Người ta nói – cừu nhân gặp nhau thì mắt long sòng sọc, giờ phút này trong phòng ba người – ai cũng không nói lời nào, căn phòng tĩnh lặng như tờ. Đúng lúc ấy cửa phòng đột nhiên mở ra, Hoa Tử bưng chén thuốc vào, chưa được nửa bước đã đứng sững tại chỗ, khó hiểu rùng mình ớn lạnh.
“Thiếu gia? Thuốc này có uống hay không” – Hoa Tử chần chừ mở miệng, bị Tô Hoài trừng mắt sang, tay nó run lên, Choang —— một bát thuốc đổ ập xuống đất, vỡ tan tành.
Như một dây cung đang dương đứt phựt, sự yên lặng trong phòng vỡ òa.
“Lạp Mễ Nhĩ, ngươi ngươi nói cho ta biết, đứa bé trong bụng có phải của ta không?”
“Của cái đầu ngươi ấy!”
“Thiếu gia, vị công tử này nói gì vậy? Con của hắn? Vậy còn thiếu gia?”
“Hoa Tử, ngươi lập tức đưa người bà con xa này của ngươi biến ngay lập tức! Nếu không thì để ta làm hắn biến mất!”
“Biến mất? Chỉ bằng thứ quê mùa các ngươi mà ta sợ sao?” – gã công tử “hừ” một tiếng, biểu tình vô cùng khinh thường, ngữ điệu cao ngạo – “Ta đường đường là Nhan gia Thất công tử, gia phụ Nhan Lương Ngọc là nhân vật nhất nhì trong thành, các ngươi dám cả gan mạo phạm ta, hậu quả thế nào các ngươi không chịu nổi đâu! Nhan gia Thất công tử ta đây cho tới giờ toàn thấy người khác biến mất, chứ chưa từng thử qua bị người khác hãm hại bao giờ, các ngươi có gan thì thử xem”
Tô Hoài liếc nhìn vị Nhan thất công tử mới hùng hồn phát biểu xong, tứ chi gã bị quấn kín băng vải đang chổng vó lên trời như một con rùa lật ngửa. Đang muốn mở miệng thì vị Nhan thất công tử lại chen mồm nói trước, dương dương tư đắc như thể gã thấy mình ưu việt lắm – “Thế nào, sợ rồi hả? Hừ —- giờ xin lỗi còn kịp đấy, ta nể mặt đứa bé trong bụng Lạp Mễ Nhĩ bỏ qua cho, chỉ cần các ngươi hầu hạ ta chu đáo, ta sẽ đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân”
Gã đang ba hoa chích chòe, Tô Hoài vẫn nhìn gã chằm chằm như đang cân nhắc đắn đo suy nghĩ, một lúc lâu sau Tô Hoài mới từ tốn nói: “Hoa Tử, ta đếm đến 10!”
“Tên đại phu ngươi điên rồi hả? Ngươi không sợ Nhan gia trả thù sao?” – trên gương mặt vị Nhan thất công tử thanh cao mĩ lệ xuất hiện một vết rạn đầy kinh ngạc.
“Thiếu gia người gia hạn cho ta một chút đi thiếu gia buộc mấy thanh nẹp này chặt quá, đừng nói là 10, kể cả 100 ta cũng chưa cởi xong nữa này” – Hoa Tử đau khổ thở than, bắt đầu tháo gỡ đống băng vải quấn vị Nhan thất công tử kia, ai cũng không mảy may để ý đến lời kêu gọi hùng hổ của gã, mà gần như chẳng ai nghe lọt tai lời gã nói.
“Điên rồi, điên rồi, các ngươi điên hết cả rồi! Đây là giết người, đây là phạm pháp!” – rốt cuộc thì vị Nhan thất công tử cũng cuống cuồng hét lên.
