DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 2 - Chương 1-2: Bộ lạc bỏ hoang

Tiểu Miêu kéo một gói to vội vàng lủi sâu vào rừng rậm, qua một hồi lâu mới dừng lại thở hổn hển, còn cẩn thận quay đầu lại quan sát xung quanh. Hẳn là không có đuổi theo đi……Tiểu Miêu tự an ủi mình, thú nhân hôm qua thực thân thiện, chính là có chút tốt bụng quá mức. Tiểu Miêu tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm nhưng bản tính cảnh giác không thiếu. Huống chi Hi Á từng nói quá ánh mắt sẽ biểu hiện nội tâm của con người….. nhớ lại ánh mắt như muốn ăn tươi mình của Á Luân Đặc, Tiểu Miêu lạnh run cả người. Lắc lắc đầu, Tiểu Miêu quyết định không nhớ tới nữa, hiện tại phải lén mang thức ăn của thú nhân kia mang về mới là việc quan trọng.

Tuy là nhân lúc người khác ngủ trộm đồ là không tốt lắm, chính là cậu không còn cách nào khác, huống chi thú nhân kia khỏe mạnh như vậy, đi săn hẳn không có gì vất vả. Tiểu Miêu vứt bỏ áy náy trong lòng kéo thức ăn quay về bộ lạc, cùng lắm thì sau này trả lại cho hắn, điều kiện tiên quyết là có cơ hội gặp lại…..

Á Luân Đặc nằm trên nhánh tay to nhìn nhóc con bận rộn bên dưới, cái đuôi mạnh mẽ hữu lực nhàn nhã lắc lư, biểu hiện tâm tình chủ nhân của nó không tồi. Á Luân Đặc hóa thú đã không còn bộ lông màu tro lúc bé, hiện tại có màu rám nắng ngông nghênh lại ẩn chứa sức mạnh cường đại như ba ba, đồng dạng cũng kế thừa hoa văn xinh đẹp của mãnh hổ. Bất đồng với các tộc nhân khác, số lần hóa thú của Á Luân Đặc không còn hạn chế, sức lực biến thân theo tuổi tác cũng ngày càng tiêu hao ít hơn.

Á Luân Đặc trườn trên cây thích thú trêu chọc mèo nhỏ đang vô cùng căng thẳng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng vang làm Tiểu Miêu lo lắng quan sát chung quanh. Á Luân Đặc đã sớm phát hiện mèo nhỏ trộm cá đi, còn một đường hộ tống giúp cậu dọn dẹp “chướng ngại” trên đường đi.” Kỳ thực hắn không cần phiền phức như vậy cứ trực tiếp khiêng Tiểu Miêu đi là được, chính là hắn không dám quên lời mụ mụ, nga không, là nhiệm vụ của tộc trưởng đại nhân giao phó——tìm kiếm bộ lạc thú nhân khác.

Á Luân Đặc nhàm chán ngáp một cái, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một bộ lạc trên khoảng đất trống đôi mắt liền sáng ngời, chậm rãi đứng lên. Hắn không định lập tức tiến vào quấy nhiễu mọi người trong bộ lạc, hơn nữa hắn cũng cần quan sát bộ lạc này một chút. Nhìn thấy Tiểu Miêu hưng phấn kéo thức ăn vào trong, Á Luân Đặc cũng nhếch môi, lắc người một cái đã không thấy bóng dáng.

“Mụ mụ——ta đã về!” Tiểu Miêu cố hết sức kéo bao to vào trong một căn nhà tranh, lập tức bị một đám nhóc nhấn chìm: “Ca ca, ngươi đã trở lại.”

“Ca, ta đói quá.”

“Ca, ngươi mang cái gì về vậy.”

“Ca ca…………”

“Ca……..”

“Không được ồn, ai cũng có phần!” Mèo nhỏ trừng mắt không hề làm đám nhóc sợ hãi, ngược lại thế “công kích” càng mãnh liệt hơn.

“Ca~ta rất nhớ ngươi nga.”

“Ca, ngươi trở về là tốt rồi.”

“Ca……..”

“Ca……..”

“Được rồi được rồi, đừng có quấn quít lấy ca của các ngươi nữa.” Nghe thấy âm thanh của Tiểu Miêu trở về Hi Á mới nhẹ nhàng buông lỏng trái tim, hắn có một đôi mắt rất xinh đẹp, đáng tiếc hai tròng mắt lại không hề có tiêu cự.

