DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử
Chương 34: Cơm chín rồi ư!

Bình thường khi người ta say rượu sẽ không nhớ mình đã làm những gì, đã nói những gì, Lục Viên chỉ mơ mơ màng màng nhớ mình có một giấc mơ. Trong giấc mơ, y đang ở thế giới hiện đại, được anh em chiến hữu giới thiệu cho một cô gái, cô nàng rất xinh xắn, hai người trò chuyện rất vui, rồi cùng ăn cơm, rồi cùng nhau đi vào khách sạn. Cơ thể nàng ta không mềm mại lắm, ôm lấy có hơi gượng tay, nhưng môi nàng ta lại vừa mềm vừa dễ chịu, y hôn mà máu chạy thẳng lên não. Thế rồi trong giấc mơ ấy, vốn y đang đè lên nàng ta, chẳng biết thế nào mà lại bị nàng ta đè lại, vừa áp lên y vừa hôn nhiệt tình, còn cởi cả quần áo của y. Lục Viên đã nghĩ – con gái thời nay thiệt là chủ động quá nha Kết quả là vừa mở mắt nhìn nàng ta một cái, cô nàng xinh xắn đâu chả thấy, chỉ thấy người đang sờ tới sờ lui trên y rõ ràng là Tô Hoài còn gì!!!

Lục Viên sợ tới mức ré lên choàng tỉnh.

“Tiểu Viên?”

Cảm giác như một bàn tay đang nắn vai y, Lục Viên ngẩng đầu đã thấy Tô Hoài đang cúi đầu chăm chú nhìn mình, trong y khẽ run lên, sau đó hoảng hốt nhận ra y đang nằm trong lồng ngực hắn, bị hắn ôm, cả hai đều không mặc áo.

“Hả, chuyện này là thật sao?” – đầu Lục Viên lại lóe lên cơn ác mộng kia, nhất thời lắp ba lắp bắp.

“Cài gì mà chuyện này hả?” – Tô Hoài chưa tỉnh hẳn, mặt mày u ám, không kiên nhẫn lườm Lục Viên.

“Chính là” – Lục Viên xấu hổ nhìn cánh tay trần của mình đang để bên ngoài, từ khi mang thai, da dẻ y ngày càng bóng loáng, giờ thì trắng mĩm non mềm y như mấy cô bé tuổi trăng tròn, làm Lục Viên nhìn thấy mà phát hoảng nổi hết cả da gà. Y vội vàng lấy chăn che hết lại, rồi có chút ganh ghét nhìn cơ thể rắn chắc của Tô Hoài, “Sao ta lại không mặc áo?”

“Hả?” – Tô Hoài bị ép tỉnh, khó chịu “hừ” một tiếng.

“Ta nói” – Lục Viên nói được một nửa bỗng im bặt, tự nhủ – mình là đàn ông thôi cần gì phải hoạnh họe vậy chứ? Để lộ tay ngủ thì có làm sao đâu, cũng chẳng phải phụ nữ, sợ gì bị người ta nhìn thấy nhỉ?

Y phải hỏi gì đây? Chẳng lẽ chất vấn Tô Hoài có phá sự trong sạch của y không à? Sh*t ấy —— y là đàn ông, sao mà phá sự trong sạch của y cho được? Mà nói đi thì phải nói lại hai thằng đực rựa với nhau làm thì như thế nào nhỉ?

Lục Viên ngẩn ngơ nhìn vòm bụng béo lên của mình, để có thai cần phải thụ tinh trong cơ thể, đúng không? Y không rõ, trên cơ thể mình có chỗ nào để người ta sáp nhập đây

Càng nghĩ càng kinh hoàng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

“Trời còn chưa sáng ngươi đã trằn trọc gì vậy!” – cuối cùng Tô Hoài cũng không chịu nổi, tóm Lục Viên đang muốn ngồi dậy ôm chặt vào ngực, dụi dụi hai cái rồi tìm một tư thế thoải mái, ngủ tiếp.

