" Truyền lệnh, mọi người không dừng ngựa, nhanh hơn tốc độ, nhanh chóng thoát ly."
Tương Khổng Minh liên tục hạ mệnh lệnh, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của truyền lệnh quan.
Mấy trăm kỵ từ phía sau phóng ngựa đuổi theo, phía trước chính là đại thống lĩnh Hồng Sắc Hải Dương Phương Lệnh Thần, lúc này hai hàng lông mày của hắn cau chặt, gương mặt mang theo thần sắc lo lắng.
Vừa rồi trên núi bày bố nghi trận không phải là Hắc Kỳ quân, mà là mấy trăm Hồng Sắc Hải Dương chiến sĩ do Phương Lệnh Thần suất lĩnh, lúc này hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên vội vã chạy về.
" Phương thống lĩnh, Hung Nô nhân tăng binh nhiều ít?" Tương Khổng Minh dò hỏi.
Phương Lệnh Thần cả kinh, ánh mắt nhìn lướt qua Hứa Hải Phong. Hứa Hải Phong khẽ lắc đầu, ý bảo mình chưa hề nói gì.
Tương Khổng Minh khinh thường xuy một tiếng, nói: " Nếu không phải địch quân thế mạnh, biết rõ không địch lại, chủ công nhà ta lại làm sao truyền lệnh nhanh chóng lui binh như thế. Bốn vạn Kim Lang quân của Quát Bạt Ưng tuy lợi hại, nhưng cũng chưa chắc có thể thắng được hai nhà chúng ta liên thủ, vậy khả năng duy nhất chính là viện binh của Hung Nô nhân chạy tới."
Ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt Phương Lệnh Thần, cây quạt trong tay che khuất khuôn mặt, nói: " Nếu học sinh sở liệu không sai, viện quân của Hung Nô khoảng chừng hai vạn, nhưng còn là Phi Mã quân đoàn của Thổ Nhi Hồng đối đầu với ngài."
Phương Lệnh Thần kinh hãi thất sắc, ánh mắt nhìn hắn không che giấu được tia sợ hãi trong lòng. Dĩ nhiên ngay cả điều này mà hắn cũng trống rỗng đoán được.
Có thể bằng vào phản ứng của Hứa Hải Phong mà đoán được viện quân của Hung Nô chạy đến đã khó cực kỳ, Phương Lệnh Thần tự biết ngay cả hắn cũng không làm được. Nếu lại bảo hắn một ngụm đoán ra bộ đội cùng nhân số đến tăng viện, vậy dù là giết hắn, cũng không mơ tưởng làm nổi.
Trí tuệ của người này, thật sự là có thể so với quỷ thần.
Hứa Hải Phong quay đầu sang chỗ khác, tuy hắn đã có định lực của một tông sư, nhưng lúc này vẫn cảm thấy cực kỳ buồn cười, khóe miệng còn nổi lên một tia cười nhàn nhạt. Hắn ngồi trên lưng ngựa ở góc độ bất đồng, Tương Khổng Minh lại không hề giấu diếm hắn, nên vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt Tương Khổng Minh khuất sau cây quạt đang hiện lên vẻ cười quỷ dị.
Thuật đọc tâm chứng thật là một kỹ năng thật cực kỳ xuất sắc.
Tương Khổng Minh dù sao cũng không phải là Gia Cát Khổng Minh chân chính, dù hắn có bao lợi hại, cũng không cách nào tiên tri.
Chỉ là bản lãnh nhìn mặt đoán việc của hắn đúng là thiên hạ vô song, vừa thấy bộ dáng của Hứa Hải Phong liền biết có biến cố phát sinh, nên hạ lệnh quân đội hành quân nhanh hơn tốc độ. Phương Lệnh Thần vội vã chạy tới, trong lòng liền tính toán cách làm sao ứng đối.
Hắn không phải tông sư, không thông tinh thần lực, vậy đăm chiêu trong lòng, lại làm sao giấu diếm được Tương Khổng Minh, bị hắn liếc mắt nhìn, liền biết ngay duyên cớ bên trong.
Phương Lệnh Thần nỗ lực mỉm cười, thái độ của hắn phát ra cung kính: " Với cách nhìn của quân sư đại nhân, hôm nay phải làm như thế nào?"
Tương Khổng Minh buông quạt, vẻ mặt nghiêm nghị, hắn nghiêm mặt nói: " Hôm nay chúng ta có hai vạn đại quân, nhiều người như vậy nghĩ muốn đi đường nhỏ hẻo lánh, đó là quyết không thể. Đã như vậy, không bằng nhanh hơn hành quân, một đoạn đường, thần cản giết thần, phật cản giết phật, một đoạn đường giết thẳng tới Ngọa Long thành."
Lời này của hắn nói ra cực kỳ bá đạo, cũng là hợp với tâm trạng của Phương Lệnh Thần, mọi người cùng kêu lên khen hay, liền lên ngựa giơ roi phóng đi.