“Tiểu Miêu, lại đây!”

“Gầy quá……..” Hi Á đau lòng vuốt ve gò má Tiểu Miêu, khổ cực cho đứa nhỏ này.

“Không có, không có, ngươi sờ xem, ta còn mập lắm!” Nói xong Tiểu Miêu cố gắng phồng hai má để Hi Á sờ lại.

“Đứa ngốc……….” Tiểu Miêu giở bản tính trẻ con làm Hi Á bật cười.

Mèo nhỏ kinh ngạc ngắm nhìn, đã lâu rồi Hi Á không cười như vậy. Áp chế xúc động muốn khóc, Tiểu Miêu nhào vào lòng Hi Á, rầu rĩ nói: “Ta sẽ ra ngoài săn thú, ta sẽ tìm thức ăn, ta sẽ chăm sóc mọi người, vì thế Hi Á, ngươi phải luôn mỉm cười như vậy, không cần khổ sở………”

“Tiểu Miêu………” Hi Á ôm chặt lấy đứa nhỏ chỉ mới 14 tuổi này. Bệnh của hắn ngày càng trầm trọng hơn, có lẽ không còn sống được bao lâu nữa, chính là hắn không thể bỏ lại Tiểu Miêu, không bỏ được những đứa nhỏ khác.

“Ca ca, mụ mụ……” Lộ Đặc vươn bàn tay bé xíu vỗ vỗ lưng Tiểu Miêu: “Ca ca không khóc.”

Tiểu Miêu ngẩng đầu, những đứa nhỏ khác cũng ngồi xuống bên cạnh. Tuy rằng rất đói nhưng không có đứa nào động tới thức ăn, chỉ lo lắng nhìn ca ca.

“Ca ca không sao, mọi người mau ăn đi.” Tiểu Miêu sờ đầu Lộ Đặc.

“Wow~~” Bọn nhỏ nhìn thấy thức ăn, mắt sáng bừng lên: “Là thịt nướng! Thơm quá!”

“Mau ăn đi!”

Nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của mọi người, Tiểu Miêu vui vẻ mỉm cười. Những đứa nhỏ này: Lô Đặc, Mã Lạp, Joe và cậu đều là cô nhi, không phải cha mẹ ra ngoài săn thú không trở về thì là lặng lẽ ly khai, là Hi Á cùng Thuấn nhận nuôi bọn họ, chăm sóc bọn họ.

Thuấn là thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc, bởi vì Hi Á không có con nên luôn xem những đứa nhỏ thành con của mình. Những ngày này tuy rằng rất khó khăn nhưng có Thuấn nên mọi người cũng không chịu đói.

Chính là năm đó, Hi Á bị bệnh, Thuấn trong một lần săn bắn đại quy mô vì bảo vệ tộc nhân mà hi sinh tính mạng. Mất đi Thuấn gia đình này suýt chút nữa đã sụp đổ, Hi Á vì bọn nhỏ mà cố gắng, cũng vì vậy mà bệnh tình ngày càng trầm trọng. Tộc nhân vì Thuấn mà tận lực chiếu cố bọn họ, nhưng mỗi năm qua đi, thực vật đánh bắt được ngày càng ít. Thức ăn sẽ được phân cho các gia đình có thú nhân đi săn, đến phiên bọn họ chỉ còn rất ít.

Vì không để mọi người chết đói, Tiểu Miêu cầu tộc trưởng để mình đi săn thú với mọi người. Tộc trưởng đồng ý, nhưng các dũng sĩ ngại cậu phiền phức nên không muốn mang theo. Tiểu miêu bấm bụng trộm đi theo bọn họ học hỏi kỹ năng săn bắn, lúc vận khí tốt cũng có thể bắt được vài con mồi nhỏ. Cứ như vậy mọi người cũng cầm cự sống sót được.

