*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: Khánh Khánh
*Làm ơn (mình đã giải thích ở chương 42)
Ánh đèn như ban ngày, rực rỡ lại chói lóa giống như một đạo ma chú, trong nháy mắt sáng lên khiến hai người trên chiếc ghế sô pha đơn sắp hòa làm một đồng thời dừng động tác.
Đôi mắt của Thu Tùy vô thức bị ánh sáng chiếu vào, cô chớp chớp mắt, tầm mắt khó tránh khỏi gặp phải ánh mắt của Thẩm Tấn.
Nhờ ánh sáng của đèn điện, so với trong bóng tối, Thu Tuỳ càng thêm nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trước mặt gần như toàn bộ nằm trong tầm mắt của cô.
Vì mất điện nên không thể bật điều hoà mùa đông, trên trán Thẩm Tấn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, vành tai đỏ như máu.
Ánh mắt nhìn về phía cô còn nóng bỏng và sáng ngời hơn cả trong bóng tối.
Anh cắn môi dưới, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, đem cô khóa chặt lại, trên mặt là những cảm xúc phức tạp mơ hồ.
Thu Tuỳ chỉ cảm thấy anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế một loại ham muốn nào đó, lại như muốn được ăn cả ngã về không, điên cuồng không quan tâm gì nữa.
Thẩm Tấn dường như không ngừng do dự giữa hai loại cảm xúc này.
Khung cảnh lúc này như đóng băng, không còn tối tăm như vừa rồi, những cảm xúc mơ hồ dâng trào trong không khí cũng tựa hồ bị ánh sáng xua đuổi trong vô thức.
Thu Tuỳ liếm môi dưới, khi sắp ngủ quên trên ghế sô pha mới miễn cưỡng đỡ chính mình ngồi dậy.
Trong lúc choáng váng, mắt cá chân của cô va vào chân bàn cách đó không xa.
Thu Tuỳ không khỏi khẽ rít lên. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Khi âm thanh xen lẫn đau đớn này phá vỡ sự im lặng, Thẩm Tấn cuối cùng cũng cử động.
Thu Tuỳ ngước mắt lên, thấy Thẩm Tấn đang nghiến răng nghiến lợi, nhìn cô bằng ánh mắt hung ác lại có chút bất đắc dĩ, rồi thở dài không nghe rõ.
Như là tiếc nuối khi phải từ bỏ kho báu mà mình hằng khao khát bấy lâu nay.
Thu Tuỳ nhất thời ngơ ngác, nhạy bén thấy Thẩm Tấn vội nhìn xuống mắt cá chân của cô trong giây lát.
Cô chợt nhớ ra lúc mình đang ở cầu thang, vì muốn lấy cớ để Thẩm Tấn bế cô lên cầu thang, nên đã làm nũng nói chính mình không cẩn thận đụng trúng bậc cầu thang.
Liên tưởng đến tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của cô khi mắt cá chân vô tình chạm vào chân bàn, cùng khuôn mặt Thẩm Tấn lúc này với những cảm xúc phức tạp.
Thu Tuỳ đột nhiên nhận ra.
Cô mím môi dưới, thầm nghĩ một lúc rồi đưa tay muốn nắm lấy góc áo của Thẩm Tấn.
Gần như ngay lúc cô đưa tay ra, Thẩm Tấn đã cảm nhận được ý định của cô.
Người đàn ông vẫn luôn có sắc mặt nặng nề đột nhiên đứng thẳng lên, kéo xa khoảng cách dù đang cùng ngồi trên sô pha với cô, không cho cô chạm vào dù chỉ nửa phân.
Thu Tuỳ giật mình, cô nhìn thấy Thẩm Tấn đang né tránh cô như né thú dữ.
Trên trán anh nổi gân xanh, nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi lại mở ra, ánh mắt thâm thuý quét qua mắt cá chân hơi ửng đỏ của cô do va vào chân bàn.
