Ta không phải muốn bị đá, ta chỉ muốn gọi người mà thôi!
Trong đầu người thanh niên hiện lên một ý nghĩ cuối cùng như thế, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Mấy ngàn năm sau, là người duy nhất sống sót ở Long Đầu Bang, năm đó còn là một người thanh niên, giờ đã biến thành một lão già lớn tuổi, lúc sắp chết, nhìn con cháu đầy sảnh đường, trong đó cũng có rất nhiều con cháu ưu tú. Hắn đã nói một câu thế này: cảm tạ vị đại năng kia hạ chân lưu tình, bằng không sẽ không có các con...
Hô Diên Kiêu Dưởng một cước đá bay người thanh niên này rồi, lắc đầu nhàn nhạt nói:
- Xem ngươi coi như thuận mắt, lưu lại cho ngươi một đường sống vậy.
Nói rồi, cùng Hạ Văn Vũ, hai người dẫn đầu làm gương xông vào bên trong.
- Kẻ nào? Dám tới Long Đầu Bang gây sự, chán sống rồi sao?
Theo một tiếng gầm to, từ bên trong lao ra mấy chục người. Mấy chục người này giống như hung thần ác sát, rõ ràng có khác nhau rất lớn so với người thanh niên khi nảy, dao động nguyên lực trên người đều rất rõ ràng, vừa nhìn là biết thực lực không kém.
Hô Diên Kiêu Dưởng lười nói chuyện toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức Hoang cổ kinh khủng, nhắm thẳng về phía mấy chục người này.
Đến khi mấy chục người này ý thức được không đúng, đã chậm rồi. Khí tức Hoang cổ trên người Hô Diên Kiêu Dưởng, không biết bắt đầu từ khi nào đã hoàn toàn biến thành ngọn lửa cực nóng.
Nhiệt độ không khí, chợt tăng vọt vô số lần.
Hô Diên Kiêu Dưởng giống như một Mặt trời cực nóng, trực tiếp hóa mọi vật xung quanh thành tro tàn.
Ngay cả Hạ Văn Vũ cũng phải vận công chống lại, sau đó cố gắng cách hắn xa xa một chút.
Kết cấu kiến trúc của Long Đầu Võ Quán chủ yếu đều bằng gỗ, theo cỗ nhiệt lượng khủng bố phát ra từ trên người Hô Diên Kiêu Dưởng, những kiến trúc này trực tiếp bốc cháy hừng hực.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào.
Lầu các bằng gổ, trực tiếp bốc lên ánh lửa tận trời.
Toàn thành Lãnh Quang đều rung động, vô số cường giả lăng không bay lên kinh ngạc nhìn về hướng Long Đầu Võ Quán. Trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, đang suy đoán xem là ai có lá gan lớn như vậy, dám chạy tới Long Đầu Võ Quán dương oai.
Mấy chục người kia đã giống như tờ giấy, thân thể trực tiếp đốt thành tro tàn. Còn lưu lại hình người, bị khí thế tản mát ra trên người Hô Diên Kiêu Dưởng đánh vào, biến mất trong không khí.
- Không xong rồi, cường địch xâm phạm!
- Có cường địch xâm phạm!
Bên trong Long Đầu Võ Quán, lập tức loạn thành một đám rối.
Long Đầu Võ Quán này chiếm diện tích cực rộng, cho nên chuyện xảy ra trước đó, ban đầu ở phía sau cũng không biết, thẳng đến khí ánh lửa ngập trời xuất hiện, toàn bộ người trong Long Đầu Võ Quán mới giật mình bừng tỉnh.
- Làm sao bốc cháy vậy?
Lúc này trên phố Chu Tước đã chật như nêm cối, có người ở phía sau không biết xảy ra chuyện gì, nghi hoặc hỏi?
- Hình như là ở chỗ Long Đầu Võ Quán.
- Cái gì hình như, chính là ở đó.
- A? Long Đầu Võ Quán sao lại bốc cháy?
Có người không quá rõ ràng rất kinh ngạc.
