" Ai…" Một tiếng thở dài, Cáp Mật Thứ buông lá thư trong tay xuống.
" Lão sư, ngài làm sao vậy?" Cáp Yết( xin lỗi nha, không hiểu vì sao tác giả lúc Cáp Yết lúc lại Cáp Cát) rót cho hắn một chén trà thơm, dâng lên.
Cáp Mật Thứ vuốt vuốt huyệt thái dương phát đau, mới chiếm kinh sư, chuyện cần làm vô số, mỗi ngày hắn chỉ ngủ không tới ba canh giờ, bận rộn đến mức bốn chân hướng lên trời, cảm giác toàn thân như kiệt lực. Cũng may Cáp Yết đã phát triển không ít, vì hắn chia sẻ bớt bộ phận áp lực, làm cho hắn cảm thấy thật vui mừng.
" Ngươi xem đi."
Cáp Yết tiếp nhận, cẩn thận xem một lần, cau chặt mày, nói: " Quát Bạt tướng quân cũng mạo hiểm như thế, quả thật dị sổ, chẳng qua cũng ở trong tình lý."
" Nga?" Cáp Mật Thứ kinh ngạc nhìn hắn, nói: " Nói nghe thử xem."
" Dạ." Trong mắt Cáp Yết lóe ra quang mang cơ trí, hắn nhẹ giọng nói: " Quát Bạt tướng quân là người dẫn đầu trong lứa tuổi trẻ của Hung Nô chúng ta, hắn ở ngoài thành bị Hứa Hải Phong dùng mấy mươi kỵ đã đột phá vòng vây của hai vạn đại quân. Tuy đối thủ của hắn là Hứa Hải Phong, nhưng Quát Bạt tướng quân tâm cao khí ngạo, sao lại không chút xúc động. Hắn vì lấy công chuộc tội, hoặc là nói vì muốn chứng minh chính mình, mới cố ý làm ra việc ngoài dự đoán mọi người như thế này. Nhưng hắn lại không ngờ tới, trong lúc vô ý đã phá hư kế hoạch của lão nhân gia ngài."
Cáp Mật Thứ nhìn hắn, vẻ tán thưởng trong mắt càng ngày càng đậm, rốt cục cười to nói: " Hay lắm Cáp Yết, so với ta còn nghĩ được nhiều hơn, vi sư có người kế nghiệp."
" Đa tạ lão sư khích lệ." Cáp Yết cúi đầu thật sâu.
" Đáng tiếc, dù là lão phu cũng không ngờ tới điểm này, nếu không sẽ không cho hắn vội vàng chạy đi như thế." Cáp Mật Thứ tiếc nuối không thôi.
Theo an bài trước đó của hắn, là muốn dùng Tiên Ti bốn tộc, đi tiêu hao binh viên cùng sĩ khí của Hồng Sắc Hải Dương. Chỉ đợi sau khi hai bên đều lưỡng bại câu thương, lại dùng một kích lôi đình giải quyết. Như thế chẳng những đạt được mục đích tiêu diệt toàn bộ Hồng Sắc Hải Dương, còn có thể thuận lợi làm yếu nhược thực lực của Tiên Ti bốn tộc.
Kế hoạch này cũng không phức tạp, cũng không bí ẩn, tộc nhân của Tiên Ti bốn tộc cũng sớm phát hiện, nên lúc bắt đầu, bọn họ đối với mệnh lệnh của Mạo Đốn chỉ là làm cho có lệ, không tận lực mà làm.
Thẳng đến khi Mạo Đốn nhận được thư của Cáp Mật Thứ mà buông tay, lấy thổ địa làm mồi dụ, mới khiến cho bọn họ trong một ngày giống như sói như hổ, phát ra sức lực khiến cho Hồng Sắc Hải Dương cũng nếm khổ thật lớn.
