*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: Khánh Khánh
Cùng lúc hai từ này xuất hiện, Thu Tuỳ không nhịn được lại bấm xem vòng bạn bè của Thẩm Tấn.
Quả thực, đúng như Bùi Tân Tắc đã nói, ngoại trừ bốn vòng bạn bè mới nhất, hoàn toàn trống rỗng.
Tin nhắn từ Bùi Tân Tắc lại xuất hiện.
Bùi Tân Tắc: [Chết tiệt, Thẩm Tấn chặn tôi à?!]
Bùi Tân Tắc: [Kể từ khi cô chuyển đến, Bạc Duyệt Loan liền không có chỗ cho tôi!!! ]
Bùi Tân Tắc: [Tôi hiện tại chính là một cô gái tội nghiệp bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn!!! ]
Thu Tuỳ: "..."
Cô đè đè giữa mày, một lần nữa quay lại khung chat với Bùi Tân Tắc.
Thu Tùy: [? ]
Thu Tuỳ: [Anh đang nói cái gì vậy?]
Thu Tuỳ: [Bùi Tân Tắc, anh trả lời nhầm người à? Thẩm đăng vòng bạn bè khi nào? Vòng tròn bạn bè hiện tại của anh ấy hoàn toàn trống rỗng. 】
Thu Tuỳ: [Nhân tiện, cô gái trẻ, hiện giờ bao nhiêu tuổi rồi?]
Bùi Tân Tắc: [Vậy làm chàng trai trẻ đi.]
Bùi Tân Tắc: [Cô là người nói Thẩm Tấn đăng bốn bài quá đáng trên vòng bạn bè!]
Thu Tuỳ: [Phải không?]
Ba giây sau.
Thu Tuỳ thu hồi tin nhắn.
Thu Tuỳ thu hồi tin nhắn.
Thu Tuỳ: [Anh nhìn nhầm rồi, tôi chưa bao giờ nói như vậy.]
Bùi Tân Tắc: [......]
Sau khi vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Bùi Tân Tắc, Thu Tuỳ mím môi dưới, ngón tay trên màn hình điện thoại cũng dừng lại.
Mặc dù cô đã cắt đứt liên lạc với Thẩm Tấn một thời gian, nhưng cô biết có không ít bạn học cấp ba của cô từng trao đổi thông tin liên lạc với Thẩm Tấn.
Vì vậy, cô và Thẩm Tấn thực ra có rất nhiều bạn chung trên WeChat. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Tuy nhiên, bốn bài đăng trên vòng bạn bè của Thẩm Tấn rất dị thường, mọi thứ đều là một mảnh gió êm sóng lặng, không hề khiến ai ngạc nhiên hay bàn tán gì cả, hoàn toàn trống rỗng.
Có vẻ như bốn bài đăng trong vòng bạn bè này quả thực chỉ có cô mới nhìn thấy được.
Thu Tuỳ liếc nhìn bốn bài đăng kia vài lần.
Sau khi do dự một lúc, cô từ từ giơ ngón tay lên và bấm thích vào bài đăng link về khu nhà ma kia.
Thu Tuỳ ban đầu nghĩ rằng sau khi trải qua việc mất điện và có điện lại, đêm nay sẽ mất ngủ.
Ngạc nhiên thay, cô ngủ rất ngon lành.
Tám giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức Thu Tuỳ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô ngồi vào bàn ăn sáng thì có tiếng gõ cửa.
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc.
Mặc dù ngày hôm qua cô đã âm thầm gửi tin nhắn đến vòng bạn bè trên WeChat để cầu cứu, nhưng dù cố ý hay vô ý, Thẩm Tấn cuối cùng cũng nhận được tín hiệu.
Theo yêu cầu có vẻ chân thành của cô, Thẩm Tấn bằng lòng lái xe đưa cô đến nhà Trương Gia Ninh.
Nhưng Thu Tuỳ nhớ bài đăng WeChat của chính mình nói rằng cô sẽ xuất phát lúc mười giờ.
Cô kiễng chân lên và liếc nhìn vào mắt mèo.
Ánh mắt nhìn thấy đầu tiên là Thẩm Tấn đứng ở ngoài cửa, Thu Tuỳ kinh ngạc vài giây.