“Phạm pháp ấy hả? Nhan thất công tử cũng biết đến Vương pháp ư?” – Tô Hoài hừ lạnh, mặt lạnh tanh đếm: “1, 2, 3”
“Thiếu gia, người đừng giục ta!” – Hoa Tử cởi mãi cởi mãi, nhưng vải chặt quá làm nó cũng quýnh lên, Tô Hoài thì vẫn đều đều: “4, 5, 6”
“Thiếu gia”
Lục Viên đứng một bên xem kịch hay, nhịn không được mở mồm: “Ai nha, Hoa Tử ngươi đừng vật lộn với mấy cái gút thắt nữa đi, ta thấy mấy tấm nẹp gỗ khá mỏng đấy, ngươi lấy con dao chép một nhát ở giữa, rồi cầm hai đầu nẹp kéo nó ra. Không còn nẹp nữa, vải sẽ lơi lỏng, rồi cứ thế kéo tuột vải ra ngoài thôi”
“A, vẫn là Thiếu sao sao có nhiều ý kiến hay!”
Hoa Tử ấy, mấy cái khác thì không tốt, nhưng động tác lại rất lưu loát, lực tay khỏe. Vừa dứt lời thì nghe thấy một tiếng “Crack” lớn
“Lạp Mễ Nhĩ ngươi Aaaaa!!” – một tiếng heo bị chọc tiết hét lên thảm thiết, vị Nhan thất công tử xém nữa thì ngất xỉu, hít một ngụm khí lạnh – “Ngươi thật độc ác”
“Hoài Chi, tiếc quá, phí công huynh nối xương cho hắn rồi.” – Lục Viên vẫn chưa hả giận nhìn vị Nhan thất công tử, vẻ mặt trông đến là tiếc nuối.
Tô Hoài cũng liếc mắt nhìn theo, sau đó lại tiếp tục: “7, 8”
“Lạp Mễ Nhĩ không phải ta cố ý phụ ngươi Aaa! Aaa! Ta cũng là vì tình tình thế bắt buộc Có nói thế nào thì ngươi cũng mang trong người hậu đại của Nhan gia giờ ngươi theo ta về, ta hứa sẽ cho ngươi làm thiếp thất Aaaaa!”
“Hoa Tử, động tác ngươi chậm quá đấy!” – Lục Viên thở than.
“ Chính phòng, được rồi chứ!” – rống xong một câu, Nhan thất công tử chỉ thấy Lục Viên dán sát lại thì tưởng rằng có hy vọng, vội bồi thêm: “Lạp Mễ Nhĩ, ca ca ngươi ra tay ngoan độc ta cũng không tính toán, chỉ cần ngươi theo ta về, trong bụng ngươi là trưởng tôn nhà họ Nhan, nhất định sẽ không ai khi dễ ngươi. Ta thấy ngươi ở lại trong cái chuồng trũi thế này là bởi đứa bé đúng không, Lạp Mễ Nhĩ, ngươi chịu khổ rồi, chờ khi ta đưa ngươi về, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực”
“Vị công tử này”
“Lạp Mễ Nhĩ, trước ngươi đều gọi ta là Thất ca”
“Thất ca?” – Lục Viên phì cười, nhìn vị Nhan thất công tử: “Thất ca muốn ta chữa trị cho ngươi, phụng dưỡng ngươi, chờ ngươi khỏi hẳn, cho ngươi về nhà rồi ta chờ ở đây, chờ ngươi quay lại đón ta hả?”
“Nếu ngươi lo lắng có thể cùng theo ta về. Nhan thất công tử ta chưa đến mức để một gã quê mùa mọi rợ nuôi con ta đâu!” – Nhan thất công tử nắm chặt tay, trừng trừng nhìn Tô Hoài.
“Đi theo ngươi? Đi theo ngươi để làm cái máy đẻ cho nhà ngươi à?”
“Lạp Mễ Nhĩ, ngươi nói gì vậy, ngươi quên rồi ư, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt”
“Ấy, lưỡng tình tương duyệt á” – Lục Viên gật gật đầu, sau đó thì chẹp chẹp miệng với vị Nhan thất công tử, “Vị công tử này, ta thấy ngươi ngủ đến lú cả rồi đấy! Nằm mơ còn nhanh hơn kìa!”
