DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 240

Chương 240

Cô ta không hề bị ngã xuống nền cỏ, một cánh tay vô cùng rắn chắc đỡ lấy cô ta, bên tai vọng đến giọng nói vô cùng quen thuộc và lạnh lùng.

“Đi giày cao gót còn chạy nhanh như vậy, xem ra cô đang có việc gì gấp à?”.

Nghe thấy giọng nói này, Tiếu Văn Nguyệt gần như không kìm được nỗi mong chờ trong lòng, khóe mắt hơi ươn ướt.

Cô ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Diệp Thiên đang ngay trước mặt cô ta, đôi mắt sáng như sao đang nhìn chằm chằm vào cô ta.

“Diệp Thiên, là anh thật sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt đứng vững người lại, đôi mắt hơi chớp, cố gắng không để nước mắt rơi ra.

Cô ta không biết bản thân bị làm sao, khi gặp lại Diệp Thiên, cô ta chỉ muốn khóc, muốn khóc một cách kỳ lạ.

“Đương nhiên là tôi, có vấn đề gì không?”.

Diệp Thiên cầm hộp sữa trong tay lên uống thêm một ngụm biểu cảm vẫn lạnh lùng.

Cậu vừa mới trở về căn biệt thự số 1 ở “Thiên Đường Vạn Giang”, hôm nay lại là cuối tuần, không phải đi học nên cậu rất rảnh, định ra ngoài đi dạo, nhìn thấy phong cảnh ở đây đẹp nên ngồi xuống vừa uống sữa vừa ngắm cảnh, không ngờ lại gặp Tiếu Văn Nguyệt.

Cậu căn bản không nghĩ đến việc Tiếu Văn Nguyệt cố tình đến đây là để gặp cậu.

“Anh còn hỏi tôi là có vấn đề gì không à?”, Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày, giọng nói mang theo chút tủi thân.

“Anh mất tích cả hơn tháng trời, anh có biết là Giai Lệ tìm anh suốt không, mẹ tôi cũng gọi điện cho anh không biết bao nhiêu cuộc, còn tôi, cũng sợ anh bị làm sao sau hôm anh có mâu thuẫn với Giai Lệ!”.

“Nhưng anh thì sao? Không thèm trả lời tin nhắn, gọi điện lại cũng không nốt, thậm chí điện thoại luôn trong trạng thái ‘thuê bao’, anh có biết chúng tôi đều tìm anh suốt, đều lo lắng cho anh không?”.

Diệp Thiên nghe thấy vậy cảm thấy hơi bất ngờ, cậu không ngờ lần này âm thầm ra đi, Tiếu Văn Nguyệt lại có phản ứng lớn như vậy.

“Không nói với mọi người một câu đúng là lỗi của tôi, nhưng có tôi hay không thì cô và Tiểu Cố hình như cũng không có gì thay đổi nhỉ?”.

“Tiểu Cố có những người bạn như các cô thì không cần tôi nữa, với lại con đường nghệ thuật của cô ấy cũng đang tiến triển, tôi có ở đây không thì cũng không có ý nghĩa gì, còn cô, chúng ta gần như không thân quen, cô đâu nhất thiết phải có phản ứng lớn như vậy?”.

Cố Giai Lệ và Hà Tuệ Mẫn tìm cậu, cậu cảm thấy vô cùng bình thường, nhưng Tiếu Văn Nguyệt tìm cậu thì cậu không hiểu nổi.

“Chúng ta gần như không thân quen?”.

Nghe thấy câu nói này, Tiếu Văn Nguyệt đứng hình tại trận, bước chân sững lại.

Cô ta không ngờ bản thân lo lắng bao nhiêu ngày như vậy, buồn bã bao nhiêu ngày như thế, cuối cùng khi gặp lại, thì nhận được một câu “chúng ta gần như không thân quen” của Diệp Thiên.

Nước mắt lại một lần nữa trực trào ra, cơ thể cô ta hơi run, hỏi với giọng bất lực: “Diệp Thiên, trong lòng anh rốt cuộc coi tôi là gì? Đến bạn bè cũng không phải sao?”.

“Bạn?”.

Diệp Thiên ngập ngừng một lúc, hỏi lại với vẻ kỳ lạ: “Chúng ta là bạn của nhau sao?”.

Ngay từ khi mới đến nhà Hà Tuệ Mẫn, Tiếu Văn Nguyệt đã khinh bỉ, chán ghét, coi thường cậu, làm sao mà cậu không cảm nhận được? Hay nói một cách khác, trong quãng thời gian mới quen, Tiếu Văn Nguyệt gần như chưa bao giờ coi trọng cậu.

Đọc truyện chữ Full