- Nghe nói có ba người thanh niên đi vào đá quán, sau khi bọn họ đi vào liền bốc cháy.
Tin tức này rất nhanh truyền ra khắp thành Lãnh Quang.
Mười ba đại tộc cùng bảy đại phái đều có cở sở ngầm của mình ở thành Lãnh Quang, những người này khác với người thường không rõ chân tướng. Bọn họ quá rõ ràng lai lịch Long Đầu Bang, đồng thời tuyệt không dám đi trêu chọc.
Lúc này chính là lúc mười ba đại tộc bảy đại phái mạch ngầm rung chuyển, ngay vào thời điểm này lại có người đi Long Đầu Võ Quán gây chuyện. Điều này, nói rõ gì chứ?
Những người mười ba đại tộc cùng bảy đại phái đứng một bên quan tâm động tĩnh Long Đầu Võ Quán, vừa bắt đầu tự hỏi.
Thân thể Hô Diên Kiêu Dưởng cũng giống như tên của hắn, hóa thành một vầng mặt trời nóng bỏng, đi tới đấu thì nơi đó đều hóa thành một mảnh biên lửa.
(Kiêu Dưởng: ánh mặt trời nóng bỏng)
Rốt cuộc, bên phía Long Đầu Võ Quán có đại năng ra tay.
- Muốn chết!
Một tiếng quát lớn truyền đến từ hậu viện Long Đầu Võ Quán, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một chiếc chuông lớn, cao chừng trăm thước. Bên trên chiếc chuông lớn khắc văn tự Hoang cổ, cùng với những hoa văn thần bí tản ra khí tức Hoang cổ.
Oong!
Chiếc chuông lớn phát ra một tiếng vang to, như tiếng pháo rền vang, tiếng nổ kia trực tiếp chấn vỡ màng tai vô số người xem náo nhiệt trên phố Chu Tước.
Những người vốn vây xem trên phố Chu Tước, đều phát ra tiếng gào thét kinh hoảng cực điểm, điên cuồng chạy trốn.
Con đường chen lấn chật như vậy, muốn bỏ chạy đâu có dễ dàng như thế?
Người chen người, người lấn người...rất nhiều người thân thể yếu một chút, trực tiếp bị đẩy ngã, bị vô số người đạp lên.
Chẳng qua, bỏ chạy, đều là phí công.
Oong!
Chiếc chuông lớn kia phát ra tiếng nổ thứ hai, vô số người trên đường phố đều theo tiếng chuông này mà thân thể nổ tung.
Máu thịt tung tóe!
Máu tươi, nhuộm đỏ con phố Chu Tước thành Lãnh Quang!
Người hơi có chút thực lực, càng không chịu nổi. Một tiếng chuông này, giống như đập thẳng vào trái tim bọn họ, trực tiếp chấn vỡ trái tim những người này, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống mà chết.
Chiếc chuông lớn vang lên hai tiếng, toàn bộ phố Chu Tước tử thương vô số, thảm cảnh như địa ngục nhân gian.
Chiếc chuông lớn chụp xuống đầu hướng phía Hô Diên Kiêu Dưởng, muốn trực tiếp trấn chết Hô Diên Kiêu Dưởng.
Bởi vì áp lực Hô Diên Kiêu Dưởng phải thừa nhận lớn mạnh vượt xa những người ở trên phố Chu Tước.
Tiếng chuông này nổ vang hai lần chính là vì trấn áp hắn, mà không phải hủy diệt những người vô tội ở bên ngoài.
Khí tức nóng cháy trên người Hô Diên Kiêu Dưởng chợt thu lại, thu hồi bí thuật Thái cổ Luyện Ngục Hỏa, trực tiếp thi triển ra dị tượng Hoang cổ - Thôn Phệ Vạn Vật.
Chiếc chuông lớn phát ra tiếng rung ong ong, từng đám Kỳ tự Hoang cổ bên trên như sống lại, giãy dụa, vặn vẹo, không ngừng tản ra uy áp Hoang cổ khủng bố.
