Chương 241
Còn cậu, tuy cứu Tiếu Văn Nguyệt hai lần, nhưng đó đều là do Hà Tuệ Mẫn mà thôi, nếu Tiếu Văn Nguyệt không phải là con gái của Hà Tuệ Mẫn, cậu đương nhiên sẽ không quan tâm, tuy nói vậy có vẻ lạnh lùng, nhưng đây chính là con người thật sự của cậu.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Tiếu Văn Nguyệt đã coi cậu là người thấy sang bắt quàng làm họ, nên cậu đã xác định Tiếu Văn Nguyệt sẽ không thể trở thành bạn của cậu, cho dù là bây giờ, Tiếu Văn Nguyệt và cậu vẫn không phải là bạn của nhau.
Tình bạn đáng quý là ở tấm lòng, giữa cậu và Tiếu Văn Nguyệt, ngoài vài lần Tiếu Văn Nguyệt lên mặt dạy đời cậu ra, gần như không có gì khác, thì làm sao coi là bạn được?
Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt hơi run run, lùi về sau vài bước, bước chân loạng choạng suýt ngã.
Cô ta cố gắng đứng vững, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Diệp Thiên, Diệp Thiên đã cứu cô ta thoát nạn hai lần, nhưng sự lạnh lùng mà Diệp Thiên đối xử với cô ta lại khiến cô ta cảm thấy lạnh giá từ trong tim.
“Vì sao?”.
Cô ta gần như dốc hết sức lực hỏi Diệp Thiên câu cuối.
Diệp Thiên nghe thấy, chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Câu hỏi này còn cần tôi phải trả lời sao? Lần đầu tiên gặp tôi, cô cảm thấy hai chúng ta có thể trở thành bạn không? Câu trả lời của câu hỏi này, trong lòng cô chắc rõ hơn tôi nhỉ?”.
Diệp Thiên nói xong, mặc kệ Tiếu Văn Nguyệt đang ủ rũ ở đó, cậu thong thả bước đi.
Một lúc lâu, Tiếu Văn Nguyệt mới phản ứng lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, lúc này cô ta mới hiểu ra, ngay từ lần đầu gặp mặt cô ta và Diệp Thiên đã đi vào hai lỗi rẽ khác nhau, tuy rằng sẽ có điểm giao, nhưng sau điểm giao nhau này, sẽ chỉ là hai đường song song mãi mãi, không khác gì hai người dưng.
Cô ta cố gắng lau nước mắt, cố nín không cho nước mắt chảy tiếp.
“Tiếu Văn Nguyệt ơi là Tiếu Văn Nguyệt, rốt cuộc mày đang khóc gì thế? Không được tên đó coi là bạn mà mày phải buồn đến mức này sao? Khiến mày khó chấp nhận đến vậy sao?”.
Cô ta sụt sịt mũi, cố gắng muốn bản thân được bình tĩnh hơn.
“Tiếu Văn Nguyệt, mày cũng có thích cái tên này đâu, anh ta chẳng qua chỉ là một tên ngốc ngông cuồng tự đại, luôn coi mình là nhất, sao mày phải để tâm đến anh ta như vậy?”.
Nhưng cho dù cô ta có cố gắng thế nào, nước mắt vẫn không ngừng rơi, người đi đường nhìn thấy cô gái đứng đó khóc thì đều đứng vây xung quanh, thầm đoán đã xảy ra chuyện gì.
Bên trong phòng ăn của nhà hàng Seville, Hà Tuệ Mẫn thấy Tiếu Văn Nguyệt mãi vẫn không quay lại, cảm thấy hơi lo lắng nên bà ấy ra ban công tầng ba, đúng lúc nhìn thấy cảnh đó, liền vội vàng đi xuống đón Tiếu Văn Nguyệt lên.
“Nguyệt Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì thế?”.
Hà Tuệ Mẫn nhìn bộ dạng buồn bã của Tiếu Văn Nguyệt, không đưa cô ta vào phòng ăn luôn mà đưa sang bên quán cà phê bên cạnh.
“Mẹ ơi!”.
Tiếu Văn Nguyệt đã không thể tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ được nữa, cô ta ngã nhào vào lòng Hà Tuệ Mẫn.
“Con, con nghĩ con đã thích Diệp Thiên rồi, mẹ nói xem con nên làm thế nào, làm thế nào hả mẹ?”.
Hà Tuệ Mẫn nghe thấy vậy liền nhíu mày, hỏi với vẻ tò mò: “Vừa rồi con gặp Tiểu Thiên à?”.
Tiếu Văn Nguyệt gật đầu, vẫn khóc nức nở.