"Em nghỉ ngơi trước đi." Giọng Thẩm Tấn khàn khàn, có chút căng thẳng vì kiềm chế cảm xúc, từng chữ nói ra tựa như đem hết toàn bộ sức lực của anh rút cạn.
Thu Tuỳ mấp máy môi, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy bóng lưng Thẩm Tấn vội vàng rời đi, hoàn toàn khác so với bóng dáng lười biếng thờ ơ lúc trước, bóng lưng của Thẩm Tấn lúc này thật thần kỳ hiện lên vài phần ý tứ tựa như đang chạy trốn.
Trước khi Thu Tuỳ kịp phản ứng, cô chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng sầm rõ ràng và dữ dội.
Nói chính xác thì nghe giống như đạp đổ cửa hơn.
Thu Tuỳ cảm thấy như thể cô đang làm một câu hỏi đọc hiểu tiếng Trung.
Ít nhất theo góc nhìn của cô, tiếng đóng sầm cửa ầm ĩ không thèm che giấu này có thể cho thấy người đóng cửa đang rất tức giận nhưng không có nơi nào để phát tiết tâm tình.
Thu Tuỳ ngồi trên ghế sô pha ngây người một lúc rồi bực bội thở dài.
Cô rũ mắt nhìn chằm chằm vào mắt cá chân đã trở lại bình thường từ lâu.
Vì cái này?
Vì cái này?
Nỗi đau này có là gì?!!!
Tại sao bình thường không thấy Thẩm Tấn thương hương tiếc ngọc như vậy?!!
Thu Tuỳ càng nghĩ càng cảm thấy mình thất bại trong gang tấc, nhịn không được nhấc chân lên, lần nữa đá vào chân bàn.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô uỷ khuất cuộn mình trên ghế sô pha, xoa bóp mắt cá chân.
Quên đi, dù có tức giận đến đâu cũng không thể đá vào chân bàn.
Thực sự rất đau.
Thu Tuỳ tìm lại được chiếc điện thoại di động đã sớm bị cô ném sang một bên, Trương Gia Ninh đã gửi cho cô hơn chục tin nhắn.
Mười tin đầu tiên đều dò hỏi cô trong việc cô làm nũng với Thẩm Tấn như thế nào.
Ở hai tin nhắn tiếp theo, Trương Gia Ninh dường như đã nhớ ra việc chính, hỏi về một loạt sản phẩm chăm sóc da do cô mua ở Nga.
Thu Tuỳ vén phần tóc vương vãi ra sau tai.
Cô dùng ngón tay tính toán, trong kỳ nghỉ Tết Âm lịch sau khi trở về từ Nga, Trương Gia Ninh đã đoàn tụ với gia đình ăn Tết.
Sau kỳ nghỉ Tết, mỗi ngày cô đều bận rộn đi công tác, thật vất vả đến hôm nay cô cũng được nghỉ ngơi, khi mới xuống sân bay liền trực tiếp bị Trương Gia Ninh dẫn đi uống rượu.
Một đống sản phẩm chăm sóc da và quà tặng cô mua từ Nga cho Trương Gia Ninh vẫn còn trong vali, mãi vẫn chưa có cơ hội để đưa cho Trương Gia Ninh.
May mắn thay, cô được nghỉ ba ngày liên tiếp.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, đơn giản ngày mai gặp luôn.
Thu Tuỳ trực tiếp phớt lờ câu hỏi của Trương Gia Ninh về Thẩm Tấn: [Ngày mai tớ sẽ đến nhà cậu, đem theo mấy món quà tớ đã mua nữa.]
Trương Gia Ninh: [Được, ngày mai chúng ta sẽ nói chi tiết hơn nhé bảo bối.]
Thu Tuỳ: [......]
Nếu cô không biết Trương Gia Ninh muốn cùng cô nói chi tiết cái gì, thì cũng quá uổng công cô quen biết Trương Gia Ninh nhiều năm như vậy.
Thu Tuỳ thoát khỏi cuộc trò chuyện với Trương Gia Ninh, ngồi trên ghế sô pha một lúc, đột nhiên đôi mắt cô sáng lên.