Tình hình của Thẩm Tấn có vẻ không ổn lắm.
Sắc mặt anh có chút tái nhợt, rõ ràng hôm qua có thể cõng cô lên tầng năm mà không thở dốc, hôm nay liền biến thành một người đàn ông đi bộ từ phòng 501 đến phòng 502 cũng mệt mỏi.
Thu Tuỳ định thần lại, nhanh chóng mở cửa.
"Anh", cô bước sang một bên, để Thẩm Tấn vào, "Làm sao vậy?"
"Cảm mạo", Thẩm Tấn nắm chặt tay, ho khan hai tiếng, sắc mặt tựa như ngủ không ngon, ánh mắt có chút xanh xao, nhưng giọng nói vẫn như ngày thường, nghe không có vẻ bệnh tật. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ sửng sốt trong giây lát, ít nhất khi có điện trở lại và rời khỏi nhà cô, Thẩm Tấn tựa hồ không có dấu hiệu bị cảm lạnh.
Cô rót một cốc nước ấm đưa cho Thẩm Tấn: "Uống nhiều nước ấm."
Thẩm Tấn thản nhiên liếc nhìn cô, không biết vì sao, Thu Tùy đọc được trong đó có chút ý vị u oán.
Thu Tuỳ chớp mắt, đột nhiên phản ứng.
Phản ứng này của cô khá giống một tra nam, ngay cả lời nói cũng là những câu nói cho có lệ điển hình của một tra nam.
Thu Tuỳ mím môi dưới, cảm thấy chính mình vẫn có thể cứu vớt thêm một chút.
Cô thấp giọng hỏi với vẻ quan tâm, lời nói chân thành: "Sao lại đột nhiên bị cảm lạnh? Hôm qua không phải anh vẫn còn khoẻ sao?"
"Ồ", Thẩm Tấn ngước mắt lên, ý vị thâm sâu nói: "Hôm qua tôi tắm nước lạnh."
"Sao anh lại tắm nước lạnh vào mùa đông?" Thu Tuỳ nghi ngờ tai mình có vấn đề, "Anh có phải là..."
Cô chớp mắt, những gì cô muốn nói còn lại đều bị nuốt xuống.
Tắm nước lạnh vào mùa đông.
Còn có lý do nào khác?
Còn mẹ nó có thể vì cái gì?
Tất nhiên là vì... không thỏa mãn với dục vọng.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, đứng đó ngây người một lúc, sau khi nhận thức ra mình đang làm gì, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng.
Cô hít một hơi thật sâu, xoay người giả vờ điềm tĩnh rồi quay lại bàn ăn.
Thu Tùy cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, ngữ khí bình tĩnh nói: "Sau này tốt nhất đừng tắm nước lạnh."
Thẩm Tấn nhướn mày: "Ồ?"
Thu Tuỳ: "Tôi sẽ cố gắng không cho anh cơ hội tắm nước lạnh."
Vẻ mặt yếu ớt của Thẩm Tấn trước sau vẫn kiêu ngạo như cũ: "Thật sao?"
Thu Tuỳ vô thức liếm môi dưới.
Không cho Thẩm Tấn cơ hội tắm nước lạnh lời này là một câu hai nghĩa, cô nói một cách mập mờ, Thẩm Tấn lại trả lời khó đoán. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ chậm rãi gật đầu: "Ừ, hai chúng ta gặp nhau thường xuyên, nếu anh bị cảm lạnh sẽ lây cho tôi."
Thẩm Tấn nói: "Thì ra là vì chính em."
"Hả?" Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói thêm: "Đừng lo lắng, tôi đã nói rồi, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, nếu anh bị bệnh, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ mặc kệ anh."
Cô vội vàng ăn sáng xong, lấy quà đã chuẩn bị sẵn cho Trương Gia Ninh ra: "Anh ốm rồi sao không ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đưa tôi đi, hôm nay tôi tự mình đến nhà Trương Gia Ninh?"
"Trần Duệ tới lái xe", Thẩm Tấn đặt ly lên bàn, "Tôi tiện đường, đi thôi."
Không biết có phải là do thể trạng tốt hay không, Thu Tùy cảm thấy sau khi Thẩm Tấn uống mấy ngụm nước ấm, dường như không có chút dấu hiệu bệnh tật nào.
