" Ngươi rốt cuộc quấn ta làm cái gì?" Quân Tây thở hổn hển, Lãnh Tử Diễm
đã cố chấp, y càng cố chấp hơn hắn, sống chết không cho môi Lãnh Tử Diễm đụng tới mình, ánh mắt hung hăng. "Ngươi không phải có Lăng Diệp sao,
không phải có Lăng Diệp là đủ rồi sao?"
Đồng tử chợt co rút lại, Lãnh Tử Diễm xoay đầu qua, tay nắm Quân Ngân bắt đầu kịch liệt run rẩy. "Không.... Không phải."
Không phải? Quân Tây cười lạnh. “Lúc ngươi cần an ủi nhất, người ngươi nhớ
tới chính là hắn, không phải ta....” Cười lạnh từng chút biến chất, mang chua xót dị dạng. "Đủ rồi, đủ rồi, ngươi cút, ngươi cút cho ta!"
" Thích ngươi, quấn ngươi đều là cầm lòng không được..."
Tay ấn trên tường xiết lại thành quyền, Quân Tây khó có thể chịu đựng rút về sau, lại bị đối phương cẩn thận ôm vào trong ngực.
Tựa đầu để lên bả vai Quân Tây, che giấu cảm xúc sắp không kiềm được.
Hắn muốn nói, Quân Ngân, ta thích ngươi, ta cũng thích ngươi.
Nhưng một chữ "cũng", một chữ "cũng" làm tất cả lập trường của hắn trở nên hài hước và buồn cười.
Thích Quân Ngân hoàn toàn là bản năng, thích Lăng Diệp thì là gì...
Sao lại có người như mình? Lãnh Tử Diễm hoàn toàn không rõ, hắn thống hận
bản thân. Nhưng, giống như lúc trước khi biết thân thể mình chỉ có thể
đạt được khoái cảm dưới thân nam nhân, hắn tự mình phỉ nhổ, lại thản
nhiên tiếp nhận sự thật.
Hắn chính là người như vậy, sa đọa, dơ bẩn.
Ngày trước không rời được sự âu yếm của nam nhân như hút thuốc phiện, bây
giờ... Quân Ngân cùng Lăng Diệp biến thành hoa anh túc mê hoặc hắn.
Biết rõ có độc và nguy hiểm, vẫn cam tâm tình nguyện trầm luân.
Trơ mắt nhìn Quân Ngân trước mặt mình bị bắn vào đầu, trơ mắt nhìn y không
còn hơi thở, tuyệt vọng tê tâm liệt phế dìm ngộp hắn mỗi đêm khuya yên
tĩnh.
Hắn có thể chịu đựng sự lạnh lùng của Quân Ngân, thậm chí là địch ý của Quân Ngân, nhưng sao có thể cho phép y chết?
Y sao có thể chết chứ!
" Ngươi chê ta bẩn, ta giúp ngươi lộng phía dưới chung quy vẫn được."
Lãnh Tử Diễm cười khổ nói. "Ngươi bận rộn như vậy, chắc chắn không có
thời gian tìm người, để ta giúp ngươi, được không?"
Quân Tây phảng phất như bị vũ nhục, sắc mặt hết sức khó coi.
Y không phải không có thời gian tìm, mà từ lúc ở cùng với người kia, y
vẫn luôn không có phản ứng với bất cứ nam nhân nữ nhân nào muốn bò lên
giường mình.
Ngay cả cùng Tần Hiên thân mật một chút, người kia
cũng đã ghen tuông lộn xộn, nếu mình cùng người khác lên giường, hắn sẽ
tức thành bộ dạng gì nữa. Huống chi, đã có hắn, mình sao lại đi tìm
người khác.
Lãnh Tử Diễm ngồi xổm xuống, dùng răng cắn mở quần
Quân Tây, mùi nam tính đập vào mặt. Thứ được quần lót bao lấy sớm đã hơi ngẩng đầu trong lúc hai người lôi kéo.
Quân Tây thẹn quá hoá
giận, hận không thể đem ngoạn ý kia chém xuống. Trước mặt nam nhân này,
tự chủ của y luôn luôn làm y nhục nhã.
