Trên sườn núi cao cao, một nam tử mặc áo choàng sáng màu đang đứng đón gió, dưới chân là rừng rậm nguyên thủy xanh um. Một con sông bắt đầu từ dãy tuyết sơn uốn lượn như một con rồng chiếm cứ vùng đất này.
Nam tử nhìn về phía hạ du con sông có chút đăm chiêu, túy ý vén những sợi tóc vàng óng ánh ra sau vành tai. Bất quá chỉ trong phút chốc lại bị cơn gió làm rối bù, ánh mắt nam tử hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Trước sau gì cũng phải cắt……”
“Không được! Ngươi dám!”
Bên tai truyền tới tiếng gầm rung trời, nam tử chỉ hơi cúi đầu thấy tóc mình đã dài tới thắt lưng, một lúc lâu ngẩng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn thú nhân cao lớn bên cạnh.
“Bất quá chỉ gây ra phiền toái, giữ làm gì.” Mới nói được một nửa khí thế liềm giảm đi, chột dạ chuyển tầm mắt. Lúc trước Khải Ân thấy tóc quá dài vướng víu định cắt đi bị y ngăn cản, mấy năm nay đều do y tự mình gội rửa, đây là bảo bối của y. Bất quá hôm trước nhìn thấy một “giống cái” tóc chỉ dài chạm vai làm y nhớ lại bộ dáng lúc đầu gặp Khải Ân, nhịn không được nói: “Vẫn là như vậy tốt hơn, không phiền phức như tóc dài.” Vì câu nói này tới bây giờ vẫn còn bị xem thường.
Khẽ hừ một tiếng, Khải Ân không thèm nhìn tới Tây Thụy Tư vẫn còn đang hối hận, nhìn rừng rậm phía hạ du mà thất thần.
“Không cần lo lắng, đây cũng không phải lần đầu nhóc kia ra ngoài.” Tây Thụy Tư lấy lòng ôm Khải Ân vào lòng, buồn bực vì hắn cứ nghĩ tới tiểu quỷ đó mãi.
“Không phải lo lắng, chỉ là có chút dự cảm, Á Luân Đặc…..lần này có lẽ sẽ gặp được việc gì đó.”
“Nó còn có việc gì? Trong rừng không có thứ gì có thể làm nó bị thương.” Tây Thụy Tư nhíu mày, gần đây có phải y “làm” không đủ sức a, Khải Ân vẫn còn thừa tinh lực để nghĩ đông nghĩ tây.
“Không phải việc đó, chỉ là dự cảm kỳ lạ……ngươi không nghĩ là Á Luân Đặc nên tìm một bầu bạn rồi sao?”
“Hắc hắc, ta còn tưởng cái gì.” Tây Thụy Tư nhếch môi cắn một ngụm lên cổ Khải Ân: “Ngươi không biết chúng ta trời sinh đã có cảm giác đặc biệt đối với bầu bạn sao, lần này Á Luân Đặc đi xuống hạ du, phỏng chừng cũng vì nguyên nhân này.”
Khải Ân có chút tức giận đẩy cái đầu không ngừng dao động trên cổ mình ra: “Ngươi đã sớm đoán được sao không chịu nói cho ta biết.”
“Nói cho ngươi?” Tây Thụy Tư nhướng mi: “Để ngươi lại quan tâm tới tiểu quỷ kia? Đừng mơ!” Nói xong còn cúi đầu hung tợn cắn một ngụm.
Khải Ân bất đắc dĩ nhìn Tây Thụy Tư ăn giấm chua, rõ ràng trước đây con còn bé thương yêu đến vậy, vừa trưởng thành lại hận không thể một cước đá văng. Đã nhiều năm như vậy mà cứ hở ra là ghen, lại còn bày ra bộ mặt oan uổng, hay đúng như câu nói sống càng lâu càng con nít đi?
Đang lúc Khải Ân nghĩ lung tung, Tây Thụy Tư lại đang cố gắng ăn “đậu hủ”….
……….
“Tây Thụy Tư.” Âm thanh nhàn nhạt của Khải Ân truyền tới.
“Sao?” Cố gắng ăn hiển nhiên không chú ý, hàm hồ trả lời sau đó tiếp tục vùi đầu cắn.
“Sừng của ngươi đâm ta.”
“…….” Tây Thụy Tư nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu: “Ngươi đúng là càng ngày càng đả kích ta.”
“Cũng tạm.” Khải Ân thích thú vuốt mái tóc dái, lộ ra một nụ cười khuynh đảo chúng sinh, hài lòng nhìn thú nhân cao lớn trước mắt đang bị mê hoặc. Tốt lắm—— “Muốn làm không?” Âm thanh vô cùng ôn nhu.
“Muốn!” Mơ hồ có tiếng nuốt nước miếng.
“Phải không?” Khải Ân chậm rãi nói, sau đó nhẹ nhàng phất tóc quét vào lồng ngực trần trụi làm đối phương phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn. Hai mắt khiêu khích nhìn gương mặt chờ mong của Tây Thụy Tư, khóe miệng nhếch lên: “Vậy chờ ta cắt tóc đi đã.” …………
“Không cần a——” Trên sườn núi vang vọng tiếng gào thét thê thảm của thú nhân, quanh quẩn thật lâu——
Hoàn Tự.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 2 - Chương 1: Tự - Tiểu Miêu x Á Luân Đặc
Quyển 2 - Chương 1: Tự - Tiểu Miêu x Á Luân Đặc