Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Thể Loại: Ngôn Tình Đô Thị
Views: 180
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 137: Chương 71.2: Hôn lễ
- Chương 136: Chương 71.1: Hôn lễ
- Chương 135: Chương 70.2: Sự thật năm đó
- Chương 134: Chương 70.1: Sự thật năm đó
- Chương 133: Chương 69.2: Chân tướng Khôn gia chính là...
- Chương 101: Chương 53.2: Sống chung
- Chương 102: Chương 54.1: Phó Tri Duyên đại khốn kiếp
- Chương 103: Chương 54.2: Phó Tri Duyên đại khốn kiếp
- Chương 104: Chương 55.1: Cầu hôn
- Chương 105: Chương 55.2: Cầu hôn
- Chương 106: Chương 56.1: Trước đây chúng ta có phải đã từng gặp nhau?
- Chương 107: Chương 56.2: Trước đây chúng ta có phải đã từng gặp nhau?
- Chương 108: Chương 57.1: Bảy năm sau
- Chương 109: Chương 57.2: Bảy năm sau
- Chương 110: Chương 58.1: Anh ấy chưa chết
- Chương 111: Chương 58.2: Anh ấy chưa chết
- Chương 112: Chương 59.1: Đồ Thiểu năng
- Chương 113: Chương 59.2: Đồ Thiểu năng
- Chương 114: Chương 60.1: Tần Cận
- Chương 115: Chương 60.2: Tần Cận
- Chương 116: Chương 61.1: Đến Nam Thành
- Chương 117: Chương 61.2: Đến Nam Thành
- Chương 118: Chương 62.1: Không được động vào mẹ tôi!
- Chương 119: Chương 62.2: Không được động vào mẹ tôi!
- Chương 120: Chương 63.1: Con tên là gì?
Lần đầu tiên gặp gỡ, tại đồn cảnh sát, đích thân anh đã còng tay cô và nói hẹn gặp lại. Trong một lần giao dịch mai phục nguy hiểm, cô bị anh áp lên tường, hôn thật sâu....suy nghĩ thêm ba lần nữa, Phó tiên sinh vừa chín chắn lại vững vàng đã suy nghĩ kỹ càng và đưa ra một quyết định trọng đại.
Về thiếu nữ vô lương tâm với một phần lịch sử đen như thế này, anh đành chịu trách nhiệm đến cùng và viết một văn án nghiêm chỉnh: Phó tiên sinh đọc sách hiền triết từ khi còn nhỏ, giữ thân mình như ngọc suốt 28 năm trời, kiên định với tình yêu lý tưởng, luôn có chừng mực.
Cho đến một ngày gặp được Diệp tiểu thư, bị mất cảnh giác vả mặt như thế nào anh mới nhận ra rằng tất cả tu dưỡng nửa đầu cuộc đời chỉ để vun đắp một đời thiên hoang địa lão suốt đời với cô.
Diệp Gia uất ức: “Phó tiên sinh, thực xin lỗi, có phải là em không nên thả thính anh?”
Phó Tri Duyên ấn cổ tay cô trên tường, nói từng chữ: “Thật đáng tiếc, anh đã phải lòng em rồi.”
Diệp Gia lo lắng đến mức suýt khóc: “Thế nên?”.
Phó Tri Duyên gằn từng chữ một: “Em, phải, chịu, trách, nhiệm, về, anh.”