DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Chương 184

Cả nhà ăn cơm rất vui vẻ, mặc dù cha Dung chỉ ăn cháo, nhưng ông ấy cũng đã rất hài lòng rồi.

Đêm giao thừa tất nhiên là phải thức khuya, sau khi mọi người ăn xong thì đi tắm trước.

Khi bước ra, tất cả mọi người đều vây quanh lò than đặt trong phòng khách.

Mẹ Dung lấy ra hai phong bao lì xì màu đỏ đưa cho Tần Dư một cái: “Tiểu Dư, cháu nhận tiền mừng tuổi này đi.”

Tần Dư sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không, cháu không thể nhận được đâu.”

Trong khoảng thời gian này, cậu ấy ở nhà thím, mỗi ngày ăn rất nhiều thịt cá, thím cũng mua cho cậu ấy mấy bộ quần áo, đều là tiền cả đó!

Bây giờ thím lại còn muốn cho cậu ấy tiền mừng tuổi... Sao cậu ấy có thể nhận được chứ?

Tuyệt đối không thể.

“Ôi, cho em thì cứ nhận đi, khách sáo gì chứ? Chị cũng muốn lấy nữa đó. ”Dung Yên trực tiếp nhét bao lì xì vào tay Tần Dư.

Sau đó cô xòe tay về phía mẹ: “Mẹ ơi, cái bao lì xì này là cho con phải không? Đưa cho con đi! Con xem thử có bao nhiêu tiền.”

Mẹ Dung bị con gái chọc cười: “Đây, cho con này.”

Dung Yên lập tức cầm lấy, mở ra xem... Hay lắm, 10 đồng.

Đây là chiếc bao lì xì ít tiền nhất mà cô từng nhận được trong đời.

Nghĩ lại lúc đó, cha ruột của cô luôn lì xì mấy con số lận đó.

“Tần Dư, em không xem thử sao?”

Tần Dư:……

Cậu ấy còn không biết ngại mà xem sao?

Nhưng mà, khi thấy chị dâu cả nhìn mình chằm chằm, cậu bé đành phải mở ra xem, phát hiện trong đó cũng có 10 đồng.

Đây là chiếc bao lì xì mừng tuổi nhiều tiền nhất mà Tần Dư từng nhận được trong đời.

Cảm giác cầm vô cùng phỏng tay.

“Thím ơi, số tiền này nhiều quá, thím cho cháu 5 xu là được rồi ạ.”

Tần Dư nói xong, cậu bé định trả lại.

Mẹ Dung đau lòng trước sự hiểu chuyện của cậu bé, “Cầm đi...”

Còn chưa nói hết câu, đã bị Dung Yên cướp lời rồi, “Mẹ chị không thiếu tiền đâu, cho em thì cứ cầm đi, nếu không thì chị cầm giúp em nhé...?”

Mẹ Dung trừng con gái một cái, còn muốn mặt mũi không vậy?

“Đừng nghe lời chị dâu cả của cháu, tiền lì xì cháu cứ tự mình giữ lấy.”

Tần Dư đành phải cất tiền đi, trong lòng cậu bé vô cùng ấm áp.

Tiền mừng tuổi nhiều nhất trong đời này khiến trái tim cậu bé nóng lên.

Cậu ấy thích ở đây, cũng thích thím và chị dâu cả của mình.

Mẹ Dung nhìn con gái mình

Ánh mắt này... nhìn đến nỗi Dung Yên tê dại cả da đầu, chỉ có thể hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại nhìn con như vậy?”

“Con là chị dâu cả, không nên thể hiện chút tâm ý à?” Mẹ Dung kinh ngạc hỏi.

Tần Dư vừa nghe là chuyện liên quan đến mình, vội vàng xua tay: “Không cần...”

Cậu ấy đã có số tiền khổng lồ là mười đồng rồi, còn lấy nữa? Vậy sao mà được.

Dung Yên thật sự có chuẩn bị rồi, nhưng cô đã chuẩn bị hai mươi đồng.

Ban đầu, cô muốn cho nhiều hơn, theo cách chi tiêu hào phóng trước đây của cô, lì xì mười đồng, hai mươi đồng kiểu này làm cô cảm thấy rất mất mặt.

Nhưng sau đó cô nghĩ rằng hai mươi đồng ở đây là một số tiền rất lớn, tương đương với một tháng lương của công nhân bình thường ở nhà máy rồi.

Thế thì cô cảm thấy khá nhiều rồi.

Nhưng mà, bây giờ cô vẫn nên chuẩn bị một bao lì xì khác giống mẹ cô là được rồi.

Cho nên, cô đưa bao lì xì mình đã chuẩn bị xong cho Tần Dư và nói: “Đây, năm mới vui vẻ!”

“Cháu ngây người làm gì vậy? Nếu chị dâu cả đưa cho cháu, vậy thì cứ nhận lấy đi.”

“Cám ơn chị dâu cả!” Tần Dư đành phải nhận bao lì xì.

Chỉ là ăn tết, cậu ấy lại có nhiều tiền đến như vậy.

Đây thật sự là chuyện trước giờ cậu bé chưa từng nghĩ đến.

Thức đêm giao thừa đối với Dung Yên mà nói vẫn là khá mới lạ, ít nhất là trước đây cô chưa từng làm việc này.

Nhưng mà, nhà cô không có TV, cho nên chỉ có thể trò truyện và cắn hạt dưa, khá nhàm chán.

Đã mười hai giờ, mẹ Dung mở miệng nói Dung Yên và Tần Dư về phòng: “Hai đứa về phòng ngủ đi!”

Dung Yên thở phào nhẹ nhõm, thật sự không cần đợi đến bình minh.

“Vậy được, con về phòng ngủ trước đây, mẹ, mẹ cũng đi ngủ sớm đi.”

“Được rồi, mẹ biết rồi, con đi ngủ sớm đi, ngày mai dậy sớm. Ngày đầu tiên của năm mới, con phải dậy sớm, có nghĩa là năm mới con sẽ chăm chỉ.”

Dung Yên:...Có chuyện như vậy sao?

Nếu là sự thật, vậy thì cô muốn đi ngủ dậy muộn chút vẫn tốt hơn, như vậy không phải năm mới cô có thể ngủ nướng suốt sao?

Tần Dư nói mình có thể đi ngủ muộn hơn, nhưng lại bị mẹ Dung đuổi về phòng: “Cháu còn nhỏ, ngủ sớm đi thì mới cao được.”

Chà, chiều cao là nỗi đau của cậu bé.

Cho nên Dung Yên và Tần Dư ai về phòng nấy ngủ.

Đọc truyện chữ Full