“Lạp Mễ Nhĩ trước ngươi ngốc nghếch, sao giờ lại biến thành vô lại như thế, trước kia ngươi rõ ràng nhỏ nhẹ, yếu đuối, luôn ôn nhu chăm sóc cơ mà”
“Trước kia ta không có đầu óc, giờ thì có rồi!” – Lục Viên hừ lạnh, trừng mắt nhìn Nhan thất công tử: “À không đúng, ta sớm đã không phải Lạp Mễ Nhĩ rồi!” – nói rồi, Lục Viên lại gần, cay độc nói: “Vị công tử này, ngươi nhớ cho kỹ, ta — tên là Lục Viên, là ca nhi của cái người quê mùa này đây, đứa bé trong bụng ta — mang họ Tô!! Còn nữa, tâm trạng của người có chửa rất nóng nảy, ngươi đừng chọc vào ta! Ngươi còn ăn nói lung tung, cẩn thận — Ta Thiến Ngươi!!! —”
“A” – Cánh tay cuối cùng còn lành lặn cũng bị đập gãy, lần này là Lục Viên ra tay. Nhan thất công tử nằm phịch trên giường thở hồng hộc, một câu cũng không nói ra lời.
“Hoa Tử, những lời vừa rồi ngươi nghe được bao nhiêu?” – rốt cuộc thì Tô Hoài cũng ngừng đếm.
“Ha?” – Hoa Tử đang ngớ ra thình lình bị Tô Hoài gọi một tiếng, quay đầu lại thì thấy sắc mặt không tốt của Tô Hoài, nhất thời mặt nó cũng trắng bệch, cả người túa mồ hôi lạnh như tắm – “Ta, ta mải làm nghe được lẻ tẻ mấy câu”
“Là bao nhiêu?”
“Giờ vì sợ quá mà quên hết rồi”
“Xác định là quên hết thật chứ?”
“Không đúng không đúng, thiếu gia người cứ đùa ta! Vừa rồi có ai nói gì sao mà, người họ hàng xa này của ta từ nhỏ có bệnh về đầu óc, nói năng lảm nhảm không đáng nghe, hắn nói gì chọc giận thiếu gia sao?”
Mặt Tô Hoài vẫn lạnh tanh như trước, nhưng dù sao Hoa Tử cũng theo Tô Hoài nhiều năm, nếu không nhận ra tý ty biến hóa trên gương mặt bất biến kia thì nó chẳng đáng là thư đồng của thiếu gia rồi. Tỷ như hiện tại, gương mặt kia vẫn lạnh như trước nhưng Hoa Tử nhìn lại hiểu được – Thiếu gia coi như vừa lòng với câu trả lời của nó!
“Cho người thân thích này của ngươi, đến từ đâu trở về đó đi!”
“Thiếu gia chỉ sợ vậy có chút khó khăn ạ nếu như ta cứ thế đem hắn về sông cho cá ăn, vậy chẳng phải giết người sao Nếu giết hắn trước mới thả lại sông, thế lại là quẳng xác rồi tội này cũng không nhẹ đâu ạ! Nếu không, ta đem hắn giấu vào cái chòi cho chó của chúng ta, rồi đi rải tin tức, nói – Nhan thất công tử đang ở ngoại thành. Người nhà giàu ai chả có một hai cừu gia, cho dù không có thì với công tử giàu sang thế này kiểu gì chả có người muốn giết người cướp của, ta sẽ trói hắn vào nữa Ta cam đoan, với cách này Nhan thất công tử tuyệt đối sẽ biến mất sạch sẽ”
“Vậy cứ xử lý thế đi!”
“Dạ!” – Hoa Tử được cho phép nhanh chóng dọn người đi, nhưng Lục Viên lại cảm thấy có gì đó bất thường, kéo tay áo Tô Hoài nhíu mày – “Hoài Chi, huynh không định giết hắn thật đó chứ?”
Giết Trần Thế Mỹ – có thể!! Nhưng có ai lại mang người đặt trong nhà bao giờ, hàng xóm láng giềng ai cũng thấy Trần Thế Mỹ là họ hàng thân thích của Hoa Tử, giờ giết hắn, lại làm trong nhà, vậy chẳng phải là chờ quan phủ đến gô cổ sao? Tô Hoài quyết định như thế, nếu không phải giận quá hóa điên thì cũng là cố ý chơi đùa gã Trần Thế Mỹ kia.