Nó đang đối kháng lại Thôn Phệ Vạn Vật của Hô Diên Kiêu Dưởng.
Trên bầu trời, có người hừ lạnh một tiếng, tiếng chuông thứ ba vang lên.
Theo một tiếng chuông vang như đại pháo nổ này, một đạo sóng âm gần như nhìn thấy được bằng mắt thường, vặn vẹo cả hư không kéo xuống chụp lên Hô Diên Kiêu Dưởng. Chiếc chuông lớn giữa không trung, cũng mạnh mẽ ụp xuống Hô Diên Kiêu Dưởng hướng phía.
- Nhóc con, chết đi!
Chủ nhân chiếc chuông lớn lại quát to một tiếng.
Hô Diên Kiêu Dưởng cười lạnh, xung quanh thân thể hắn bỗng nhiên hóa thành một mảnh hư vô.
Chiếc chuông lớn bị một lực hút khủng bố, muốn cuốn nó vào mảnh hư vô này. Một khi bị kéo vào trong đó. khẳng định sẽ bị Hô Diên Kiêu Dưởng thu mất.
Chủ nhân chiếc chuông lớn lập tức nóng nảy, phát ra một tiếng gầm thét. Chiếc chuông lớn bộc phát ra quang mang chói mắt, chiếu rọi bóng đêm sáng ngời như ban ngày.
Cỗ khí tức tản mát ra, có thể trực tiếp trấn áp Địa Tiên đại năng.
Hiện giờ, bất Kỳ ai cũng nhìn ra được, chiếc chuông lớn kia nhất định là một bảo vật tuyệt hảo.
Đây là bảo vật hoàn toàn khác với Linh Khí Bảo Khí Kiếp Khí Thánh Khí, rất có khả năng là bảo vật thời đại Hoang cổ do đại thần Hoang cổ lưu lại.
Loại đồ vật này, ai mà không thích? Hai mắt Hô Diên Kiêu Dưởng gắt gao nhìn chằm
chằm chiếc chuông lớn này, giận dữ hét lên:
- Tới đây cho ta!
Vươn tay ra, trên bầu trời liền xuất hiện một bàn tay khổng lồ., vỗ xuống chiếc chuông lớn này.
Đùng!
Chiếc chuông phát ra một tiếng trầm muộn đồng thời chủ nhân chiếc chuông cũng oa một tiếng phun ra một ngụm máu, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào Hô Diên Kiêu Dưởng, lớn tiếng nói:
- Ngươi là người phương nào? Vì sao lại tới chỗ ta gây sự, nói rõ ràng thì tốt hơn đừng gây ra hiểu lẩm.
- Hiểu lầm cái rắm!
Hô Diên Kiêu Dưởng hừ một tiếng, căn bản không để ý tới chủ nhân chiếc chuông này, vung tay lên lại hung hăng đánh ra một chưởng.
Bùm!
Chiếc chuông lớn không ngừng run lên, tiếng động kia giống như gào rú.
Hạ Văn Vũ nhếch miệng, ánh mắt có chút hâm mộ nhìn Hô Diên Kiêu Dưởng, thầm than tiện nghi bị hắn lấy được rồi, chiếc chuông lớn này hắn cũng nhìn mà thèm thuồng.
Tần Lập bình thản đứng ở đó, nhìn Hô Diên Kiêu Dưởng muốn thu phục chiếc chuông cổ này, đồng thời thần thức Tần Lập đã bao trùm toàn bộ Long Đầu Võ Quán, cảm nhận khí tức các cường giả ở trong Long Đầu Võ Quán này.
Khóe miệng Tần Lập, dần dần cong lên một vòng cung.
Bên trong Long Đầu Võ Quán, lại có hai ba mươi Địa Tiên đại năng đỉnh cấp.
Đã như vậy, quyết không thể giết linh tinh xong thì đi, không chân chính đánh cho gia tộc thần bí đau lòng, thì làm sao có thể dẫn bọn họ ra được?