Trước dùng đầu lưỡi liếm
ướt quần lót, lại cẩn thận kéo ra. Ba một tiếng, nam căn bật lên mặt
mình, Lãnh Tử Diễm ngước mắt, nhìn Quân Ngân, đối phương sắc mặt đỏ
nhạt, cũng không biết là quá tức hay quá kích động, cả thân thể đều run
rẩy rất nhỏ.
Biểu tình dâm loạn ti tiện lại vẫn khăng khăng mang
vẻ tình dục tràn đầy, đầu lưỡi không đủ linh hoạt liếm lộng chung quanh, tiếng rên nhẹ của Quân Tây phảng phất như cổ vũ lớn nhất cho hắn, Lãnh
Tử Diễm mở lớn miệng, nuốt vào cả thứ kia, chân vốn bán khụy hoàn toàn
quỳ xuống ðất, ngẩng ðầu lên, ðể vật kia có thể hoàn toàn xâm nhập cổ
họng mình.
Khó nhịn dùng xoang mũi thở dốc, hai hàng lông mày cau lại, tay phối hợp vuốt ve hai cái bọc lộ ở bên môi, đem hết toàn lực
kích thích đối phương. Chỉ là, từ đầu đến cuối, ngoại trừ run rẩy, đối
phương ngay cả đầu hắn cũng chưa sờ qua, hoàn toàn là chính hắn lôi kéo
thứ trong miệng vào sâu trong cổ họng.
Đầu hẻm nhỏ truyền đến
tiếng bước chân, Lãnh Tử Diễm sắc mặt khẽ biến, Quân Tây kéo hắn dậy
thay đổi một góc độ, làm hắn quay lưng vào tường, như vậy người đi qua
chỉ có thể thấy bóng dáng Quân Tây cùng nửa người dưới mơ hồ của hắn.
Quân Tây kẹp chặt chân, che đầu Lãnh Tử Diễm dưới hông. Biết hai người đang
làm việc gì, tiếng bước chân trở nên gấp rút, nhanh chóng rời khỏi biến
mất ở đầu hẻm.
Cùng thời gian, Quân Tây bắn trong miệng Lãnh Tử Diễm.
Lúc chậm rãi rút dương v*t từ miệng, thấy vật tím đỏ quét qua đôi môi sưng
đỏ kia, thấy bạch dịch không thể nuốt xuống chảy ra theo khóe miệng,
thấy hắn tham lam tiếp cận như không thấy đủ, cẩn thận thanh lý sạch sẽ
thứ nhỏ giọt bên chân.
Quân Tây lại cứng đáng xấu hổ.
Nếu là Lăng Diệp hoặc Dã Kê, sớm đã rút súng ra trận.
Nhưng Quân Ngân chính là Quân Ngân.
Dù thay đổi tướng mạo, dù lại bị nam nhân này quyến rũ đến thần hồn điên
đảo, lý trí còn sót lại vẫn nhảy ra đúng lúc, thúc động y đẩy Lãnh Tử
Diễm ra.
Trọc dịch trắng đặc dính nóng đến thiêu đốt cổ họng, áp
chế buồn nôn nổi lên trong dạ dày, Lãnh Tử Diễm không nóng lòng đứng lên mà lấy tay bọc lấy thứ ngẩng đầu của Quân Ngân, tư thái hèn mọn đến bản thân cũng cảm thấy không chút tự trọng. "Muốn hay không... Thử xem..."
" Câm miệng!" Quân Ngân ngắt lời hắn. " Người muốn làm ngươi còn nhiều
lắm, không có ta cũng không thiếu." Hổn hển kéo hảo khóa quần, Quân Ngân lui mấy bước, nhìn Lãnh Tử Diễm, đối phương cũng đang ngẩng đầu nhìn y, sắc mặt tái nhợt, khiến người ta thương tiếc.
Trong mắt hai người dường như đều có ngàn câu vạn chữ, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Có một số việc, tựa như vực sâu cực đại, vắt ngang trước mặt họ, ngăn cản họ đến gần.