Không ngờ, Quát Bạt Ưng theo sau chạy tới, không ngờ đem toàn bộ kế hoạch của hắn đánh loạn, đến tận đây xảy ra biến hóa ngoài ý liệu, kết quả cuối cùng lại không chuẩn bị kịp thời.
" Ngươi làm sao nghĩ ra điểm này?" Cáp Mật Thứ đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi.
Cáp Yết ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra niềm kiêu hãnh: " Tự nhiên nghĩ ra."
Cáp Mật Thứ ngẩn ra, ánh mắt nhìn hắn lại có thêm biến hóa, trong thân hình nhỏ gầy của Cáp Yết ẩn nấp ngạo khí nguyên lai cũng không hề kém hơn vị Quát Bạt Ưng danh dương thiên hạ kia.
Khác với Quát Bạt Ưng xuất thân từ hoàng thất cao quý, Cáp Yết tuy cũng xuất thân từ gia đình quý tộc, nhưng mẫu thân hắn lại là một nô lệ ti tiện. Từ sau khi ra đời, bị phân biệt đối xử, nhưng hắn vẫn không hề tự ti bỏ rơi chính mình, mà vẫn kiên cường tiến tới, thân thể yếu ớt, bằng vào cố gắng không ngừng, hết sức bổ sung cho chính mình.
Rốt cục có một ngày, trong một cơ duyên xảo hợp, hắn gặp Cáp Mật Thứ.
Trong ánh mắt nhìn đầu tiên, Cáp Mật Thứ đã bị luồng quật cường cùng bất khuất của hắn hấp dẫn thật sâu, trải qua một đoạn thời gian ở chung, Cáp Mật Thứ quyết đoán thu hắn làm đồ đệ, đây là đệ tử đầu tiên của hắn, cũng là đệ tử duy nhất.
Mà Cáp Yết cũng chưa từng làm hắn thất vọng qua, hắn lấy chính biểu hiện của mình chứng minh ánh mắt của Cáp Mật Thứ.
Có chút thất thần, ở lúc này, Cáp Mật Thứ phảng phất về tới ba mươi năm trước, hắn lại nhìn thấy Mạo Đốn vương tử năm đó, lại nhìn thấy Thác Hà Đế anh tư bừng bừng phấn chấn, lại nhìn thấy vị Nam Nghi Liêu ý chí lăng vân của Đế tộc, hắn thậm chí còn thấy được lão đối đầu Phương Lệnh Thiên.
Lúc ấy hắn làm sao lại không giống như thế. Chỉ là, năm tháng qua ba mươi năm đã mài đi rất nhiều góc cạnh của hắn, hắn đã quá thành thục, hiểu được thế nào là thâm sâu trầm ổn, nhưng lại mất đi, hoặc nói đúng ra là quên đi, khí thế bồng bột của tuổi trẻ.
" Ý trời a…" Cáp Mật Thứ ngẩng đầu lên, nhìn lên trời cao xa xăm, phát ra tiếng cảm thán xuất phát từ phế phủ.
Cáp Yết kỳ quái nhìn vị Hung Nô quốc sư danh chấn thiên hạ, hắn hỏi: " Lão sư, ngài nhớ tới cái gì?"
" Ta nghĩ tới a Ưng…" Cáp Mật Thứ nhàn nhạt nhìn hắn, nói: " Còn có ngươi."
" Đệ tử?" Cáp Yết khó hiểu, quan hệ giữa hắn cùng lão sư không hề tầm thường, nhiều năm ở chung, thân như cha con. Cho dù là con trai độc nhất Sỉ Đa của Cáp Mật Thứ cũng phải đố kỵ không thôi, cho nên giữa bọn họ từ trước đến giờ nói chuyện không hề cố kỵ.
