ngạo, nói trắng là tự phụ, chưa bao giờ để ai vào mắt, hành sự độc lập, gần như không có giao lưu gì nhiều với người xung quanh. Tính cách như vậy bất kể là ở giới quan chức nhà nước hay ở thương trường đều định sẵn sẽ bước đi rất khó khăn”.

“Thành tựu trong tương lai của cậu ấy gần như liếc mắt qua là có thể thấy ngay được, những gì con cần, cậu ấy không thể cho con đâu”.

Tiếu Văn Nguyệt ngơ ngẩn cả người, Hà Tuệ Mẫn kéo tay cô ta, dịu dàng nói: “Nguyệt Nguyệt, đương nhiên mẹ không phản đối con có người con thích, nhưng nói thật, mẹ cảm thấy con và Tiểu Thiên sẽ chẳng đi đến đâu cả”.

“Sau này con sẽ có vô số thanh niên xuất sắc theo đuổi, giống như anh Thần Quang của con vậy. Mà trong số những thanh niên xuất sắc này, Tiểu Thiên quả thật rất nhỏ bé. Cho dù con thật sự cố chấp muốn ở bên cậu ấy, sau này cũng chỉ mang lại đau khổ vô tận cho người kia mà thôi”.

Xưa nay Tiếu Văn Nguyệt chưa từng cho rằng Hà Tuệ Mẫn sẽ nói những chuyện này với cô ta. Trước đây, cô ta chỉ xem Hà Tuệ Mẫn là một người mẹ dịu dàng dễ tính, có thể giúp đỡ bố trong sự nghiệp, nhưng không ngờ Hà Tuệ Mẫn lại đầy trí tuệ, có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy. Bây giờ cô ta mới hiểu, vì sao bố Tiếu Lâm tung hoành thương trường nhưng vẫn kính nể Hà Tuệ Mẫn, địa vị trong gia đình thậm chí còn thấp hơn Hà Tuệ Mẫn.

“Nguyệt Nguyệt, mẹ không có ý nói Tiểu Thiên không tốt, chỉ là cậu ấy không hợp với con. Sau này cậu ấy không thể đưa con đứng dưới ánh đèn rực rỡ, càng không đủ năng lực để chắn gió che mưa cho con”.

“Người con cần là thanh niên xuất sắc như Thần Quang!”.

Hà Tuệ Mẫn thầm thở dài. Bà ấy đã sớm nhìn ra đặc điểm trên người Diệp Thiên, tính cách của Diệp Thiên hoàn toàn không hòa hợp với xã hội này, như vậy Diệp Thiên sẽ khó mà có chỗ đứng trong giới kinh doanh.

Thành tích của Diệp Thiên ở trường học cũng không có gì nổi bật, thậm chí còn hay vắng mặt trong tiết học, kì thi tháng trước cũng không tham gia, như vậy thì cơ hội Diệp Thiên theo chính trị gần như bằng không.

Nếu thật sự tính đâu ra đấy thì Diệp Thiên cũng chỉ có con đường nhập ngũ làm lính mà thôi. Nhưng với tính cách kiêu ngạo, không biết hòa hợp của Diệp Thiên, cho dù nhập ngũ cũng không thể xây dựng quan hệ tốt với người xung quanh, càng không biết giao thiệp với cấp trên, e rằng làm nửa đời người cũng chỉ đến binh nhất, làm sao có thể bảo đảm hạnh phúc cho Tiếu Văn Nguyệt?

Giới kinh doanh, giới chính trị hay quân đội, Diệp Thiên đều không có tài năng nào có thể sử dụng được, đồng nghĩa đã cắt đứt tiền đồ. Đứa con rể như vậy đừng nói là Tiếu Lâm không xem trọng, ngay cả bà ấy cũng sẽ không đồng ý. Cậu làm sao xứng đôi với cô chủ nhà họ Tiếu – Tiếu Văn Nguyệt được chứ?

Đọc truyện chữ Full