Quân Ngân trở về quán bar, tầng hầm quán bar có đường ngầm thông tới Hắc
Phố. Tuy hy sinh Quân Hi qua mặt được Tướng quân, làm buông lỏng theo
dõi Quân thị, nhưng Quân Ngân làm việc luôn cẩn thận, từ trước tới giờ
đều từ thông đạo bí mật đi đến Hắc Phố.
Chỉ là, y tuyệt đối không đoán được, ở cửa thông đạo lại đứng một nam nhân.
Thân hình cao gầy, khoác áo choàng, đang chán ngán cúi đầu nhìn dưới mặt
đất, nhận thấy có người tiếp cận, ngẩng đầu, ánh mắt nháy mắt trở nên
sắc bén.
" A." Nam nhân cười nói. "Rút súng hữu dụng với ta?"
Quân Ngân cắm súng lại bên hông, khuôn mặt sương lạnh thô bạo gạt ra nụ cười ấm áp. "Ngươi phát hiện thật nhanh."
" Ngay cả Lãnh Tử Diễm cũng không biết, ngươi lại có một em trai sinh đôi giống nhau như đúc. Bỏ xe giữ tướng, bội phục!" Làm bộ làm tịch vỗ tay, không khí lạnh đến có thể kết băng. "Yên tâm!" Lăng Diệp kéo khóe
miệng. "Ngoại trừ Lãnh Tử Diễm, không ai có thể nhận ra ngươi. Cho nên,
chết chính là Quân Hi chứ không phải Quân Ngân, Quân Ngân thật sự dựa
vào thuật dịch dung thất truyền ba trăm năm trước hoá trang thành cháu
họ xa Quân Tây của Quân Ngân vẫn qua lại ở Kinh đô, thậm chí giam lỏng
tình nhân lão đại Hắc Phố, ép lão đại Hắc Phố bán mạng cho hắn, sự thật
này chỉ có ta cùng Lãnh Tử Diễm điều tra ra. Bất quá...." Lăng Diệp
chuyển chủ đề, ý vị uy hiếp rất đậm. "Ta có lắm miệng tiết lộ ra ngoài
hay không, chưa thể nói chắc được."
" Lộ sao?" Quân Ngân ngược lại cười thật sự. "Ngươi chắc chắn làm như vậy Lãnh Tử Diễm sẽ không hận ngươi cả đời?"
Lăng Diệp vung quyền đánh lên mặt Quân Ngân.
Quân Ngân khom lưng, lau máu khóe miệng, lảo đảo đứng lên, đáp lễ một quyền cho Lăng Diệp.
" Ngươi không có tư cách đánh ta." Quân Ngân nói. "Ngươi có thể chịu đựng ba người ở cùng nhau, chứ ta không chịu được... Ít nhất... Rất khó!"
Hít vào một hơi. "Sau này hắn sẽ có hài tử của ngươi, cùng ngươi xây
dựng gia đình, ta chen vào giữa làm gì?"
" Đó không là vấn đề!"
Quân Ngân cười nhạo. "Vậy ngươi nói lại xem, cái gì là vấn đề?"
" Trong mắt ta, ngày nào đó hắn không vui, ngày nào đó rảnh rỗi ở chỗ nào đó tự tìm khổ chịu, chính là vấn đề lớn nhất!" Ngữ khí Lăng Diệp rất
nhạt. "Quân Ngân, kỳ thực ta hâm mộ ngươi rất lâu rồi! Ngươi dễ dàng
khiến hắn chú ý, thậm chí làm hắn cam nguyện bỏ tự tôn xuống, chỉ vì để
có được ngươi. Những thứ đó đều là thứ ta ngày đêm mong muốn mà không
thể có được. Hắn liếc nhìn ta thêm một cái, nói với ta nhiều thêm một
câu, ta cũng đã có thể cao hứng khoa tay múa chân rồi." Lăng Diệp quay
mặt sang một bên. "Ngươi muốn cười thì cứ cười."
Quân Ngân một chút ý muốn cười cũng không có, y nghe rất nghiêm túc.