Cô gãi đầu, không suy nghĩ nhiều.
Nếu Thẩm Tấn nhìn qua không có vấn đề gì nghiêm trọng về sức khỏe, lái xe lại là Trần Duệ nên cô cũng không nói thêm gì ngăn cản Thẩm Tấn, gật gật đầu rồi đeo túi xách đi ra ngoài.
Thẩm Tấn vừa lên xe liền tựa lưng vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, Trần Duệ lặng lẽ lái xe, Thu Tuỳ chán nản liền lấy điện thoại di động ra báo cáo tình hình cho Trương Gia Ninh.
Thu Tuỳ: [Đang trên đường đến nhà cậu.]
Trương Gia Ninh: [Vấn đề là bảo bối Tuỳ Tuỳ bị đau chân, không muốn chen lấn trên tàu điện ngầm, đã ngồi xe ai đến nhà tớ.]
Thu Tuỳ: [......]
Thu Tùy: [Thẩm Tấn]
Biết ngay chuyện này không thể giấu được Trương Gia Ninh.
Thu Tuỳ âm thầm thở dài một tiếng, khi cô đăng yêu cầu giúp đỡ này lên vòng bạn bè, cô cũng không gì nghĩ nhiều, cũng chưa bao giờ có thói quen thiết lập người xem.
Nếu biết sớm hơn, giống như Thẩm Tấn, cô đã lập riêng nhóm mà chỉ Thẩm Tấn mới có thể nhìn thấy.
Cùng lúc ý nghĩ này nảy ra, Thu Tuỳ đột nhiên nghĩ tới bốn bài đăng trên vòng bạn bè của Thẩm Tấn ngày hôm qua.
Cô vô thức quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Thẩm Tấn vẫn nhắm mắt, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt bình tĩnh.
Thu Tuỳ mím môi dưới, ngồi dịch về phía cửa xe, bí mật mở ra vòng bạn bè của Thẩm Tấn.
Trống rỗng.
Cứ như thể bốn bài đăng ngày hôm qua là một giấc mơ mà chỉ có cô mới trải qua.
Thu Tùy chớp mắt, nhất thời không biết là do mình ảo giác hay Thẩm Tấn vô tình xóa bốn bài đăng này.
Chiếc xe đang chạy vững vàng rẽ vào một góc cua, cách đó không xa chính là biệt thự Uý Phong nơi Trương Gia Ninh ở.
Thu Tuỳ tạm thời gạt đi nghi hoặc trong lòng, nghiêng người thu hẹp khoảng cách giữa cô và Trần Duệ ở ghế lái, nhẹ giọng nói: "Trần Duệ, cứ để tôi xuống ở ngã tư phía trước." Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Trần Duệ liếc nhanh qua gương chiếu hậu, gật đầu, thanh âm có chút mất tự nhiên: "Được."
Thu Tuỳ không suy nghĩ nhiều, cô lại ngả người ra sau, lười biếng tựa vào lưng ghế, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, đột nhiên bắt gặp ánh mắt tỉnh táo của Thẩm Tấn.
Cô sững sờ một lúc, chưa kịp nói thì chiếc xe đã dừng lại bên đường.
Thu Tuỳ quay người cầm túi lên, môi mấp máy, đang định nói thì bị Trần Duệ ngắt lời trước.
"Cô Thu Tuỳ", Trần Duệ vẫn còn nhớ vai trò thông dịch viên đồng thời, thường gọi cô là cô* Thu Tuỳ: "Tôi chợt nhớ ra một chuyện."
*Vốn trong bản dịch tiếng Trung là lão sư Thu Tuỳ, ở bên Trung thường gọi những người đứng đầu, có chuyên môn cao trong một lĩnh vực nào đó là "lão sư", tựa như trong tiếng Việt mình có chữ "bậc thầy"
Thu Tuỳ theo bản năng gật đầu, dừng động tác mở cửa: "Anh nói đi."
Trần Duệ ho nhẹ một cách mất tự nhiên, im lặng mấy giây, cảm thấy áy náy.
Vừa nhớ đến lời giải thích của tổng giám đốc Thẩm vào đêm hôm trước, đồng thời cũng nghĩ đến khoản tiền làm thêm giờ mà tổng giám đốc Thẩm đưa ra.