Hai ngày tới không cần lo lắng chuyện thức ăn, nhưng sau này thì sao đây? Tiểu Miêu nhìn trần nhà mà thất thần: không biết……còn có thể gặp lại hắn không……

Á Luân Đặc đảo một vòng bộ lạc lắc lắc đầu: quá yếu! Cái này có nghĩa bọn họ không thể bắt được những con mồi lớn, tộc nhân ăn không đủ no sẽ không còn khí lực tiếp tục đi săn, cứ tuần hoàn như vậy bộ lạc này sớm hay muộn cũng hoang phế. Lúc này những thú nhân ra ngoài săn bắn đã quay lại. Á Luân Đặc núp ở một phía quan sát, nhìn thấy bọn họ chỉ mang về được một chút con mồi mà ngẩng người: không thể nào, sao lại ít như vậy!

Mọi người trong bộ lạc cũng tiến ra, nhìn số thú săn được mà thất vọng. Tộc trưởng mang lân giáp trên lưng yên lặng phân thức ăn, nhìn thấy chút thịt không đủ dằn bụng trên tay mỗi người mà thở dài. Sau khi phân phát hết, tộc trưởng nhìn lại phần thức ăn trong tay mình trầm mặc, nói với người bên cạnh: “Đưa tới chỗ Hi Á đi.”

“Tộc trưởng, vậy ngươi……”

“Đừng nói nữa, mau đi đi.”

Người nọ không nói gì nữa, cầm thức ăn không tình nguyện đi về hướng nhà tranh cũ nát, thức ăn vốn đã không đỉ còn phân cho đám vô dụng này.

“A! Các ngươi sao lại có thức ăn!” Người nọ đẩy cửa ra vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiểu Miêu cùng đám nhỏ đang ăn.

Tiểu Miêu hoảng sợ ôm chặt lấy thức ăn: “Đây, đây là của ta, ta tìm!”

“Chỉ bằng ngươi?” Người nọ cổ quái liếc nhìn Tiểu Miêu, trong mắt lộ ra nghi hoặc. Sau đó trong tiếng kinh hô của bọn nhỏ, người nọ túm Tiểu Miêu ra ngoài, Hi Á cùng bọn nhỏ kích động chạy theo.

“Tộc trưởng, ngươi xem! Bọn họ dấu thức ăn!”

Tộc trưởng cau mày nhìn Tiểu Miêu: “Ta biết các ngươi khó khăn, chính là có thức ăn phải chia đều cho mọi người, đây là quy củ.”

Tiểu Miêu cắn chặt môi không hé răng, chia đều? Nếu như vậy mọi người không phải lại chết đói sao.

Tộc trưởng thờ dài, tiếp tục hỏi: “Thức ăn từ đâu mà có?”

“Ta tìm!” Tiểu Miêu ngẩng đầu không phục trừng tộc nhân.

“Tiểu Miêu!” Tộc trưởng nghiêm khắc nói: “Ngươi là đứa nhỏ thành thực, chuyện này ngươi không thể làm được, mau nói thật.”

“Ta, ta……..” Tiểu Miêu nhìn ánh mắt tộc trưởng có chút hổ thẹn, trong nhất thời không biết nên nói thế nào.

“Không phải là trộm được đi.” Tộc nhân bên cạnh thì thầm, mọi người đều nghe được, gò má Tiểu Miêu đỏ lên: “Ta, ta, không phải……..” Nhưng vẫn không thể nói ra nguyên cớ. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hi Á và bọn nhỏ, Tiểu Miêu cảm thấy thực ủy khuất, suýt chút nữa đã bật khóc.

“Thức ăn là ta cho.” Âm thanh trầm thấp vang dội cả quảng trường, Tiểu Miêu quay đầu lại ngây ngốc nhìn về phía Á Luân Đặc không biết xuất hiện từ lúc nào——

Sự xuất hiện của Á Luân Đặc làm tất cả mọi người khẩn trương, hơi thở xa lạ cùng cảm giác áp bách mãnh liệt làm tất cả dũng sĩ thú nhân của bộ lạc âm thầm đề phòng, tộc trưởng quan sát thật kỹ thú nhân dị tộc cao lớn cường tráng trước mắt: “Ngươi là ai?”

Á Luân Đặc không trả lời, tựa hồ cũng không để ý tới địch ý trong mắt mọi người trong bộ lạc, đi thẳng tới trước mặt Tiểu Miêu, đối mặt với ánh mắt hồng hồng mà nhếch miệng cười.

“Sao lại bỏ đi trước? Tiểu Miêu không ngoan nga.” Tiểu Miêu vẫn không phản ứng, ngây ngốc nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, thẳng đến khi cái trán bị búng một phát mới “Ôi!” một tiếng hồi phục lại tinh thần.

