Xuyên Không Về Năm 1965
Thể Loại: Ngôn Tình Đô Thị Xuyên Không Trọng Sinh
Views: 420
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 44: Nhảy Xuống Cứu Người
- Chương 43: Anh Đến Rồi
- Chương 42: Chiến Sĩ Bộ Đội!
- Chương 41: Nghênh Đón Bộ Đội!
- Chương 40: Thiên Vị Ích Kỷ
- Chương 21: Gian Díu Với Kẻ Khác
- Chương 22: Sắm Đồ Lên Đường
- Chương 23: Mày Cũng Là Kẻ Trộm!
- Chương 24: Dẫn Theo Hết!
- Chương 25: Táng Gia Bại Sản
- Chương 26: Ít Đụng Vào Thôi
- Chương 27: Ăn Một Cái Thôi
- Chương 28: Lớn Dọa Bé!
- Chương 29: Anh Lại Gặp Ác Mộng
- Chương 30: Lên Đường Thôi!
- Chương 31: Anh Đã Rời Đảo Chưa
- Chương 32: Dạy Con Từ Bé!
- Chương 33: Chị Dâu Hai
- Chương 34: Mẹ Không Cần Con Nữa
- Chương 35: Mẹ Tạm Biệt
- Chương 36: Cố Bắc Xuyên!
- Chương 37: Cô Không Còn Ư
- Chương 38: Gặp Nguy Hiểm
- Chương 39: Đổ Oan Cho Nhau
- Chương 40: Thiên Vị Ích Kỷ
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
Thể loại: Xuyên Không, Truyện Nữ Cường, Ngôn Tình, Truyện Sủng, Điền Văn, Đô Thị, Trọng Sinh, Truyện Khác
Giới thiệu:
Năm 1965, Cố Bắc Xuyên nhận được điện báo, nói rằng cô vợ kết hôn năm 5 chạy tới bộ đội muốn ly hôn với anh, khi ấy anh đang chiến đấu với lũ lụt.
Năm 1965, Khương Vẫn xuyên vào người vợ mặc kệ gió mưa muốn ly hôn chồng, lúc ấy nhà nguyên chủ đang gặp nạn.
Theo cốt truyện, sau khi nguyên chủ đi, ba đứa cháu của cô lao đao, lúc cô xuyên tới ba đứa bé đang co rúm ở góc tường.
Khương Vãn thở dài, ôm lấy ba đứa xông vào đêm mưa tới bộ đội tìm Cố Bắc Xuyên.
Cố Bắc Xuyên lúc thấy cô đâm đầu vào dòng nước chảy xiết, anh hoảng sợ vô cùng, vợ gặp nạn mà cũng không muốn gặp anh, có lẽ phải ly hôn thôi.
Khương Vãn cứu sống một cụ già trong dòng nước, cô bơi đến bên bờ chìa tay với chiến sĩ chống lũ (là Cố Bắc Xuyên), “Đồng chí, giúp với…”
Cố Bắc Xuyên ngây ngốc, vợ không nhận ra mình ư?
Anh hỏi: “Cô dẫn theo đứa nhỏ tới bộ đội làm gì?”
Khương Vãn run rẩy: “Trong nhà hết lương thực rồi, tôi tới tìm chồng mình là Cố Bắc Xuyên.”
Sau khi bão qua đi, Khương Vãn tới bộ đội, trông thấy sĩ quan chìa tay cứu cô bỗng kính lễ, “Chào đồng chí Khương Vãn, tôi là Cố Bắc Xuyên.”
Khương Vãn: “… Tôi mất trí nhớ rồi, ly hôn gì chứ, chờ tôi nhớ lại rồi tính sau.”
Cố Bắc Xuyên: Hửm? Vợ lại nói linh tinh nữa! Làm sao đây?