Tần Lập nhớ rất rõ, Lý Ngọc Phong từng nói qua con cháu đích truyền gia tộc thần bí kia cũng không nhiều, có lẽ. Long Đầu Bang này cũng là một cổ thế lực to lớn, thay bọn họ xử lý các chuyện lặt vặt.
Nhưng dù là thế, bên trong Long Đầu Bang này cũng tàng long ngọa hổ, có được nhiều đại năng Địa Tiên đỉnh cấp như thế, thật là cường đại tới mức làm người ta run rẩy.
Nếu không, dựa vào cái gì mười ba đại tộc cùng bảy đại phái lại bị một gia tộc áp chế? Thậm chí không thở nổi.
Ngẫm lại ở trên Thánh Sơn, tuyệt đỉnh đại năng Thạch Đầu bị mình chém giết, cái tên kia đã nửa bước vào Thánh Chủ từ trên người hắn có thể suy đoán ra, bên trong gia tộc thần bí kia rất có khả năng cũng tồn tại vương giả như Hạ Văn Vũ cùng Hô Diên Kiêu Dưởng.
Nghĩ thế, Tần Lập bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ hoang đường, thầm nghĩ không lẽ gia tộc thần bí này lại chính là thế lực do lão sư bồi đắp ở Tây Vực? Nếu quả thật như thế, vậy thì náo nhiệt rồi.
Tuy nhiên, Tần Lập cũng không hối hận. Dù là gia tộc thần bí này thực sự là thế lực do Ô Quận Vương bồi đắp, vậy hiện giờ nó cũng đã mơ hồ thoát khỏi khống chế của Ô Quận Vương. Đặc biệt là gia tộc Thần bí này rất có khả năng cấu kết Lâm Hoan con của Đại Đế Thần Vực., Tần Lập càng không thể lưu lại một mầm tai họa như vậy, để nó có thể uy hiếp môn phái Viêm Hoàng.
Trong lòng Tần Lập đang suy nghĩ, lúc này Hô Diên Kiêu Dưởng đã liên tục bắn phá cổ chuông kia mấy ngàn lần. Còn chủ nhân cổ chuông lại liên tục phun máu, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Nói ra thì dài, kỳ thật tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, cỗ lực lượng cắn nuốt trên người Hô Diên Kiêu Dưởng càng thêm mãnh liệt.
Tần Lập thấy vậy cũng phải âm thầm gật đầu, tiểu tử này không hổ là vương giả trẻ tuổi, một thẩn số mệnh cũng coi như rất cao, ở trong thời gian ngắn, tu vi của hắn lại có tăng lên, loại tốc độ tăng thực lực này đủ để khiến cho rất nhiều kẻ tự xưng là thiên tài muốn đi đập đầu vào tường.
- Tới đây cho ta!
Theo Hô Diên Kiêu Dưởng rống to một tiếng, cổ chuông rốt cuộc phát ra một tiếng vang thanh thúy, bay về phía Hô Diên Kiêu Dưởng, hơn nữa càng bay càng nhỏ. Đến cuối cùng, chỉ lớn bằng bàn tay, bị Hô Diên Kiêu Dưởng gắt gao nắm trong tay hắn.
- Ha ha! Là của ta rồi!
Hô Diên Kiêu Dưởng trực tiếp xóa đi thần thức trên cổ chuông, cười to một tiếng mừng rỡ, nhìn sang Hạ Văn Vũ nói:
- Vãn Vũ huynh, một lát nữa lại có thứ gì tốt sẽ là của huynh vậy. Ta nghĩ, công tử sẽ không tranh thứ tốt với chúng ta đâu. Ha ha...
Hạ Văn Vũ không nhịn được trợn ngược mắt, thầm mắng tên hạ tiện này, được tiện nghi còn khoe mẽ, ở đâu có nhiều bảo vật như vậy chứ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Duy Ngã Độc Tôn
Chương 782: cổ Chung Hoang cổ!
Chương 782: cổ Chung Hoang cổ!