Cằm Tô Hoài chạm vào đỉnh đầu Lục Viên, mơ màng “Ưm ưm” mấy tiếng. Giọng vừa ngái ngủ vừa trầm thấp làm da đầu Lục Viên cũng run lên, đột nhiên lại nhớ tới Tô Hoài, không đúng không đúng, là xúc cảm làn môi của cô gái kia. Lục Viên lắc đầu nguầy nguậy, lại bắt đầu đẩy Tô Hoài.

“Hôm nay ngươi làm sao vậy?” – ngực Tô Hoài bị Lục Viên cọ vừa ngứa vừa khó chịu, tức giận trở người, xanh hai tay Lục Viên sang hai bên, nhìn y.

“Sao? Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” – Tô Hoài lại gần, nhíu mày hỏi.

“Nên nên rời giường rồi” – Lục Viên chỉ thấy cổ y thắt lại, nói cũng không lên lời, nuốt ực một ngụm nước miếng, giấc mơ đêm qua lại trỗi dậy quấy nhiễu y. Trong giấc mơ ấy, Tô Hoài không chỉ hôn y, mà còn sờ tới sờ lui Lục Viên thấy mặt y sắp cháy rồi.

Lục Viên tức giận muốn mắng người, nhưng lại chẳng biết giờ nên mắng ai. Tô Hoài ư? Chính y nằm mơ đâu liên quan tới hắn? Lục Viên, có mà điên y mới tự mắng chửi mình! Nhưng mà không chửi ai thì y sẽ nghẹn chết mất

Con bà nó Chu công!


“Mặt ngươi vặn vẹo bảy tám lần rồi, sao thế, ngứa à?” – Tô Hoài chăm chú nhìn Lục Viên, giơ tay sờ lên mặt y, mới chạm một cái, vội hỏi: “Sao nóng thế này?”

Lục Viên đờ người, quả nhiên, không thể vô duyên vô cớ y lại mơ giấc mơ ấy được, khẳng định là do tên khốn khiếp này

“Quả nhiên là ngươi”

“Đêm qua ngươi uống rượu.” – Tô Hoài ngắt lời y, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, có thể thấy hắn đã tỉnh ngủ hẳn: “Ta đỡ ngươi lên giường, ngươi lại bổ nhào lên người ta”

“Sao có thể” – Lục Viên không dám nói tiếp, bởi trong mơ đích xác là y chủ động trước. Mặt Lục Viên trắng bệch, liệu có phải y uống nhiều rượu quá, chủ động cầu hoan, một mình Tô Hoài không cản được

Mặt Lục Viên đen xì.

“Nhưng, ta sẽ phụ trách!” – Tô Hoài đè thấp người xuống, vươn tay trìu mến vuốt mái tóc mềm mại của Lục Viên.

Lục Viên sửng sốt, người càng cứng nhắc, “Không cần, ta không cần ngươi phụ trách, dù sao cả hai đều uống rượu, rượu vào loạn tính, không phải là giả”

“Nhưng rượu vào thì lời thật ra, chuyện này cũng không là giả nhỉ?” – Tô Hoài rũ mắt, thầm thì: “Tiểu Viên, hôm qua ngươi đã nói với ta, ngươi thích ta.”

“Không!! Không thể nào! Sao ta có thể thích đàn ông chứ!” – Lục Viên hoảng sợ, lập tức ré lên phủ nhận.

Tô Hoài không cho y có cơ hội nghỉ xả hơi, tiến lại càng gần hơn, “Không thích nam nhân, sao lại làm loại chuyện đó chứ? Ít nhất, ngươi cũng không phản cảm, phải không?”

Nhất thời Lục Viên cứng họng, nếu như trong giấc mơ đó, quả thật y nhưng đó là y đem Tô Hoài thành cô gái kia, đến khi y phát hiện đối phương là đàn ông, chẳng phải cũng bật tỉnh đó sao?