“Ngươi ngươi ngươi…..sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ…… ngươi căn bản không có ngủ đúng không, ngươi theo dõi ta!”

Á Luân Đặc không nói gì, nhưng biểu tình trêu tức làm Tiểu Miêu nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, người này nhất định một đường theo sau mà cười thầm cậu, nghe thấy lời của Tiểu Miêu, mọi người trong bộ lạc bắt đầu ầm ĩ, các tộc nhân đều sinh địch ý với Á Luân Đặc: “Ngươi dám đem ngoại nhân vào bộ lạc!”

“Đuổi hắn ra đi!”

Tộc trưởng phất tay bảo mọi người im lặng, nhìn thấy thú nhân dị tộc không chút kích động lại tán thưởng thêm vài phần: “Người trẻ tuổi, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta. Ngươi là ai, từ đâu tới? Vì cái gì lại cấp thức ăn cho tộc nhân của ta, mục đích tới đây là gì?”

Á Luân Đặc lúc này mới không trêu chọc Tiểu Miêu nữa, nhìn tộc trưởng nghiêm túc nói: “Ta gọi là Á Luân Đặc, ở bộ lạc thượng du, dọc theo con sông du lịch tới đây. Về phần cái gì ta cấp thực vật cho con mèo nhỏ này——” Á Luân Đặc dừng lại, nhìn Tiểu Miêu đang khẩn trương: “Chẳng lẽ ngươi không cho rằng giống đực nuôi dưỡng bầu bạn của mình là đương nhiên sao, tộc trưởng đại nhân.”

Tộc trưởng sửng sốt một chút, ông không ngờ Á Luân Đặc lại coi trọng đứa nhỏ yếu ớt này. Tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng trong mắt tộc trưởng không hề có ý phản đối Á Luân Đặc. Đây là thời buổi cường giả vi vương, giống đực có thể coi trọng giống cái có thể có người này, trừ phi có giống đực khác muốn ra khiêu chiến. Xem bộ Á Luân Đặc thì trong bộ lạc không ai có thể thắng nỗi hắn, Tiểu Miêu theo hắn nhất định sẽ tốt hơn, bất quá…….. nhìn thấy Hi Á đang rất lo lắng đứng trong đám người có chút do dự——Tiểu Miêu đi rồi Hi Á nhất định sẽ rất khổ sở.

“Ý của ngươi là, ngươi xem trọng tộc nhân của ta, muốn nó làm bầu bạn của ngươi?”

“Đúng vậy, ta hi vọng có thể mang cậu ta đi.”

“Không ———— ta không cần!”

Á Luân Đặc nghiêng đầu nhìn Tiểu Miêu đột ngột rống lên——cơ thể gầy nhỏ không biết vì khẩn trương hay tức giận mà run khe khẽ, nhưng không hề chịu thua căm tức trừng mắt nhìn Á Luân Đặc. Cậu không cần rời bỏ Hi Á, không cần rời khỏi người nhà! Cậu có thể tự lực nuôi sống mọi người, cậu không cần vì câu nói của thú nhân ngang ngược này mà thay đổi cuộc sống của mình!

Á Luân Đặc híp mắt nhìn nhóc con đang phẫn nộ, không ngờ là một con mèo nhỏ rất có dũng khí, lúc nóng giận sẽ nhe răng trợn mắt. Thực sự là càng xem càng thích, phải tính toán bắt trở về.

Không biết Á Luân Đặc đang tính toán trong lòng, Tiểu Miêu còn tưởng hắn tức giận, dù sao bị cự tuyệt cũng không phải chuyện vinh quang gì, Nhìn thấy cơ thể rắn chắc của thú nhân sát bên cạnh, Tiểu Miêu vẫn có chút khiếp đảm trộm nuốt nước miếng.

“Ta…..ta, không cần cùng đi với ngươi, ta……ta phải lưu lại……..cái kia……” Không còn chút khí thế của khi nãy, Tiểu Miêu lắp bắp nói, gắt gao nhìn nhất cử nhất động của Á Luân Đặc, vạn nhất có gì không ổn phải lập tức chạy trốn.

Xem ra hắn đã dọa con mèo nhỏ này! Á Luân Đặc nháy mắt: “Chẳng lẽ ta không tốt sao? Sao không muốn đi theo ta?” Ngữ khí có chút ai oán làm Tiểu Miêu sốc.