Cáp Mật Thứ đứng lên, cười nói: " Đúng vậy, a Ưng tuy đã phá hư kế hoạch của ta, nhưng hắn có thể sớm suất lĩnh ba vạn người đến trước ba ngày, cuối cùng khiến cho Phương Lệnh Thần bỏ doanh mà chạy, đây cũng là một chiến tích cực kỳ khó được. Hung nô ngày sau, liền phải nhờ vào những người trẻ tuổi như các ngươi."
Cáp Yết đỏ mặt, nói: " Quát Bạt tướng quân là thiên chi kiêu tử, chứng thật là nhân tài lương đống của quốc gia."
Cáp Mật Thứ mỉm cười, đột nhiên như đinh chém sắt nói: " Ngươi là đệ tử của ta, tuy hôm nay ngươi không bằng hắn, nhưng ta tin tưởng ngày sau thành tựu của ngươi tuyệt đối không dưới hắn."
" Lão sư." Cáp Yết ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hàm chứa sự cổ vũ của Cáp Mật Thứ, hắn trọng trọng gật đầu, hai mắt sụp xuống, khóe mắt đã tràn ngập hơi nước.
" Cáp Yết."
" Tại."
" Ngươi sẽ làm ta thất vọng không?" Cáp Mật Thứ cười a a hỏi.
" Tuyệt đối không có." Trong thanh âm Cáp Yết có sự tự tin vô cùng kiên định.
" Được." Cáp Mật Thứ đưa tay vỗ mạnh lên vai hắn, thân hình nhỏ gầy cũng không nhúc nhích. Cáp Mật Thứ đầy mặt tươi cười, đột nhiên hỏi: " Ngươi cho rằng Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh như thế nào?"
" Một văn một võ, chính là địch nhân lớn nhất của tộc ta." Cáp Yết trầm giọng nói.
" Không sai, ngươi phải nhớ kỹ, ngày sau địch nhân lớn nhất của các ngươi có lẽ chính là bọn hắn."
Nguyệt Hồ trấn, dưới ánh trăng, nhà nhà hộ hộ đã tắt đèn nghỉ ngơi, nơi này đêm khuya yên tĩnh lặng lẽ.
Đột nhiên, một ánh lửa từ một gian nhà thăng đằng bốc lên, lửa lớn lan tràn cực kỳ nhanh chóng, không bao lâu, mấy gian phòng đã lâm vào trong biển lửa.
Lửa lớn như vậy tự nhiên rất dễ dàng đưa tới sự chú ý của mọi người, chỉ trong chốc lát, tiếng khua chiêng gõ trống vang vọng toàn trấn.
" Đi lấy nước…" Vô số người từ trong mộng đẹp tỉnh lại, bọn họ vội vã nhảy lên, đi tới nơi bốc lửa.
Có người tự phát tổ chức cứu lửa, nhưng thế lửa quá lớn, cứu không kịp, nên mấy gian phòng ốc rốt cục bị ngọn lửa vô tình làm cháy rụi.
" Là nhà của Vương lão hán, làm sao bọn họ không chạy ra?"
" Bọn họ chạy ra được sao?"
" Lửa lớn như vậy, làm sao chạy ra a."
" Đúng vậy, ai…Vương lão hán trong ngày thường làm người thành thật, nghĩ không ra a."
Đợi lửa dập tắt, trưởng trấn dẫn người khám xét một lát, ngoại trừ một chút dấu vết giãy dụa, không phát hiện được gì, cuối cùng cho ra một kết luận, lửa cháy ngoài ý muốn, vội vã đem án này ghi rõ.
Một hán tử trộn lẫn trong đám người đến tận đây mới len lén thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp mọi người không chú ý, lén lút rời đi, liền phảng phất như tới bây giờ hắn chưa từng xuất hiện qua, từ đầu tới cuối cũng không kinh động bất cứ kẻ nào.
Hắn bước nhanh đến một khu rừng rậm, đi vào, chợt nghe một người hỏi: " Như thế nào?"
