Trạng Thái: Full
Views: 167
Thể Loại:
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Giới thiệu:
“Rượu chia ly, đà cạn hết
Mà niềm riêng đã kịp giãi bày đâu?
Có thuyền côi, trôi sông vắng
Theo sóng lênh đênh nào biết thuở nào thôi.
Đầu nguồn thu, tịch mịch hoài
Lay lắt nhành lau gió chiều nương.
Chốn xưa, nào thấy bóng người
Nghe đời bảo đã ẩn tích từ bao.”
(Tiễn Cảnh ẩn sĩ - Cổ Đào)
[TRÍCH TRUYỆN]
- Trước khi yêu: (Cho thời gian suy nghĩ rồi nhé, làm thế nào là việc của mi)
“Ấy ấy gượm đã, vị công tử này, huynh còn chưa kể ta hay chuyện đời của huynh đấy, đừng bỏ đi ngang xương vậy chứ.” Bất Quy lập tức bước lên giữ chặt góc áo của nam tử nọ.
Chàng ta phất tay áo, nói: “Ngươi đứng đây ép chúng quỷ ma, yêu linh kể chuyện của chúng, làm chậm trễ giờ lành đi đầu thai của chúng, cũng tức là làm nhiễu loạn âm dương.”
“Bất Quy cô nương à, buông tay đi mà, đây là chiến thần Canh Thần đấy….” Một tên âm binh lặng lẽ kéo kéo Bất Quy nói nàng hay.
“Thì ra ngài chính là chiến thần đã đặt tên cho ta, ngài đi lịch kiếp mà mang ta theo cùng có phải hơn không? Ta cắm cọc ở đây nghe quá nhiều chuyện trên dương trần, càng nghe càng hâm mộ, càng nghe càng muốn được trải nghiệm một lần.” Bất Quy nhảy cẫng lên, đâu còn bộ dạng mặt ủ mày chau ngày thường nữa.
“Nếu đã là linh hồn, muốn đầu thai thì mai cứ việc đến ghi danh đi.” Nói xong, chàng đi đến giếng luân hồi mà không hề quay đầu nhìn lại thêm nữa.
Bất Quy đang định chạy theo, nào ngờ lại bị một tên quỷ lặng lẽ kéo trở lại, nó rằng: “Cô nương, dù có đầu thai thì cô cũng không ở cạnh vị lang quân này được đâu, vị ấy bảo cô mai hãy đến ghi danh là vì muốn cho cô thời gian để suy nghĩ cho kỹ lại đấy.”
[...]
- Sau khi yêu: (Em không cần lo cái chi hết, cứ để ta)
“Em không chết, cũng sẽ không già đi trong vực Diệu Hoa này ư?”
“Ừ.”
“Thế phải che giấu thế nào mới được đây?”
“Nên ta mới mang em đến Giang Nam.”
Bất Quy như có điều suy ngẫm mà gật gật đầu, tay thì tóm lấy cái bàn tay không hề an phận của Canh Thần án ngữ ngay eo mình.
“Em có cần uống canh ngừa thai không?” Chuyển chủ đề đến là nhanh.
“Không cần.”
“Chàng muốn có con nối dõi à?”
“Không phải, chỉ là thứ thuốc phàm tục này nào có tác dụng với ta…”
“Vậy nếu em có mang thật thì biết làm sao bây giờ?”
“Em không cần lo.”
“...” Bất Quy nghẹn lời, ơ này, đến cả việc này mà chàng cũng khống chế được nữa à?...