Này, người này chuyển biến cũng quá nhanh đi! Khẽ cắn môi, Tiểu Miêu vẫn quyết định nói ra: “Không phải ngươi không tốt, nhưng gia đình cần ta, ta không thể đi cùng ngươi.”

“Như vậy a~~” Á Luân Đặc làm ra bộ dáng khó xử, sau đó hung tợn nhìn mèo nhỏ: “Thật sự không chịu đi với ta?”

“Không…..không đi.” Mặc dù có điểm sợ hãi, nhưng Tiểu Miêu vẫn cố lấy hết dũng khí.

Á Luân Đặc bày ra một nụ cười tàn nhẫn, khoe ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắc, chậm rãi uy hiếp con mèo nhỏ: “Ta đây liền——” Tiểu Miêu trợn to mắt hoảng sợ nhìn hắn ôm lấy mình, ôn nhu ấn một nụ hôn: “Ta chỉ đành lưu lại.”

Cái gì? Hắn nói cái gì? Không phải muốn làm thịt cậu?? Tiểu Miêu ngây ngốc tùy ý Á Luân Đặc ôm lấy, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Á Luân Đặc hài lòng nhìn Tiểu Miêu lại gặm cắn một phát, cuối cùng “bẹp” một cái, hung hăng hôn một ngụm trên mặt Tiểu Miêu tuyên bố chủ quyền, nhìn về phía tộc trưởng: “Như vậy cũng có thể đi!”

“Khụ.” Tộc trưởng xấu hổ dời mắt: “Ngươi lưu lại cũng được, bất quá phải gia nhập bộ lạc của ta.”

“Không thành vấn đề.” Á Luân Đặc trả lời dứt khoát, bộ lạc này sớm muộn gì cũng được thu vào bộ lạc của hắn, làm như vậy cũng không sao.

Trải qua một loạt nghi thức Á Luân Đặc được xem là chính thức gia nhập vào bộ lạc. Tiểu Miêu ngồi trong nhà tranh nhìn Á Luân Đặc cười hì hì trước mắt mà không thể tin nỗi: “Ngươi…..thực sự lưu lại?”

“Đúng vậy.”

“Vì….ta?” Tiểu Miêu không thể nào tin nỗi, nhưng Á Luân Đặc cười hì hì không chút do dự trả lời.

“Đúng vậy.”

“Quái nhân.” Mặt Tiểu Miêu có chút đỏ ửng, nhăn nhăn cái mũi nói thầm một câu.

Á Luân Đặc sáp tới gần thần bí nói: “Theo lời mụ mụ nói thì ta chính là “ở rể” cho ngươi, vì vậy ngươi phải phụ trách ta, ta cho ngươi dưỡng.”

Cái gì! Tiểu Miêu cả kinh nhảy dựng lên, trước kia cậu đã đủ vất vả, tên trước mắt cường tráng như vậy ngay cả 100 Tiểu Miêu cũng nuôi không nỗi hắn a.

“Ngươi không muốn?” Á Luân Đặc lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương: “Ta vì ngươi mà bỏ cả gia đình mình, tộc nhân, còn có bộ lạc nữa. Hiện tại ta coi như là người nhà của ngươi, ngươi không phải nói sẽ chăm sóc người nhà của mình sao, nuôi sống gia đình mình sao?”

Đúng nga, nói như vậy hình như rất có lý, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. Tiểu Miêu ngượng ngùng gãi đầu: “Hình như, là vậy nga. Bất quá đi theo ta ngươi phải chịu khổ, cái kia……”

“Phốc! Ha ha ha ha~~” Á Luân Đặc rốt cuộc nhịn không nỗi mà đấm đất cười ha hả, Tiểu Miêu lúc đầu còn ngơ ngác nhìn, sau đó hiểu ra liền đỏ mặt: “Ngươi, ngươi lại trêu cợt ta! Đáng giận!” Tiểu Miêu tức giận đánh Á Luân Đặc, chính là đối phương da dày thịt cứng giống như đang gãi ngứa cho hắn.

“Được rồi, được rồi, đừng tức nữa.” Á Luân Đặc bắt được móng vuốt không ngừng cào loạn của Tiểu Miêu, ôm cậu vào lòng: “Ngày mai ta mang ngươi đi săn thú, thế nào?”