" Trương tiên sinh, bọn họ một nhà hoàn toàn mất mạng, trong trấn cũng không có người hoài nghi." Hắn cung kính hành lễ nói.
" Như thế là tốt rồi."
" Ai…Trương tiên sinh, ngài nói cần phải làm như vậy sao?" Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Đoàn người này chính là đám người Lưu Chính Khải trong ban đêm rời đi Nguyệt Hồ trấn.
Tuy con trai lão nhân nhận ra Trương Tử Hoa, nhưng dưới sự kiên trì của lão nhân, cuối cùng hắn vẫn không đi tố cáo, ngược lại vì bọn họ đóng gói lương khô cùng nước uống đầy đủ.
Trương Tử Hoa ra vẻ không biết, thiên ân vạn tạ từ biệt lão nhân. Nhưng vừa ra khỏi trấn, hắn lập tức phái người trở về giám thị. Đồng thời hắn cùng Lưu Hoa Lương mấy người chờ đợi. Vừa đến ban đêm, hắn tự mình dẫn theo mấy tên sĩ tốt, len lén đột nhập vào trong trấn, một nhà ba người, lại làm sao là đối thủ của đám quân chính quy này, bị bọn họ dễ dàng lấy đi tính mạng.
Theo sau, hắn tỉ mỉ bố trí một phen tại hiện trường, phóng hỏa phòng ốc, lưu lại Lưu Hoa Lương quan sát động tĩnh, chính mình suất lĩnh mọi người chạy đi.
" Hoa Lương, ngươi cũng từng chính tai nghe thấy, nếu không có vị Vương lão hán khuyên can, con của hắn sẽ đi báo quan, ngươi nói có cần hay không đây?" Trương Tử Hoa hỏi ngược lại.
Trong đầu Lưu Hoa Lương thoáng hiện ra cặp mắt to trợn tròn của Vương lão hán lúc lâm chung, sự phẫn hận cùng không cam lòng bên trong phảng phất như là một bàn tay to, gắt gao bóp chặt tim của hắn. Hắn biến sắc, nói: " Cuối cùng bọn họ cũng không có đi."
Làm như kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, trong mắt Trương Tử Hoa có một tia nguy hiểm: " Hiện tại không đi, không có nghĩa là sau này sẽ không đi, hôm nay không đi, không có nghĩa là ngày mai sẽ không đi. Thân thể điện hạ nặng ngàn cân, ta không thể mạo hiểm như vậy, hơn nữa, sự mạo hiểm này cũng không đáng giá cho chúng ta đi làm."
" Bọn họ là vô tội." Lưu Hoa Lương nhỏ giọng nói thầm, trong tâm lý hắn cũng biết đạo lý này, chỉ là do tuổi còn trẻ nên hắn tạm thời không có tâm địa sắt đá mà chấp nhận.
" Vô tội?" Trương Tử Hoa khinh thường cười, tuy thanh âm Lưu Hoa Lương rất nhỏ, nhưng cũng bị hắn bắt giữ tới: " Trên thế giới này, vô tội nhiều lắm, mạnh sống yếu chết, mới là chuẩn tắc duy nhất, nếu ngươi không muốn làm người vô tội yếu ớt, vậy ngươi biến cường đi."
Hắn dứt lời, vung tay áo, xoay người bỏ đi. Lưu Hoa Lương rùng mình một cái, sửng sốt chốc lát, rốt cục đứng dậy đuổi theo.
Không lâu lắm, bọn họ đã đến hội hợp với đám người Lưu Chính Khải. Bọn họ gặp lại, ánh mắt Lưu Chính Khải nhìn Trương Tử Hoa như dò hỏi, người sau khẽ gật đầu.
Lưu Hoa Lương âm thầm phát giác, thái tử điện hạ không ngờ lại thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng, mà Lưu Chính Trung cùng Cao Thừa Vĩ lại không có chút phản ứng, trong tim của hắn lập tức lạnh băng một mảnh.