“Thiếu gia! Nhan thất công tử bị dọa ngất rồi!”
“Giao cho ngươi đây!” – biểu tình Tô Hoài dịu đi một chút, vỗ vỗ vai Lục Viên, kéo y ra ngoài – “Chuyện này Hoa Tử sẽ xử lý cẩn thận, ngươi đừng quản, nhắm mắt làm ngơ đi.”
Lục Viên khẽ sửng sốt, thủy chung vẫn cảm thấy cái “xử lý cẩn thận” kia đặc biệt làm người ta không rét mà run. Còn đang sững sờ Tô Hoài đã đẩy y ra ngoài, bên tai bị hơi thở của Tô Hoài làm y ngưa ngứa, lại nghe Tô Hoài đổi chủ đề: “Hôm nay muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài ăn.”
Lục Viên hơi né sang một bên, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, trừng mắt lên: “Chuyện buổi sáng ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu đấy, đừng có mà dựa gần quá vậy!”
Tô Hoài lơ đễnh, giơ tay vuốt mái đầu cứng rắn của Lục Viên, “Buổi sáng ấy à việc đã đến nước này, ngươi còn muốn tính thế nào nữa hả? Muốn ta từ tốn kể tỉ mỉ lại cho ngươi nghe ư?”
Veo một cái, mặt Lục Viên đỏ bừng!
“Đi thôi!” – Tô Hoài kéo y khỏi cửa, hai người cứ thế vặn vẹo xấu hổ ra ngoài, thẳng đến khi đến phố rồi Lục Viên mới như tỉnh ngộ ra điều chi đó, khựng lại.
“Tô Hoài, sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhỉ?” – nhăn nhó nhìn Tô Hoài, sắc mặt u ám: “Ngươi không cảm thấy buổi sáng nay, dù là trên người hay trên giường đều rất sạch sẽ sao? Ngươi lừa ta?”
“Tiểu Viên, loại chuyện này đừng nói trên đường.”
“Không được, ta phải về kiểm tra chăn đệm!”
“Chúng ta vào quán cơm trước mắt thôi!”
“Tô Hoài, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không đấy hả ta nói phải về nhà”
“Quán cơm này có món Bề Bề[1] ngon lắm!”
“”
***
Đây là chuyện phát sinh khi vị Nhan thất công tử tỉnh dậy lần thứ hai.
“Ê, đây là đâu mà vừa bẩn vừa thối thế? Ta biết ngươi nhá, ngươi là tên sai vặt của gã dế trũi kia, ê này này, bổn thiếu gia đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi ở đó viết nguệch viết ngoạc gì đấy hả”
“À, đây vốn là hầm chuyên để lên men rượu cái, giờ thì bỏ đi rồi. Mùi ngươi ngửi thấy chính là mùi men rượu đấy, ừ hôi thật, mắc ói quá. Cơ mà không sao, ngươi ở dần sẽ quen thôi, ai bảo thiếu gia nhà ta ghét ngươi nào. Cái giường này là ta vất vả lắm mới dựng lên được đấy, đệm chăn cũng mới, ta còn chưa tính tiền ngươi đâu đó, biết điều đi” – Hoa Tử không ngẩng đầu, vừa than thở vừa ngồi dựa vào bên bàn vẽ vẽ viết viết.
“Cái gì? Các ngươi không giết ta sao?”
“Hứ! Giết ngươi làm gì? Đừng có dát vàng lên mặt mình, thịt ngươi có giá bằng thịt lợn không? Giết ngươi” – Hoa Tử phỉ nhổ, trong tay cũng viết xong thứ gì đó, hài lòng giơ lên xem kỹ lại, “Cái mạng của ngươi còn nợ Thiếu gia nhà ta một trận đánh, nợ Thiếu sao sao nhà ta một trận đòn, nợ ca ca nhà Thiếu sao sao ta một trận đập, còn cả tiền lương ba năm của ta nữa! Giết ngươi á, hứ!!!”