Ánh mắt Tiểu Miêu sáng bừng: “Thật sao? Ngươi muốn dẫn ta đi?” Hưng phấn làm gương mặt nhỏ nhắn nhiễm một tầng quang mang, chỉ là lập tức ảm đạm: “Ngươi, ngươi không thấy ta rất vướng víu sao…..”

“Sao có thể, ngươi chính là vướng víu ngọt ngào nhất.”

“Cái gì chứ~” Tiểu Miêu bĩu môi, trên gương mặt không che dấu được ý cười, Á Luân Đặc nhìn thấy nhịn không được lại gặm cắn một trận: “Ngoan, mau ngủ đi!” Còn như vậy hắn sẽ nhịn không được.

“Ưm~” Tiểu Miêu không hề phòng bị ghé vào bên người Á Luân Đặc ngủ, còn nghĩ rằng bầu bạn cũng giống như mình và Hi Á, quả nhiên vẫn chỉ là bé con.

Á Luân Đặc áp chế dục vọng, ôn nhu nhìn Tiểu Miêu nhanh chóng say ngủ, chờ một lúc mới ngồi dậy. Không tiếng động, Á Luân Đặc đi ra phòng ngoài quả nhiên nhìn thấy Hi Á: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, cũng biết ngươi đang lo lắng cái gì, nhưng ta đối với Tiểu Miêu là thực lòng.” Á Luân Đặc không còn vẻ cợt nhả bình thường, trịnh trọng nói với Hi Á: “Ta sẽ chăm sóc cậu ta thật tốt.”

“Ta biết.” Hi Á nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta chỉ thỉnh cầu ngươi lúc rời đi có thể mang theo những đứa nhỏ khác, ta biết việc này rất miễn cưỡng, nhưng bọn nó và Tiểu Miêu đều là những đứa trẻ đáng thương, ta nghĩ ngươi hẳn đã biết….. nơi này không thích hợp để ở lại, sớm muộn gì cũng bị diệt vong.”

“Ta đáp ứng.” Á Luân Đặc gật đầu, trong lòng bổ sung một câu: không riêng gì bọn nhỏ, ta sẽ dẫn tất cả mọi người rời đi.

Sau khi chào Hi Á, Á Luân Đặc tìm được tộc trưởng. Tộc trưởng thân thể cường tráng đang ngồi trên sườn núi cách bộ lạc không xa, giờ phút này nhìn bóng dáng có chút cô độc: “Người trẻ tuổi, ta biết ngươi sẽ tới tìm ta, cũng biết ngươi có mục đích khác. Nói đi, rốt cuộc là gì.”

Á Luân Đặc ngồi xuống bên cạnh tộc trưởng, không trực tiếp trả lời vấn đề của ông: “Ta đã quan sát qua phụ cận, đầm lầy co dấu hiệu mở rộng, con mồi đã giảm bớt.”

“Xem ra ngươi đã nhìn ra được.” Tộc trưởng thở dài: “Thuấn đã phát hiện điểm này từ sớm, anh từng khuyên mọi người phải rời đi!”

“Thuấn?”

“Là ca ca của ta, ta gọi là Tịch.” Tộc trưởng cười khổ: “Chúng ta sớm nghe lời anh ấy thì tốt rồi, không như bây giờ, muốn chạy cũng không còn năng lực…… ta biết ngươi rất mạnh, phi thường mạnh, hãy mang Tiểu Miêu cùng đám nhỏ rời đi đi….cũng xin ngươi hãy mang theo Hi Á…….”

“Đây là mục đích ta tới, ta sẽ dẫn các ngươi tới bộ lạc của ta.”

“Vô dụng thôi, tộc nhân đã không còn đủ thể lực, nói không chừng đi được nửa đường liền…….huống chi, chúng ta sẽ là gánh nặng không nhỏ cho bộ lạc các ngươi.”

“Thể lực có thể khôi phục, về phần chuyện sau ngươi không cần lo lắng, cho dù thêm 100 bộ lạc cũng không thành vấn đề.” Á Luân Đặc tự tin cam đoan. Chỉ cần mang mọi người về an toàn là hoàn thành nhiệm vụ đi. Hắn thực sự rất muốn mang Tiểu Miêu về cho mọi người xem.

Đọc truyện chữ Full