DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
Chương 81: Hậu tục

Giao dịch Trì Mu đưa ra, Tiêu Dật không lập tức đáp ứng. Y hiểu biết quá ít về thần cách, đối với Trì Mu cũng không hiểu chút nào, mà hiện tại rõ ràng không phải là lúc thích hợp để tìm hiểu. Có lẽ do được Sở Mặc chăm sóc nhiều đã sinh ra tâm lý ỷ lại, Tiêu Dật vô thức muốn đẩy chuyện này cho Sở Mặc, muốn sau khi gặp Sở Mặc sẽ hỏi thử ý của Sở Mặc.

Đối với sự chần chừ của Tiêu Dật, Trì Mu sau khi hơi do dự, liền đi theo Tiêu Dật, so với con đường vô vọng tìm kiếm thần cách, sự tồn tại của Tiêu Dật là hy vọng duy nhất mà tộc Trì Mu có thể nắm được.

Có Trì Mu làm vệ sĩ, Tiêu Dật liền muốn ra phía trước xem thử tình huống thế nào. Y cho dù không hiểu rõ yêu thú, cũng nhìn ra được phản ứng của mấy con ưng tựu vừa rồi không đúng, hình như đã mất đi thần trí. Tiêu Dật nghĩ tới Sở Mặc, liền bắt đầu lo lắng.

Khi Tiêu Dật dẫn các vệ sĩ đi tìm Sở Mặc, Sở Mặc đang bị phì di chặn ở trước bàn giám khảo. Ai cũng không nghĩ tới con phì di này lại khó đối phó như thế, Sở Mặc, Sở Trầm Uyên, Đoạn Lăng Phong liên thủ, cũng không phải đối thủ của nó.

“Cẩn thận.” Người nói là Sở Trầm Uyên, hắn vừa nói vừa đánh một quyền nhắm vào sau lưng phì di. Một kích toàn lực của cao thủ bậc tám, đối với phì di đã mất đi cảm giác đau mà nói, chỉ có thể coi là ruồi nhiễu, nó thậm chí lười quay đầu, lực chú ý vẫn nhắm thẳng vào Sở Mặc.

Phì di tuy mất đi thần trí, nhưng bản tính nhỏ nhen vẫn không thay đổi, những tiên nhân bao vây nó đều đáng chết, đặc biệt là kẻ mới tới khiêu khích muốn hại nó thì càng đáng chết. Dưới sự ghi thù cố chấp của phì di này, Sở Mặc mấy lần liên tục gặp nguy hiểm.

Sở Trầm Uyên hoàn toàn câm nín, người luôn dây dưa với phì di là hắn, cũng không thấy phì di hận hắn như thế. So với Sở Trầm Uyên còn có tâm tư suy nghĩ những thứ này, Đoạn Lăng Phong thì thực lòng lo lắng cho Sở Mặc, mấy lần gặp phải nguy hiểm đều chặn trước mặt Sở Mặc. Sở Trầm Uyên nào yên tâm để cho Đoạn Lăng Phong lên, mỗi lần thấy Đoạn Lăng Phong có ý định muốn cản công kích thay Sở Mặc, hắn đều dũng cảm giành chắn thay Sở Mặc.

Hành động của Sở Trầm Uyên rơi vào mắt Đoạn Minh Dực và Tống Nhất Hàm, hai người đều cảm khái, tin bát quái của tiên giới thật sự không thể tin! Xem đi, rốt cuộc là ai đồn đãi Sở Trầm Uyên ghét bỏ huyết thống của Sở Mặc, rõ ràng Sở Trầm Uyên vì Sở Mặc mà ngay cả mạng cũng không cần đó!

Sở Trầm Uyên, “…”

Khi Tiêu Dật dẫn Thần và Trì Mu tới, thì thấy mấy người Sở Mặc liên thủ, đang đánh một con yêu thú cực đại có mặt người mình điểu có vẻ như vô địch. Không đợi Tiêu Dật phân phó, Vượng Tài đã kích động lao về hướng Sở Mặc.

“Sở Mặc, Vượng Tài tới bảo hộ ngươi đây!” Đừng thấy Vượng Tài bình thường tranh giành với Sở Mặc dữ dội, thời khắc mấu chốt nó vẫn đứng về phía Sở Mặc.