Màn hình điện thoại bị cô bấm tắt rồi bật, sau vài lần lặp lại, Thu Tuỳ cắn môi dưới, hạ quyết tâm, mở lại WeChat và gửi tin nhắn trên vòng bạn bè.
*
Trong hành lang sáng đèn, Thẩm Tấn nhìn thấy Trần Duệ đứng ở trước cửa nhà với lòng tràn đầy mong đợi chuẩn bị tan sở.
Trần Duệ vừa từ tầng mười sáu đi xuống tầng năm, nhìn thấy Thẩm Tấn ánh mắt liền sáng lên.
"Tổng giám đốc Thẩm" Trần Duệ ánh mắt sáng ngời báo cáo công việc của mình, "Tôi đã bật công tắc điện đúng giờ chưa?"
Thẩm Tấn mở cửa phòng 501, cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Duệ, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Đúng giờ."
Trần Duệ: "..."
Công việc hoàn thành rất xuất sắc, anh đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động là ba giờ, đúng chính xác từng giây liền bật công tắc, thậm chí ông chủ còn khen ngợi anh làm việc xuất sắc, mở điện đúng giờ. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành.
Trần Duệ cười khẩy, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
"Tổng giám đốc Thẩm", Trần Duệ lặng lẽ lùi lại, "Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước. Nhân tiện, anh nhớ trả tiền làm thêm giờ."
Anh đứng ở lối vào thang máy, nhấn nút xuống, một bên nôn nóng theo dõi sự thay đổi của các tầng hiển thị trên màn hình thang máy, một bên lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn dựa vào mép cửa không nói một lời, rũ mắt xuống nhìn điện thoại di động, ánh sáng trong hành lang chiếu vào một bên mặt anh, lúc sáng lúc tối, tạo thành một nửa bóng đen.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh gõ nhẹ vào vỏ điện thoại một cách đều đặn và nhịp nhàng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó cực kỳ quan trọng.
Khi màn hình thang máy nhảy lên tầng năm, Trần Duệ nhìn thấy Thẩm Tấn đột nhiên kéo môi dưới.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Trần Duệ quay người lại, chưa kịp nhấc chân bước vào thang máy, anh đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau: "10 giờ sáng mai hãy đến đây."
Trần Duệ: "..."
Tại sao thang máy lại đến chậm như vậy.
Anh chậm rãi quay người lại, làm ra vẻ cung kính: "Tổng giám đốc Thẩm, ngày mai thứ bảy, không làm việc."
"Ừ", Thẩm Tấn vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ lại thấy có một tia vui sướng, "Nếu thứ bảy anh làm thêm giờ, tiền làm thêm giờ sẽ tính vào tài khoản cá nhân của tôi."
Trần Duệ nhanh chóng đồng ý: "Không thành vấn đề, ngày mai tổng giám đốc Thẩm muốn tôi làm gì?"
Thẩm Tấn liếc anh một cái, trước khi cửa của phòng 501 bị đóng lại, lười biếng ném ra hai chữ: "Tài xế."
*
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thu Tuỳ nóng lòng mở WeChat ra.
Chỉ trong vỏn vẹn vài phút, đã có mấy câu trả lời trong vòng bạn bè mà cô vừa đăng.
Thu Tuỳ:
"Xin hỏi, ngày mai có ai lái xe tới biệt thự Uý Phong không? Nếu rảnh, khoảng mười giờ có thể đón tôi ở Bạc Duyệt Loan được không? Chân đau, không muốn chen vào tàu điện ngầm."
Biệt thự Uý Phong.
Khu vực nơi Trương Gia Ninh hiện đang sinh sống.
Có một số phản hồi từ các đồng nghiệp phiên dịch viên trong tin nhắn trả lời.
Hai câu trả lời cuối cùng là của Cố Trạch Tùng và Bùi Tân Tắc.