Nguyệt Hồ trấn, vốn là một nơi phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, trên trấn cây xanh rậm rạp, hoa cỏ khắp nơi, trong phạm vi mấy trăm dặm thanh danh vang xa, là thánh địa lánh trần tốt nhất. Hàng năm tới mùa hè, người tới đây nghỉ dưỡng nối liền không dứt. Chỉ là, năm nay khác hẳn, khách thương lui tới thiếu bớt tám phần.
Nếu hỏi nguyên do, mọi người đều biết.
Hung Nô nhân cử binh xâm lấn, tạo thành cục diện lòng người bàng hoàng hỗn loạn, dưới tình huống tính mạng gia viên khó bảo toàn, ai còn nhớ đến việc biến hóa của khí trời.
Trước trấn nhỏ, xuất hiện một số kỵ mã, chính là đám người Lưu Chính Khải.
Bọn họ vốn có tám mươi người, nhưng nhân số đông đảo như thế tụ cùng một chỗ, sẽ gây cho người chú ý. Vì thế Trương Tử Hoa mệnh lệnh cho Lưu Hoa Lương mang theo bọn họ chạy theo phía xa, chỉ có bảy người tiến vào trong trấn bổ sung lương thực.
Nơi đây cách kinh sư khá xa, mọi người cũng chưa từng đi qua, nhưng cờ xí ghi rõ hai chữ khách sạn theo gió tung bay, cũng liếc mắt là có thể thấy được.
Nơi này tuy không phải đại thành thị, nhưng khách sạn cũng không ít, Trương Tử Hoa chọn tới chọn lui, dừng cương ngựa ngay trước một khách sạn tầm thường, gian khách sạn này chỉ có mấy gian phòng đơn sơ tạo thành, xem bộ dáng, cũng biết trong ngày thường tới cửa cũng chỉ là những người nghèo khổ mà thôi.
Xuống ngựa, tiến khách sạn, một vị lão nhân khoảng sáu mươi tuổi cười a a đón chào.
" Mấy vị nghỉ trọ hay là dừng chân?"
Trương Tử Hoa thay đổi khuôn mặt âm trầm ngày thường, đầy mặt tươi cười nói: " Lão nhân gia, đến ăn cơm, hơn nữa chuẩn bị lương khô cho chúng ta, càng nhiều càng tốt."
" Như thế nào, các khách nhân không phải là đến tránh nóng sao?" Lão nhân kinh ngạc hỏi.
" Tự nhiên không phải, chúng ta có việc gấp, muốn chạy đi."
Trên mặt lão nhân xẹt qua một tia thất vọng, nhưng vẫn nói: " Được a, lập tức đến." Hắn quay đầu gọi lớn một tiếng vào trong, trong phòng truyền đến tiếng một lão phụ nhân đáp lời.
Lão nhân ân cần kéo ghế, theo thói quen dùng ống tay áo lau qua.
Lưu Chính Khải cau mày, chán ghét nhìn hết thảy, nhưng theo ý Trương Tử Hoa, vẫn ngồi xuống. Cao Thừa Vĩ cùng Lưu Chính Trung ngồi bên cạnh hắn, mơ hồ đem hắn bảo vệ lại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Trên mặt Trương Tử Hoa nổi lên vẻ tươi cười hòa ái, hỏi: " Lão nhân gia, gần đây sinh ý như thế nào?"
Lão nhân lắc đầu nói: " Khó lắm, nếu năm trước, nhiều người đến đây đông đến mức ngươi không nghĩ ra, tiểu điếm của ta tuy đơn sơ một chút, nhưng người cũng tới không ít." Hắn thở ngắn than dài nói: " Nói thật, mùa hè năm nay đã qua phân nửa, nhưng lão hán ta còn chưa tiếp được mấy lượt khách đây. Ngày tháng thật là không cách nào qua a."
Hắn lao thao vài câu, lại cầm lên miếng vải, lau nhẹ lên bàn.
" Hung Nô nhân, cô vương nhất định phải khu trục bọn họ chạy trở về." Lưu Chính Khải thấp giọng mắng.
Trương Tử Hoa cả kinh, khóe mắt thoáng nhìn, động tác chà lau của lão nhân kia không hề dừng lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hắn quay đầu lại, nhìn Lưu Chính Khải lắc đầu. Lưu Chính Khải tự biết nói lỡ, ngượng ngùng nhìn hắn cười.
Màn cửa khách sạn đột nhiên mở ra, một hán tử trẻ tuổi đi nhanh vào, vừa đi vừa kêu lớn: " Phụ thân, con đã về." Trên người của hắn vác theo một bao đồ, hiển nhiên là đi ra ngoài mua bán hàng hóa.
Lão nhân ngẩng đầu lên, hô: " Trở về là tốt rồi, sao lại đi lâu như thế?"
Người tuổi trẻ thở dài, nói: " Không biết tại sao, trong thành phong tỏa đường đi, nói là muốn bắt đạo tặc, thiếu chút nữa đã ra không được."
Hắn nói chuyện vô tâm, nhưng trong lòng đám người Lưu Chính Khải lại căng thẳng.
Lão nhân cả giận hừ một tiếng, nói: " Đã biết đám sói lang này không hảo tâm."