Hoa Tử từ nhỏ đã theo lão Hoa trưởng thành, tuổi trẻ lão Hoa đã có ngoại hiệu là “Mật thám”, nhà ai thiếu muối, thiếu dấm là ổng biết ngay, Hoa Tử đi theo cũng là mưa dầm thấm đất bị lây nhiễm, kiểu gì chả xơ múi được chút công phu. Chuyện thiếu gia và thiếu sao sao nhà nó muốn phá đứa bé, ban đầu nó còn không hiểu, giờ chính chủ đến tận cửa rồi mà còn không hiểu, thì chẳng phải Hoa Tử nó phải xin lỗi cái danh hiệu “Hoa xó nhà” của mình sao!
Nhưng mà, tất nhiên là nó đứng bên thiếu gia nhà nó rồi. Từ bé đến lớn, Hoa Tử chưa từng thấy thiếu gia đối với ai lại để bụng như vậy, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thiếu sao sao nhất định phải thuộc về thiếu gia nhà nó rồi
Mà nữa, nếu sau này nó đi lấy lòng thiếu sao sao, Hoa Tử nó còn phải chịu thiếu gia khi dễ nữa sao hí hí
Hoa Tử vừa nghĩ vừa đi đến trước mặt cậu công tử bột, không nói không rằng cầm lấy cánh tay đã mềm oặt trên giường đưa lêm mồm cắn. Chỉ thấy vị Nhan thất công tử kia hét lên một tiếng, Hoa Tử đã nhanh chóng cầm đầu ngón tay gã ịn một dấu vân tay lên mặt giấy.
“Ngươi làm gì vậy?” – Nhan thất công tử tức giận rống lên.
“Tự xem đi,” – Hoa Tử rất bình tĩnh, đưa tờ giấy ra trước mặt vị công tử thân tàn ma dại.
“Ta O thất công tử O thất?!! Là Nhan được không!”
“Chữ “Nhan” ta không biết viết, ngươi có xem không? Không xem thì ta thu lại!”
Nhan thất công tử mếu máo, tiếp tục đọc: “ nợ tiền lương bổng trong 3 năm lẻ 4 tháng của Hoa Tử ấy, chữ “Bổng” trong “Lương bổng” này chẳng phải là chữ “Phượng” trong chữ “Phượng Hoàng” sao á đừng thu, đừng thu, ta đọc tiếp tổng cộng, hai trăm. Hoa Tử ngày ngày chăm sóc O thất à Nhan thất công tử, phí chăm sóc tổng cộng là hai trăm hai vô hạn mức này cũng quá đắt đấy!” – Nhan thất công tử trợn tròn mắt, Hoa Tử bĩu môi, ý bảo gã đọc tiếp phía dưới – “Hoa thiếu gia tự mình xuống đất à xuống bếp nấu cơm nhiều lần, vốn vô giá, tính ra cũng khoảng một ngàn hai bạc trắng ta nói ngươi rõ ràng chém giá quá rồi đấy!”
“Dù sao ngươi cũng điểm chỉ rồi!” – Hoa Tử hừ một tiếng, lại cho gã xem tờ giấy thứ hai.
“Nếu O thất công tử cứa”
“Hứa!”
“ hứa không đề cập đến chuyện cũ, bôi nhợ”
“Bôi nhọ!”
“Bôi nhọ thiếu sao sao, làm trái một lần phạt một trăm hai?!”
“Ngu chết đi được, đọc cũng không nên hồn!” – Hoa Tử làm một vẻ “Không còn gì để nói”, lại lấy ra một tờ giấy cuối cùng, Nhan thất công tử chỉ thấy trên mặt giấy đầy những vòng tròn và các nét gạch chéo, chợt nghe Hoa Tử tự đọc: “Từ ngày Nhan thất công tử tự đã được bán vào Tô gia, đãi ngộ như hạ nhân, trước khi thương thế lành được bao nhiêu ưu đãi, sau khi khỏi bệnh phải tay làm hàm nhai, trả lại cho Hoa Tử và người Tô gia, vì Tô gia không rằng buộc làm 3 tháng có thể rời đi. Nhưng nếu trong thời gian làm việc Nhan thất công tử không thể toàn trả hết số nợ nần thì khế ước này kéo dài vô thời hạn, đến khi trả hết nợ mới thôi.”