Giọng nói non nớt của Vượng Tài rơi vào tai mấy người Sở Mặc, mọi người chỉ thấy một cái túi càn khôn màu sắc lòe loẹt lao tới như tên bắn. Tốc độ của Vượng Tài cực nhanh, còn chưa đợi mọi người tỉnh lại, miệng túi mở rộng, lập tức nuốt trọn phì di.

Tống Nhất Hàm và Đoạn Minh Dực, “…”

Bà nó, kẻ bệnh thần kinh nào, lại luyện thần khí ra hình dạng túi càn khôn.

Sự xuất hiện của Vượng Tài có nghĩa là Tiêu Dật đã tới, Sở Mặc không bận tâm tới sự nhếch nhác của mình, quan tâm chạy tới trước mặt Tiêu Dật, “Tiểu Dật, em không sao chứ?”

Tiêu Dật lắc đầu, Sở Mặc cuối cùng cũng yên tâm. Tuy Tiêu Dật trông không có vẻ gì là bị thương, nhưng Sở Mặc nhất định phải nghe chính miệng Tiêu Dật nói mới yên lòng. Xác thực Tiêu Dật vô sự, Sở Mặc mới có tâm tình chú ý tới những người khác bên cạnh Tiêu Dật, ánh mắt của hắn rất tự nhiên đặt lên người Trì Mu đầu tiên. Sở Mặc có thể cảm giác được khí tức yêu thú trên người Trì Mu, nhưng lại không cách nào từ ngoại hình của Trì Mu phán đoán được rốt cuộc nó là yêu thú nào. Vì không để cho người từng gặp qua nó nhận ra, Trì Mu hiện tại hóa thành bộ dáng hổ lông vằn màu vàng vô cùng bình thường của tiên giới.

Tiêu Dật chú ý thấy ánh mắt Sở Mặc, thấp giọng nói: “Nó là Trì Mu.”

Trong mắt Sở Mặc lóe lên cảnh giác, hắn nhớ trước đó Cố Vũ từng nhắc qua, trong số yêu thú vượt tiên ngục lần này có một con Trì Mu, hơn nữa vừa rồi khi hắc giáp mặc vệ hồi báo, cũng nhắc tới Trì Mu. Tuy không biết Trì Mu tại sao lại đi theo Tiêu Dật, nhưng loại yêu thú bậc chín này quá nguy hiểm, căn bản không nên xuất hiện bên cạnh Tiêu Dật.

Sự bài xích trên người Sở Mặc quá mức rõ ràng, Tiêu Dật kéo hắn nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa sẽ giải thích cho anh, có liên quan với thần cách.”

Hai chữ “thần cách” khiến Sở Mặc do dự một chút, miễn cưỡng chấp nhận Trì Mu đi theo Tiêu Dật.

Sau khi giải quyết phì di vẫn luôn quấn lấy họ, mấy người đã rảnh rang cuối cùng có thể yên tâm xử lý chuyện khác tại đó. Bị ảnh hưởng của thuốc kích thích, yêu thú xao động ở hội trường rất nhiều, nhưng trừ phì di hoàn toàn thoát khỏi bó buộc của trấn thiên ấn, tu vi thăng tới bậc chín, những yêu thú khác đều không mang tới hậu quả nghiêm trọng như thế. Có nhân thủ Sở Mặc đã bố trí trong hội trường trước đó, lại thêm có thú nhân do Lộ dẫn tới không bị trấn thiên ấn ảnh hưởng, hỗn loạn tại hội trường rất nhanh đã bình lắng.

Vượng Tài đi theo hắc giáp mặc vệ nuốt từng con yêu thú vào bụng, quả thực trở thành sự tồn tại chói mắt nhất tại hội trường.

Đối với Vượng Tài nổi bật xuất chúng như thế, Sở Mặc không phải rất tán đồng. Vượng Tài là chiêu bài mật của Tiêu Dật, cũng là vật bảo hộ an toàn cuối cùng của Tiêu Dật, nếu có thể Sở Mặc hy vọng năng lực có thể chứa sinh linh của Vượng Tài vĩnh viễn không lộ ra ngoài. Nhưng Sở Trầm Uyên nói cũng đúng, Vượng Tài nuốt phì di, đã bại lộ năng lực của mình, so với để người nhìn thấy suy đoán bậy bạ, không bằng dứt khoát triệt để lộ năng lực ra. Như vậy cho dù có người muốn đánh chủ ý với Tiêu Dật, cũng phải cân nhắc lại.