Lúc này người tuổi trẻ mới nhìn thấy đám người Lưu Chính Khải, sắc mặt lập tức biến đổi, liên tục hướng lão cha ra dấu bằng mắt, ý thức hắn không nên nhiều lời. Lão nhân liếc mắt nhìn hắn, nói: " Giúp ta chiêu đãi khách nhân, ta đi giúp mẹ con một chút."
Người tuổi trẻ lên tiếng, đưa mắt nhìn lão nhân vào nhà trong, hắn quay đầu lại, vừa cười vừa nói: " Cha ta lớn tuổi, trong ngày thường hay nói bậy, xin đừng phiền lòng."
Trương Tử Hoa đứng dậy cười nói: " Không có việc gì, người già mà, đều là như thế." Hắn xoay chuyển lời nói, hỏi: " Tiểu huynh đệ, ngươi nói trong thành phong tỏa là chuyện gì xảy ra."
Người tuổi trẻ vung tay lên nói: " Nghe nói là ai chạy trốn đến nơi này, chẳng những là trong thành, toàn bộ con đường phía nam đều phong kín." Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Trương Tử Hoa, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, thật giống như đang nhớ tới cái gì, theo bờ vai của hắn nhìn xuống dưới, gắt gao nhìn vào cánh tay cụt của Trương Tử Hoa. Nụ cười trên mặt lập tức biến mất, thay vào là một mảnh rung động, nhưng bên ngoài còn hàm chứa vẻ vừa vui vừa sợ.
Trong lòng Trương Tử Hoa vừa động, hắn ra vẻ không biết, cười hỏi: " Tiểu ca nhi làm sao vậy?"
Người tuổi trẻ như ở trong mộng mới tỉnh, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: " Mấy vị khách quan, còn thỉnh ngồi chơi, tiểu nhân cũng nên đi giúp phụ mẫu sửa soạn rượu và thức ăn."
Trương Tử Hoa cười híp mắt gật đầu, đợi sau khi hắn đi vào phòng trong, nụ cười trên mặt lập tức biến sạch sẽ. Hắn tiến lên một bước, đi tới bên ngoài cửa, nghiêng tai lắng nghe.
" Cha, chúng ta phát tài." Một thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng vang lên.
" Cái gì phát tài?"
" Hư…"
" Làm gì quỷ quỷ sùng sùng." Lão nhân bất mãn nói.
" Cha, con ở cửa thành nhìn thấy, trương cáo thị đang truy nã đạo tặc chính là hán tử bên ngoài."
" Cái gì? Ngươi không có nhìn lầm chứ?"
" Tuyệt đối không có." Thanh âm người tuổi trẻ cực độ hưng phấn: " Cha, chỉ cần hướng quan phủ cung cấp hành tung của bọn họ, thì có được năm trăm lượng bạc đó."
" Năm trăm lượng?" Thanh âm một lão phụ nhan hít một hơi, đối với những tiểu dân như bọn họ, năm trăm lượng bạc là một số lượng thật khổng lồ.
" Con thật sự không có nhìn lầm?"
" Tuyệt đối không có." Người tuổi trẻ thề thốt: " Hán tử kia chẳng những gương mặt thật giống, còn bị cụt một cánh tay, cha nói làm sao nhận lầm được?"
Trong phòng trầm mặc, Trương Tử Hoa sắc mặt tái nhợt, cánh tay cụt của hắn đúng là nhược điểm, về phần đám người Cao Thừa Vĩ đã sớm súc thế chờ đợi, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
" Cha, ngài ngăn chận bọn họ, con đi báo quan."
" Không được." Lão nhân như định chém sắt nói.
" Tại sao?" Thanh âm lão phụ nhân tràn ngập kinh ngạc.
" Cha, cha hồ đồ sao? Đó là năm trăm lượng bạc."
" Hừ, lão tử mở khách điếm cả đời, điểm ấy ánh mắt vẫn có. Ngươi biết những người bên ngoài cưỡi ngựa gì không?"
" Cái gì?"
" Quân mã."
" Vậy thì thế nào?" Người tuổi trẻ nghi hoặc khó hiểu.
" Ngu ngốc, nếu cưỡi quân mã, đã nói bọn họ chính là quân nhân, ngươi đã hiểu chưa?"
Người tuổi trẻ trầm mặc không lên tiếng.
" Hiện tại là thiên hạ của Hung Nô nhân, mà người bị bọn hắn truy nã lại có ai? Cho dù ta có nghèo đến bần cùng, cũng không thể làm ra chuyện khiến cho người ta muốn lột xương của mình."
Sau một lúc lâu, thanh âm người tuổi trẻ lại vang lên, chỉ là lúc này hắn không còn chút hưng phấn: " Cha, vậy cha nói nên làm gì mới tốt?"
" Chuẩn bị lương khô cho bọn họ, hôm nay trong điếm chúng ta chưa có kẻ nào đến qua." Thanh âm lão nhân kiên quyết mà ngưng trọng, không có nhịp điệu, nhưng phảng phất như nước suối mát, có thể trực tiếp rót vào lòng người.