“Đây là cái vớ vẩn gì vậy hả, ngay cả tên ta ngươi còn chả viết đúng, ta không chấp nhận!”
“Không chấp nhận cùng lắm thì không nối lại xương cho ngươi nữa.” – Hoa Tử nhún nhún vai, lại tiếp tục đùa nghịch cánh tay đã nhũn nhùn úp bẹp trên giường của Nhan thất công tử, “Ngươi nói xem nó vẹo kiểu này hay vẹo kiểu này đẹp hơn?”
Nhan thất công tử đau đớn gào tướng lên, bị đùa bỡn một phen, cuối cùng cũng chịu thua.
“Ai, ta đã nói rồi mà, sớm ngoan ngoãn có phải bớt khổ không. Rồi, giờ dạy ta viết chữ “Nhan” thế nào đi Ta không biết viết nhưng thiếu gia nhà ta biết viết đấy, ngươi mà dám gạt ta thì cứ chờ đấy!”
“” – sắc mặt Nhan thất chả khác tro xám là bao nhiêu, rũ mắt nhẫn nhịn: “Bên trái là một chữ “Ngạn””
“Diễm?”
“Không, một nét “Sản” của chữ “Sinh sản” ấy”
“Ầy”
“Ấy, kia là chữ “Quảng” của “Quảng trường” rồi! Là một chữ “Lập” bỏ nét ngang ở dưới đi không đúng không đúng, không thêm ở bên trong, phải thêm bên trái không đúng không đúng, không phải tách ra, phải hợp lại không không, sai rồi, không cắt nhau!”
“Tên nhà ngươi thiệt là rắc rối quá đấy”
“ phía dưới có ba nét phẩy từ từ đã không phải phẩy ngang!”
Tóm lại, một ngày hôm ấy, hầm rượu nháo nhiệt nhộn nhịp thế đấy!!!
¤__________________
1. Bề Bề (Nguyên văn: 皮皮虾 – Bì bì tôm) – Con Bề Bề là từ địa phương để gọi con tôm mũ ni hay còn gọi là con vỗ. Ai ở biển thì hay được ăn con này lắm, như mình nè :”> ngon tuyệt. Mỗi tội phải là người biết mua cơ, chứ không nó ọp ẹp lắm. Nhớ mỗi mùa Bề Bề là cô mình(aka sát thủ ăn vặt) mua cả mấy cân về mấy cô cháu xì xụp ăn. Ăn Bề Bề phải dùng kéo cắt hai bên vỏ của nó ra vì lớp vỏ này cứng lắm, dùng tay dễ để lại chấn thương không cần thiết cho làn da tay ngọc ngà của chị em phụ nữ chúng mềnh =)) rồi rút dải trứng đỏ quạch, ăn thịt rồi mút nước ngọt lừ. Chà!! Thèm quá đi XD ~
2. Giải nghĩa các chữ trong phần: Bé tập viết cùng bạn Hoa = =”
Chữ Nhan: 颜
Bên trái là chữ Ngạn: 彦 (phiên âm: Yàn)
Bạn Hoa nghe nhầm thành chữ Diễm: 艳 (phiên âm: Yàn)
Nên bạn Nhan bắt đầu công cuộc dạy từng nét:
Bắt đầu bằng chữ “Sản” trong chữ “Sinh sản”: 产 (生产) – Nhưng bạn Hoa viết thiếu nét thành chứ “Quảng” trong “Quảng Trường”: 广 - nên bạn Nhan bảo viết thêm chữ “Lập – 立“ bỏ nét ngang dưới rồi cho nó lên trên chữ “Quảng - 广” để thành đúng chữ “Sản – 产)
Đoạn sau thì loạn cả lên =))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 35: Chung kẻ thù
Chương 35: Chung kẻ thù