Trong lúc dư nghiệt Vân Lam tiềm phục trong hội trừng dần sa lưới, một hắc giáp mặc vệ đi tới cạnh Sở Mặc thấp giọng nói: “Điện hạ, chúng ta bắt được mấy người nhiễu loạn, bọn họ sống chết không thừa nhận mình là dư nghiệt Vân Lam, mà là hạ nhân của Tiêu gia.”

“Tiêu gia? Linh Hư cảnh Tiêu gia?”

Hắc giáp mặc vệ gật đầu, lại nhắc thêm một chuyện, “Lần này quả thật có người của Tiêu gia tới, là Tiêu Dương và Lư gia Lư Vũ Điềm cùng tới, trước đó bọn họ muốn đi, bị người canh bên ngoài cản lại.”

Sở Mặc vừa nghe tới tên Tiêu Dương, liên hệ tới mấy người tự khẳng định là người Tiêu gia liền đoán ra được chuyện gì. Hắn quay đầu nhìn Tiêu Dật đứng không xa, lạnh giọng nói, “Trông chừng Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm, đừng để bọn họ đi mất.”

Hắc giáp mặc vệ cung kính đáp lời, yên lặng lui xuống.

Sở Mặc cười lạnh, nếu Tiêu Đỉnh Lâu đã không thể quản được người Tiêu gia, Tiêu Dương lại ôm địch ý sâu như thế với tiểu Dật, hắn không để ý nhọc một lần dứt điểm.

Lần bạo loạn của Vân Lam, tạo nên xao động to lớn tại tiên giới. Khác với chuyện tương tự trước kia bị tiên đình che che giấu giấu, lần này, Sở Trầm Uyên dùng thái độ trong suốt chưa từng có, thuật lại toàn bộ quá trình jj này trong [Tiên giới sớm biết]. Hành động này không chỉ đạt được sự tán dương của chúng nhân tiên giới bình thường, mà còn gầy dựng địa vị quyền uy của [Tiên giới sớm biết] tại tiên giới. Từ sau chuyện này, sau này hễ tiên đình có tin tức, hành động quan trọng nào, đều thông qua [Tiên giới sớm biết] tuyên bố, mà Từ Sắt Nguyên cũng vì thế đã dần trở thành người phát ngôn của tiên đình.

So với tin tức bạo loạn khô khan, nhiệt tình của mọi người phần nhiều đặt trên phần lớn tin bát quái sau bạo động này.

Tin bát quái đứng đầu bảng trong số đó chính là Cố Vũ trên bàn giám khảo không phải là Cố Vũ thật, mà vẫn do tiên đế giả dạng.

Tính chân thật của tin bát quái này vì hôm đó quá nhiều người cảm nhận được khí tức trấn thiên ấn mà không cần phải chứng minh thêm, đi kèm tới tin bát quái này là tuyên cáo tẩy sạch tin đồn về chân ái của Cố Vũ và tiên đế, nó lại mang tới một vấn đề khác. Nếu tiên đế đã không phải là giám khảo thần bí, vậy giám khảo thần bí rốt cuộc là ai? Cố Vũ mà mọi người thấy trước đó là giả, nhưng tiên đế mang vỏ ngoài của Cố Vũ thân mật ân ái với giám khảo thần bí là thật, các tiên nhân đều rầm rộ tìm tòi [Tối bát quái], chân ái của tiên đế rốt cuộc là ai?

Khi tin tức này truyền ra, cả đại trạch Cố gia trên trên dưới dưới đều thở phào một hơi. Từ khi tin đồn Cố Vũ là chân ái của tiên đế truyền ra, có không ít tiên nhân lấy đủ danh nghĩa ý đồ muốn móc nối với Cố gia, tặng lễ, kết thân, dò bát quái, khiến cho Cố gia vốn luôn an tĩnh bị làm cho gà chó không yên. Hiện tại xác định được chân ái của tiên đế không phải Cố Vũ, các tiên nhân vẫn luôn quan tâm Cố gia cuối cùng cũng tan hết, Cố gia có thể hồi phục được cuộc sống bình tĩnh trước kia.