Đột nhiên Lục Viên nhận ra thứ gì đó, hình như có chỗ nào đó không khớp cho lắm, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết là bị trật chỗ nào

“Ê này, ngươi ngươi đang sờ chỗ nào đấy hả?” – đang thất thần, Tô Hoài đã luồn tay xoa bóp thắt lưng y, rồi men theo đó du di lên trên. Lục Viên giật mình một cái, cả người nhảy dựng lên. Tô Hoài đang nửa quỳ, đổ người về phía trước, “Tiểu Viên, ngươi thừa nhận đi!” – nói rồi hôn lên môi y.

Cả người Lục Viên cứng còng, động cũng không dám động, tròn mắt nhìn Tô Hoài cứ thế hôn miệt mài.

Quả nhiên giống y đúc giấc mơ đó rồi Lục Viên khóc không ra nước mắt.

Môi lưỡi dây dưa, bất chợt Lục Viên có loại dự cảm bất hảo, sau đó y cảm thấy được hạ phúc mình đang nóng dần lên.

Chết tiệt, cái thứ bừng bừng tỉnh giấc vào sáng sớm này thiệt tai hại, hoàn toàn không theo ý chí của y gì cả! Y cũng thấy xấu hổ chết mất cái vị tiểu đệ đệ này thôi!

“Tiểu Viên, hình như ngươi”

“Đó là trạng thái cương buổi sáng thôi, đây là hiện tượng sinh lý tự nhiên, không liên quan đến ngươi!”

“Đã thế này rồi có thể không liên quan đến ta ư?”

“” – y biết có nói ngôn ngữ y học hiện đại với tên này cũng như không

“Tóm tại, ta sẽ phụ trách!”

“Ta đã nói không cần ngươi phụ trách rồi mà!”

Bang bang bang —— trên giường đang náo nhiệt là thế, chợt nghe tiếng Hoa Tử đang gắng sức đập cửa, rống ấm ĩ: “Thiếu gia, thiếu gia, người mau mau ra xem! Kia kia a bà con xa của ta tỉnh rồi!”

***

Trên con đường dẫn đến khách phòng, Tô Hoài, Lục Viên đi theo Hoa Tử tĩnh lặng đến ghê người. Hoa Tử oan ức ghê gớm, rõ ràng chính thiếu gia đã dặn – người bị thương kia tỉnh dậy phải gọi thiếu gia ngay – thế nên nó mới túc trực bên người bị thương kia một ngày một đêm. Kết quả là khi nó đi gọi, một lần – không ai đáp lại, kêu lần thứ hai – ngoại trừ âm thanh kỳ quái thì vẫn chả ai đáp lại, đến khi nó kêu đến lần thứ ba – thiếu gia khoác áo đi ra, còn hung hăng mắng nó: “Ta nghe thấy rồi! Ngươi muốn gào lên mấy lần nữa hả!”

“Thiếu gia nghe thấy mà phớt lờ ta” – nếu không phải đầu nó đang vô cùng đau đớn nó đã muốn chọi lại một câu rồi.

Tới khách phòng, Tô Hoài vào bắt mạch, sau đó sai Hoa Tử đi sắc thuốc, còn hắn thì kiểm tra lại miệng vết thương và chỗ xương cốt bị gẫy, rồi hỏi người đó có chóng mặt đau đầu, có đau chỗ nào không linh tinh đủ loại vấn đề. Cuối cùng xác nhận đã không còn gì đáng ngại, nếu đã tỉnh thì chờ vết thương khỏi hoàn toàn là xong.

Bấy giờ Tô Hoài mới bắt đầu tra vấn: “Ngươi là ai? Sao lại trôi trên sông Thạch Hà?”