" Ta là một nam nhân, thậm chí là hùng thú! Ngươi cho là ta muốn cùng
ngươi chia sẻ hắn?" Lăng Diệp đi đến trước mặt Quân Ngân, nhìn thẳng đối phương. "Muốn hắn thích ta đã rất khó rồi, lại muốn hắn chỉ thích một
mình ta, đến thời khắc tận thế mới đạt được đấy chứ..." Tay cắm trong
túi quần chậm rãi vươn ra, trên mặt là thành ý vặn vẹo. "Muốn bắt
không?" Y nhếch mày, tận lực không để mình lộ vẻ ăn nói khép nép như
vậy. "Lần thứ hai, muốn bắt không?"
Muốn bắt không?
Quả thật theo như lời Lăng Diệp nói, tình yêu của Lãnh Tử Diễm đối với Lăng Diệp ít ỏi như bố thí?
Không đúng, căn bản không đúng.
Quân Ngân biết.
Người kia chỉ nói ngang, hắn rất ít khi đem chữ yêu này treo trên miệng, huống chi đối tượng là Lăng Diệp.
Hắn thích đả kích Lăng Diệp, thậm chí cười nhạo Lăng Diệp, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là hắn không yêu Lăng Diệp.
Nếu không yêu, sao lại vừa cùng mình tình nồng ý mật vừa cùng Lăng Diệp lén lút tư thông?
Nếu không yêu, sao lúc bị Dã Kê cường bạo, đầy đầu óc đều là bóng dáng Lăng Diệp?
Nếu không yêu, sao lại có hài tử của Lăng Diệp - làm Lãnh Tử Diễm sinh hài
tử, chẳng lẽ không phải một chuyện còn muốn hiếm lạ hơn mười đại kỳ quan thế giới?
Lăng Diệp chung quy cảm thấy Quân Ngân không đủ quan
tâm, không đủ quý trọng Lãnh Tử Diễm, chỗ nào như thế, lúc Lăng Diệp lần đầu tiên đưa tay về phía Quân Ngân, đưa ra đề nghị ba người ở cùng
nhau, Quân Ngân đúng là suy nghĩ nghiêm túc.
Nếu cùng Lăng Diệp
liên thủ, có thể bảo vệ Lãnh Tử Diễm, mình có thể cố gắng vượt qua những cảm xúc bất mãn, ghen tị, oán hận xuất hiện trên người mình.
Nhưng.... Lăng Diệp?
Tướng quân công tử thoạt nhìn trưởng thành như Lãnh Tử Diễm, trên thực tế chỉ biết gây chuyện thị phi có thể bảo vệ hảo Lãnh Tử Diễm?
Quân Ngân không tin.
Cho nên y cự tuyệt.
Lần thứ hai, y vẫn không bắt lấy tay Lăng Diệp.
Câu "chỉ nghĩ đến Lăng Diệp" kia của Lãnh Tử Diễm, khắc sâu thương tổn y
không gì sánh được. Làm y đến bây giờ cũng vô pháp loại bỏ.
Y có
tự tôn của mình, có kiêu ngạo của mình, dù yêu Lãnh Tử Diễm đến tình
nguyện chịu đựng quan hệ ba người dị dạng, y cũng không có cách nào chấp nhận chuyện người Lãnh Tử Diễm yêu nhất không phải là mình.
Đây vốn đã là kiên trì duy nhất ít đến đáng thương của y.
04.10.2014, 22:12 phuonganhdao229 Tiểu Thần Kim Ngư Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 28.04.2014, 16:09
Tuổi: 20 Re: (Đam mỹ) Ám dạ trầm luân-Triều Thanh Tiệm Huyên - Điểm: 10 126
Giữa trưa lúc ăn cơm, Lãnh Tử Diễm nhận được tin nhắn của Lăng Diệp.
‘ Có biết hôm nay là ngày gì không?’
Lãnh Tử Diễm móc móc tai. ‘Mười sáu tháng hai, tuần thứ ba.’
Di động nhanh chóng đô đô đô vang lên.
‘!!!’ Ba dấu chấm than liên tiếp bày tỏ phẫn nộ. ‘Tuệ Thế đại quán rượu, tầng đỉnh, phòng K, buổi tối ta chờ ngươi.’
