Tướng Quân, Chúng Ta Đã Thắng, Người Lên Đường Bình An
Thể Loại: Ngôn Tình Trọng Sinh
Views: 239
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 41: C41: Nguyên nhân mộc trường an sống lại
- Chương 40: C40: Sự thật về thân thế của mộc trường an
- Chương 39: C39: Nam việt vương đến sở quốc
- Chương 38: C38: Chưa từng yêu
- Chương 37: C37: Tô thanh hà sắp chết rồi
- Chương 21: C21: Trúng độc
- Chương 22: C22: Hành hạ bản thân
- Chương 23: C23: Công tử ngài nhận nhầm người rồi
- Chương 24: C24: Công chúa nàng quan t@m đến ta sao
- Chương 25: C25: Đừng sợ đó không phải lỗi của nàng
- Chương 26: C26: Ta không phải muốn giết ngài
- Chương 27: C27: Nghi ngờ
- Chương 28: C28: Hóa ra trước đây chúng ta đã từng quen biết nhau
- Chương 29: C29: Ghen
- Chương 30: C30: Nói ra nỗi lòng
- Chương 31: C31: Nàng trốn ở đây nhìn cái gì
- Chương 32: C32: Công chúa nam từ lại bỏ chạy
- Chương 33: C33: Đại ca cùng tỷ muội tốt nên duyên
- Chương 34: C34: Thật sự không thể tha thứ
- Chương 35: C35: Vài lời thỉnh cầu
- Chương 36: C36: Mộc trường an báo mộng
- Chương 37: C37: Tô thanh hà sắp chết rồi
- Chương 38: C38: Chưa từng yêu
- Chương 39: C39: Nam việt vương đến sở quốc
- Chương 40: C40: Sự thật về thân thế của mộc trường an
Tên truyện: Tướng quân, chúng ta đã thắng, người lên đường bình an.
Thể loại: Cổ đại, trọng sinh, truy thê
Nam chính: Chúc Cảnh Hoài
Nữ chính: Mộc Trường An
Tác giả: Chí Thử Chung Niên
Edit: Sương Sương
Văn án:
Ba năm trước, anh trai của nàng Mộc Tĩnh, chiến thần của nước Sở, đã cầu xin Hoàng đế ban hôn cho nàng và Chúc Cảnh Hoài với những chiến công lừng lẫy và một đôi chân bị què.
Hoàng đế ngỏ lời ban hôn, cho dù người là Vương gia cũng không thể từ chối, vì vậy Chúc Cảnh Hoài rất hận nàng. Chính vì sự tồn tại của nàng mà Chúc Cảnh Hoài không thể cưới Tô Thanh Hà.
************
Đám tang của ta sẽ được tổ chức cùng lúc với hôn lễ của phu quân ta.
Vào ngày ta tử trận, phu quân ta kết hôn với Bạch Nguyệt Quang của chàng ấy.
Vào ngày cưới trọng đại của mình, chàng ấy trang trí đỏ rực và tràn ngập niềm vui.
Khi linh cữu ta về đến kinh thành, toàn thành ngập trong lụa trắng, im lìm ngăn đường chàng ấy đón người thân.
Ta nằm đẫm máu giữa những người chết,
Những người lính xung quanh kêu lên thảm thiết: "Tướng quân, chúng ta đã thắng, người lên đường bình an..."
Vào giây phút cuối cùng khi nhắm mắt lại nhìn bông tuyết rơi, người mình yêu cả đời chợt lóe lên trong tâm trí.
Vương gia, người đã được tự do.
Một giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má ta, và thế giới của ta chìm vào bóng tối vô tận.