Mặt người bệnh tật kia hiện lên chút lúng túng, rồi gã thở dài: “Không dối gạt vị đại phu đây, ta ta vốn là công tử nhà giàu, ngày ấy đang cùng người nhà đi dạo chơi, không ngờ gặp gặp đạo tặc cường đoạt ca nhi nhà lành, lúc ấy ta thấy thì lập tức ra tranh cãi với bọn chúng. Ai đúng là bọn người man rợ, chúng không chỉ không nghe ta nói lý, lại còn đánh ta. Ta sao để yên cho chúng động thủ, ta xử một bộ lưu tinh hồ điệp quyền, tạo thành một trận cuồng phong chế phục được bọn chúng, cứu được ca nhi kia. Ai ngờ, còn sót một tên chạy về gọi người đến trả thù. Ta vừa mới từ biệt ca nhi kia thì bị một tốp đạo tặc dày đặc bao vây, phóng mắt nhìn chỉ thấy chúng đông nghìn nghịt, ai cũng lăm lăm vũ khí trong tay. Tuy thân thủ ta nhanh nhẹn, nhưng hai đấm sao địch được bốn tay bị bọn chú ngoan độc ném xuống sông Nay được vị đại phu đây cứu, chờ ta dưỡng thương trở về, nhất định sẽ hậu tạ!”

“Phụt” – Lục Viên đứng một bên nghe không nhịn được cười.

“Vị huynh đài này, ngươi cười gì hả? Câu chuyện của ta mắc cười thế sao?”

“Không” – Lục Viên vội lắc đầu, giải thích: “Ta chỉ nghĩ rằng – công tử cùng người nhà đi dạo chơi, công tử bị thổ phỉ vây đánh, vậy người nhà công tử thì sao? Còn nữa, công tử cứu người xong sao còn đứng đấy, không sợ người ta báo thù sao quân tiếp viện muốn quay lại báo thù công tử cũng phải mấy một canh giờ, bọn chúng đến nơi thì công tử cũng về đến nhà rồi ấy chứ”

“Tiểu Viên.” – Tô Hoài nhíu mày quát một tiếng, Lục Viên nhún nhún vai, ngậm miệng. Lại phát hiện vị công tử kia đang đăm chiêu nhìn y chằm chằm, hơn nữa mắt ngày càng trợn tròn.

“Ta trên mặt ta có gì sao?” – Lục Viên sượng hỏi.

“Vị huynh đài này, không biết ta đã gặp ngươi ở đâu rồi?” – vị công tử trừng mắt chòng chọc nhìn Lục Viên một lúc lâu, đột nhiên thất thanh hỏi: “Ngươi là Lạp Mễ Nhĩ?”

“Ngươi biết ta?” – sắc mặt Lục Viên ảm xuống, mặt Tô Hoài cũng gần đen.

“Lạp Mễ Nhĩ, ngươi không nhớ ta sao? Ta là chờ chút, ngươi bụng ngươi là? Chẳng lẽ ngươi mang cốt nhục của ta!” – mắt vị công tử kia tròn đến hết mức có thể.

Lục Viên sửng sốt, chớp mắt một cái đen mặt lại. Nếu không phải do vướng bụng to, y đã sớm xông đến đập trong thằng khốn nạn kia một trận. Giờ y chịu đựng, chỉ chịu đựng lúc này thôi. Lục Viên cắn răng rặn ra một nụ cười: “Ta nhớ ra rồi, vị công tử này, không phải ngươi mang họ Trần, tên Thế Mĩ chứ!”

______________

p/s: Mình lười quá, lại cộng thêm 2, 3 hôm trước mình lượn lờ trên vnsharing thì thấy cái banner quá sức cuốn hút mang tên S4 League T_______T thế là mình cắm cổ chơi, rủ rê cả đám bạn, thế là hăng lại càng thêm hăng T^T quên luôn cả biên tập!! Hức hức ~ Hãy đánh mình đi T__T

Đọc truyện chữ Full