" Ai vậy?" Làm thủ trưởng lãnh đạo trực tiếp của Lãnh Tử Diễm, Lăng Dã
vẫn rất quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của Lãnh Tử Diễm, ăn gì đi đâu
cũng phải báo cáo với y -- tuy nội dung báo cáo mười phần có chín phần
giả, Lăng Dã vẫn làm không biết mệt.
Lãnh Tử Diễm thản nhiên nói. "Học sinh họp mặt!"
" Đang yên đang lành họp làm gì." Lăng Dã nhếch mày. "Theo ta quay về Hắc Phố xem?"
" Không đi."
Lần trước Dã Kê dẫn hắn quay về Hắc Phố "thăm nhà", một bọn du côn nhìn thiếu gia quý tộc hắn như nhìn sinh vật lạ.
Có người ha ha cười đập bả vai Dã Kê. "Huynh đệ, được à, người thừa kế
Lãnh gia cũng có thể làm tới tay." Chỉ thẳng ngón tay."Bò!"
Bò cái rắm.
Cùng Dã Kê ngủ trên một cái giường nửa tháng, chưa hề có tiếp xúc thân mật
gì, một là Lăng Diệp vẫn như hổ rình mồi ở cách vách nhà thủ, hai là dù
sao cũng mang thai, phản kháng quá kịch liệt, Dã Kê cũng không dám thật
sự làm gì hắn, tổn thương hắn cũng chính là tổn thương đến "chủng Lăng
gia".
Tướng quân chưa hẳn đã thích thai nhi chỉ có một phần tư
huyết thống thú tộc này, lại nhất định mong mỏi hắn cùng Dã Kê "đôi lứa
không rời", hảo chặt đứt vọng tưởng của Lăng Diệp.
Dã Kê được Tướng quân yêu chuộng thâm sâu sẽ làm ra chuyện trái ý nguyện Tướng quân sao?
Ngẫm lại cũng không thể.
Tần Hiên bưng mâm đi tới, ý cười trong trẻo. "Ngươi buổi tối không rảnh?"
Lúc mới vào Quân bộ, Tần Hiên chỉ là trung úy, cấp thấp nhất trong Cao ốc
Quân bộ, nhưng thời gian ngắn ngủi, y đã lên tới thượng úy, thậm chí vì
công việc cũng có mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi cùng Tướng quân, Lãnh Tử
Diễm nhìn ra sau lưng y có người đang đẩy tay, nhưng trước sau gì cũng
không tra ra là thế lực phương nào.
Từng thử nói bóng nói gió ở bên Quân Ngân, phát hiện sau khi Quân Hi chết, Tần Hiên không còn liên hệ cùng Quân Ngân.
Như vậy là ai đang giúp Tần Hiên?
Lãnh gia thi hành phong cách "trai sò cắn nhau, ngư ông đắc lợi".
Sau khi thâm nhập điều tra vẫn không có kết quả, dứt khoát nhanh chóng bứt
ra. Lãnh Tử Diễm có thể không cùng Tần Hiên tiếp xúc thì tận lực không
tiếp xúc, lời từng nói không vượt quá mười câu.
" Thật tiếc quá!" Tần Hiên run vai. "Buổi tối ta cũng có việc."
Không biết sao, Lãnh Tử Diễm nghe thấy lại khó chịu.
" Tần thiếu úy bình thường bề bộn nhiều việc." Dã Kê cười nói. "Nghe nói ngươi thường xuyên tăng ca đến rạng sáng."
" Không đến mức rạng sáng, chín mười giờ trái lại là chuyện thường." Tần
Hiên cười theo. "Về sớm cũng không có ý nghĩa gì, không bằng ở lâu một
chút, lâu một chút, ngày liền qua nhanh một chút!"
Nhìn Lãnh Tử Diễm, trong đồng tử bắn ra sắc bén mờ mịt nào đó. "Buổi tối...." Y chậm rãi nói. "Chơi hảo."
Lãnh Tử Diễm nhanh chóng ăn hết cơm còn lại, rời khỏi nhà ăn.