Cố Trạch Tùng: Tại sao cậu lại đi từ Bạc Duyệt Loan?
Bùi Tân Tắc: Tôi rảnh, tôi rảnh, tôi đang cần đến ngân hàng gần biệt thự Uý Phong để làm một số việc, nếu cô cầu xin tôi, tôi sẽ đưa cô đi nhờ.
Thu Tuỳ không khỏi trợn mắt khi nhìn thấy câu trả lời của Bùi Tân Tắc.
Cô mím môi dưới, đang định gõ phím thì đột nhiên nhìn thấy một câu trả lời mới hiện lên bên dưới Bùi Tân Tắc.
Thẩm Tấn: Bùi Tân Tắc không được, xe của cậu ta đã được đưa đến cửa hàng 4S để sửa chữa.
Bùi Tân Tắc trả lời Thẩm Tấn: Chết tiệt, chuyện đó xảy ra khi nào vậy? Sao tôi không biết?
Thẩm Tấn trả lời Bùi Tân Tắc: Tối nay tôi sẽ gửi xe đến cửa hàng 4S cho cậu.
Hai người này không nghĩ gì và bắt đầu trò chuyện trực tiếp trong vòng bạn bè của cô.
Thu Tùy tặc lưỡi, xem xét một lúc, vẫn không nhịn được cắt ngang cuộc trò chuyện không xem ai ra gì của họ.
Cô mím môi dưới và trả lời Thẩm Tấn: Vậy làm sao bây giờ?
Một giây tiếp theo, Thu Tùy nhìn thấy tin nhắn trả lời mới nhất của Thẩm Tấn hiện lên.
Thẩm Tấn: Sao không cầu xin tôi?
Thu Tuỳ: "..."
Thẩm Tấn này, lá gan không lớn, nhưng giọng điệu lại khá táo bạo.
Còn muốn cô cầu xin anh!!!
Thật là một ảo tưởng đẹp đẽ!!!
Cô cắn môi dưới và gõ vào màn hình một cách giận dữ.
Một lúc sau, trong đầu Thu Tùy đột nhiên hiện lên tin nhắn Phó Minh Bác gửi cho cô.
Thu Tuỳ chớp mắt, từ từ xóa vài từ trong hộp bình luận, chuyển sang chế độ tiếng Anh và nhập lại vào hộp bình luận trống:
Thu Tuỳ trả lời Thẩm Tấn: ballballu.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Thẩm Tấn nhìn câu trả lời mới nhất ở cuối vòng bạn bè, khóe môi bất giác cong lên. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Anh cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào những chữ cái tiếng Anh, một lúc sau, những ngón tay thon dài xinh đẹp uốn cong, bình tĩnh gõ nhẹ vào bàn phím.
Thẩm Tấn trả lời Thu Tuỳ: Được.
Thu Tuỳ cong khóe môi, khóe mắt và lông mày đều tự nhiên nhuộm thần sắc hạnh phúc cùng sung sướng.
Cô chỉ đơn giản là dọn dẹp ghế sô pha, tắt đèn trong phòng khách rồi cầm điện thoại di động trở lại phòng ngủ.
Ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ, tràn xuống sàn nhà, Thu Tuỳ nhìn ánh trăng nhạt trên mặt đất, nằm trong chiếc chăn bông mềm mại và ấm áp, bàng hoàng nghĩ đến đêm đó ở hồ Baikal.
Cô và Thẩm Tấn quấn chăn bông dày, vây quanh lửa trại đang cháy, ngắm nhìn những ngôi sao
Thu Tuỳ đột nhiên có chút không ngủ được, cô đơn giản đưa tay lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, không khỏi muốn nhìn lại những bình luận trả lời của cô và Thẩm Tấn trong vòng bạn bè.
Cô bấm vào WeChat, bất ngờ phát hiện ra Bùi Tân Tắc đã gửi cho cô vài tin nhắn mới cách đây không lâu.