Không có cách nào, tổng giám đốc Thẩm đã cho quá nhiều.
Trần Duệ hít sâu một hơi: "Thật ra, mấy ngày nay tôi làm việc tăng ca, hôm nay mới nhớ ra mình có hai phiếu đổi quà tham quan nhà ma, tôi không có thời gian đi, không biết cô Thu Tùy có hứng thú hay không, nếu cô có hứng thú, tôi trực tiếp đưa vé cho cô."
Nhà ma?
Thu Tuỳ theo bản năng từ chối.
"Tôi không..." Thu Tuỳ vừa nói vài chữ, đột nhiên dừng lại.
Lông mi của cô rung lên trong vài giây, sau đó cô cứng đờ quay đầu lại, chậm rãi bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của Thẩm Tấn.
Một lúc sau, Thu Tuỳ mím môi dưới, thu hồi tầm mắt, một lần nữa quay lại nhìn Trần Duệ, người đang bồn chồn ở ghế lái.
"Thật trùng hợp", Thu Tuỳ cong môi, "Tôi tình cờ không phải tăng ca, xin cảm ơn thư ký Trần trước."
"Không có gì", Trần Duệ thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa tờ giấy có thông tin phiếu đổi quà cho Thu Tuỳ, "Đây là thông tin về phiếu đổi quà tham quan ngôi nhà ma, trên đó có địa chỉ cụ thể của ngôi nhà ma. Cô Thu Tuỳ, cô có thể trực tiếp vào trang web chính thức, nhập mã đổi quà và chọn chủ đề ngôi nhà ma mà cô thấy hứng thú."
Thu Tuỳ mỉm cười nhận lấy tờ giấy, quét mắt qua thông tin chi tiết về ngôi nhà ma ám.
Tốt lắm, đó là ngôi nhà ma mà cô đã nhấn thích trong bốn bài Thẩm Tấn đăng trên vòng bạn bè.
"Cảm ơn thư ký Trần", Thu Tuỳ cười nói, "Đúng rồi, không biết hai tấm vé này giá bao nhiêu?"
"Không cần tiền, không cần tiền", Trần Duệ cười mấy tiếng, "Dù sao tôi cũng không có thời gian đi, liền đưa cho cô Thu Tuỳ."
Thu Tuỳ lần nữa lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn anh rất nhiều."
"Không có gì", Trần Duệ quay lại, giả vờ tò mò hỏi: "Nhân tiện, cô Thu Tuỳ, ở đây có hai tấm vé, còn một tấm nữa, cô định đưa cho ai?"
Thu Tuỳ theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Tấn.
Anh im lặng, cúi đầu nghe cuộc trò chuyện giữa cô và Trần Duệ, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên những cảm xúc sâu xa.
"À", Thu Tuỳ quay mặt đi, chậm rãi nói, "Vừa hay tôi đang đến nhà bạn thân, để tôi hỏi một chút ngày mai cô ấy có rảnh không."
Đôi mắt của Trần Duệ đột nhiên mở to, vô thức cẩn thận nhìn Thẩm Tấn đang nhàn nhã ở phía sau.
Thu Tuỳ bấm gọi điện thoại cho Trương Gia Ninh: "Xin chào, Gia Ninh."
"Ừ", Thu Tuỳ nói với giọng ấm áp, "Cậu có muốn đi nhà ma không? Vừa lúc tớ đang có vé ở đây." Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
"Khi nào?" Thu Tuỳ nói: "Ngày mai."
"A?" Thu Tuỳ tặc lưỡi, gãi đầu, "Được rồi, nếu cậu không có thời gian thì quên đi, tớ sẽ tìm người rảnh vào ngày mai."
Sau khi cúp điện thoại, Thu Tuỳ tức giận thở dài với Trần Duệ.
"Haizz" Thu Tuỳ lắc đầu bất lực, "Trần Duệ, anh có biết ngày mai còn ai rảnh không? Đúng rồi, đó phải là người tôi biết. Anh biết đấy, trong ngôi nhà ma, đi cùng người không quen biết, cũng không thuận tiện lắm."
"Ngày mai", Thẩm Tấn ngập ngừng, quay đầu nhìn cô với ánh mắt mang ý cười, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Thật trùng hợp, tôi rảnh."