Cố lão gia tử nhìn thấy tin bát quái này đặc biệt hưng phấn, ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý không thể ôm được tôn tử rồi, kết quả lại có hy vọng, tuy không biết cái tên quỷ xui xẻo nào bị tiên đế yêu thương, nhưng chỉ cần đó không phải là Cố Vũ là được. So với Cố lão gia tử hưng phấn ăn liền một bữa năm bát cơm, Di Xuân viện trong nơi ở của Cố Vũ lại bao trùm bầu không khí kỳ quái.

Giống lần trước, các vị hồng nhan tri kỷ của Cố Vũ lại lần nữa tập trung tới chỗ A Uyển. A Uyển ngồi trong phòng hơi nhíu mày, tựa hồ gặp phải chuyện gì khó khăn. Nàng vẻ mặc tiếc nuối nhìn đủ loại roi da, đồ nhét miệng đặc biệt chế tạo đang bày trên bàn, thở dài nói, “Vốn còn muốn đợi Vũ lang trở về, thực nghiệm mấy món này một phen, đáng tiếc Vũ lang không có lỗi gì với các tỷ muội chúng ta, những món này cũng không tiện dùng trên người chàng nữa, chỉ đành hủy đi thôi.”

“Haizz!” Đây là tiếng thở dài tiếc hận mà các nữ tử cùng phát ra.

Cố Vũ đang bận rộn ở Lăng Tiêu thiên hắt xì liên tục vài cái, theo thói quen xoa xoa mũi, “Chẳng lẽ A Uyển lại nhớ ta?”

So với sự vô tri hạnh phúc của Cố Vũ, Đoạn Minh Dực lại một lần nữa tự cho rằng biết tất cả chân tướng xém chảy nước mắt. Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi, hắn không nên âm thầm cười nhạo Cố Vũ là một kẻ dạng M, dạng M chân chính phải là tiên đế mới đúng.

Đoạn Minh Dực vẻ mặt khổ sở ấn vân mạc, lần trước hắn nói với ông ba của mình tin tức ông chú Đoạn Lăng Phong và Cố Vũ yêu nhau, giờ mới mấy ngày, Cố Vũ lại đổi thành tiên đế, thật không biết cha hắn còn có tin xấu gì của tiên đế để lộ ra không nữa.

So với phản ứng của Đoạn gia là không biết nên vui hay nên buồn, mấy hôm nay Tiêu gia và Lữ gia lại thực sự khổ sở. Đại khái vì trong tin bát quái lộ ra, trừ thân phận của tiên đế, oanh động nhất chính là Tiêu Dương của Tiêu gia và Lư Vũ Điềm của Lư gia đã mất tích trong lần jj này. Đương nhiên mất tích chỉ là cách nói dễ nghe ngoài mặt, còn âm thầm, mọi tiên nhân đều sôi nổi nghị luận, Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm đã phản bội đi theo dư nghiệt Vân Lam rồi. Về quan hệ của Tiêu Dương, Lư Vũ Điềm và dư nghiệt Vân Lam, không ít người từng có mặt tại hiện trường hôm đó đều có thể làm chứng, mấy yêu thú tổn thương người tại đó chính là do Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm mang tới hội trường.

Trong lúc tin tức hai người phản bội càng lúc càng giống thật, Lăng Tiêu thiên lại ẩn ẩn truyền ra tin tức mới, nghe nói mấy tên dư nghiệt Vân Lam bị bắt vẫn nhất quyết khẳng định bọn họ là người của Tiêu gia, hơn nữa mấy tên dư nghiệt Vân Lam này còn để lộ một tin tức kinh người khác, Tiêu Dương và Lư Vũ Điềm kỳ thật là một đôi tình nhân.

Khi tin tức này truyền ra, lực chú ý của cả tiên giới lập tức di chuyển khỏi chân ái thần bí của tiên đế.

Bối cảnh hào môn, dư nghiệt phản bội, huynh đệ vung đao đoạt ái, hai nam một nữ tình cảm vướng mắc, với những tiêu chí này, thì còn hay hơn cả phim tiên hiệp gì đó mà đài truyền hình Càn Khôn phát sóng.

Đọc truyện chữ Full