Thu Tuỳ liếc nhìn một cái, đều là những tin nhắn không quan trọng, cô tạm thời không trả lời và nhấp vào vòng tròn bạn bè của mình.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Thẩm Tấn đã đăng liên tiếp bốn bài WeChat.
Thu Tuỳ muốn dùng ngón tay kéo xuống danh sách bạn bè.
Cô và Thẩm Tấn đã thêm nhau trên WeChat, lúc họ xảy ra va chạm từ phía đuôi xe.
Vòng tròn bạn bè của Thẩm Tấn thật sự phù hợp với phong cách bí ẩn trầm lặng của anh - hoàn toàn trống rỗng.
Đối với anh, WeChat là một công cụ giao tiếp đơn giản và thuần túy, còn vòng bạn bè là một chức năng hoàn toàn không cần thiết.
Không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thẩm Tấn lần đầu tiên đăng một tin nhắn trên vòng bạn bè.
Hơn nữa, anh đã đăng bốn bài viết liên tiếp.
Thu Tuỳ càng thêm khiếp sợ, là Thẩm Tấn đã đăng bốn bài viết trong vòng bạn bè.
Cô chớp mắt, suy nghĩ có chút bối rối.
Một phút trước Thẩm Tấn còn lười biếng tranh cãi với Bùi Tân Tắc, không thể nào một phút sau tài khoản của Thẩm Tấn bị hack đúng không?
Hơn nữa, bốn bài viết trong vòng bạn bè của Thẩm Tấn đã được đăng cách đây ba phút.
Là Thẩm Tấn hàng thật giá thật cãi nhau với Bùi Tân Tắc, đã đăng bài lên vòng bạn bè.
Thu Tùy nhéo ngón tay, càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Cô do dự một lúc rồi quyết định thay Bùi Tân Tắc nói vài lời khách sáo.
Thu Tuỳ tìm từ ngữ trong đầu một lúc rồi chậm rãi gõ: [Thật quá đáng!]
Thu Tuỳ: [Anh đã thấy vòng bạn bè của anh ấy chưa? Bốn bài đăng WeChat mà anh ấy vừa đăng lại càng quá đáng!!!]
Một lúc sau, một tin nhắn mới từ Bùi Tân Tắc hiện lên, sự kinh ngạc và hoài nghi của anh gần như tràn ngập màn hình.
Bùi Tân Tắc: [?]
Bùi Tân Tắc: [Cô đang nói về cái gì vậy?]
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn trong hộp thoại, cảm thấy choáng váng trong giây lát.
Bùi Tân Tắc: [Thu Tuỳ, cô gửi nhầm người à? Thẩm Tấn đăng vòng bạn bè khi nào? Vòng tròn bạn bè hiện tại của cậu ta hoàn toàn trống rỗng.]
Bùi Tân Tắc: [Nhân tiện, tôi vừa hỏi Thẩm Tấn, cậu ta nói sẽ không trả tiền sửa xe cho tôi!!! Việc cô nhờ cũng không có gì quá đáng, ngày mai tôi sẽ yêu cầu Thẩm Tấn đưa xe cho cô, cô có đồng ý không?]
Thu Tuỳ có chút choáng váng trong giây lát.
Vì Bùi Tân Tắc vừa trò chuyện với Thẩm Tấn nên cũng đủ chứng minh tài khoản của Thẩm Tấn tuyệt đối không bị hack.
Tuy nhiên, Bùi Tân Tắc không thể nhìn thấy bốn bài đăng trong vòng tròn bạn bè do Thẩm Tấn đăng, nhưng cô có thể.
Với mối quan hệ giữa Bùi Tân Tắc và Thẩm Tấn, Thẩm Tấn không thể chặn Bùi Tân Tắc được.
Thu Tùy chớp mắt, dần dần hiện ra một suy đoán.
Cho nên.
Có phải bốn bài đăng trong vòng kết nối bạn bè này chỉ mình cô có thể thấy không?
Thu Tuỳ cắn môi dưới.
Trong đầu cô bất tri bất giác hiện lên hai chữ - hẹn hò.