Ở cùng Tần Hiên nữa, hắn sẽ bị y bức điên.
Trên thực tế, Lãnh Tử Diễm có thể tương đối hiểu địch ý thần kinh của Tần Hiên.
Tần Hiên vừa mới mất đi người yêu, mình có Quân Ngân lại không biết quý
trọng, ở trong mắt y, đương nhiên là vạn ác không thể tha thứ.
Quân Ngân tao nhã như trăng sáng trên trời, Tần Hiên sùng kính Quân Ngân, oán Quân Ngân, lại cứ hận không được.
Nhưng y cần thù hận để phát tiết.
Mình, kẻ dâm loạn phóng đãng không biết liêm sỉ này gánh lấy hận ý của Tần Hiên, lại tuyệt đối không oan uổng.
Lãnh Tử Diễm xoa xoa mi tâm, vẫn ngẫm lại coi tặng Lăng Diệp thứ gì đây.
Quà hai mươi năm nay đều là người cấp dưới chọn.
Lần này nếu không dụng tâm, người nọ không tức giận đến nhảy lầu mới là lạ.
" Cảm ơn đã ghé qua, hoan nghênh lần sau lại đến."
Tới hơn mười tiệm, lại cảm thấy không có một kiện y phục nào xứng với Lăng Diệp.
Mua quần áo không được vậy mua giầy.
Nhưng lại không biết số đo.
Mua quà tặng Quân Ngân vô cùng dễ dàng, tranh nổi tiếng của danh họa, tuyệt thế cô khúc, đều có thể làm Quân Ngân vui. Lăng Diệp con báo chết tiệt
kia, không có những tế bào nghệ thuật đó. Đưa y một bức tranh, y có thể
thiêu hủy như giấy vụn.
Nếu không tặng xe?
Nhưng Lăng Diệp nghèo thì nghèo, xe người ngoài Quân bộ tặng, một đống có thể đỗ đầy ga ra.
Vậy rốt cuộc tặng gì?
Đứng ở đầu đường người người qua lại, Lãnh Tử Diễm phiền não chết đi được.
Đô đô đô.
‘Trời đã tối rồi, sao còn chưa tới?’
Không quá một hồi, lại run đô đô đô.
‘ Sao không nhắn lại, ngươi sẽ tới mà?’
Lãnh Tử Diễm đóng di động.
Nửa phút sau.
" Ai.... .... Ta nói Lãnh thiếu gia." Giọng điệu âm dương quái khí. "Ta chờ nửa ngày dài, tốt xấu gì cũng đến một cái chứ?”
Nghĩ đến bộ dạng mặt băng mày khổ của người đầu dây bên kia, Lãnh Tử Diễm cầm lòng không được cười lên.
Thản nhiên trả lời. "Đang mua quà."
" Quà? Ngươi tới là được rồi, còn mang quà cái gì."
" Thật sự?"
" Cái này... Có quà đương nhiên rất tốt, bất quá... Nếu không phải ngươi tự tay chọn, ta chỉ miễn cưỡng tiếp nhận."
"Mơ đi!"
" Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?"
" Có dây chuyền đẹp không?" Lãnh Tử Diễm hai tay ấn xuống quầy thủy tinh. "Phải là vàng ròng, cái loại sáng lấp lánh, tốt nhất mang lên liền lấy
xuống không được."
" Có." Tiểu thư quầy hàng mỉm cười nói. "Bên
cạnh có mật mã vân tay, ngoại trừ người mang lên, những người khác không thể gỡ ra. Tiên sinh là muốn kiểu bình thường hay kiểu đặc chế có hạn?"
Giường lớn King-size , gió tím, tình nồng ý mật, màn lụa trắng, rượu đỏ món ngon.
" Đến?"
Lãnh Tử Diễm chưa từng thấy Lăng Diệp cười thành như vậy, xuân tình ở đuôi
lông mày khóe mắt còn muốn nồng đặc hơn hoa dại ven đường. "Không ăn
sinh nhật ở nhà không sao chứ?"
Tướng quân phủ hàng năm đều làm
tiệc sinh nhật, lần này Lăng Diệp lấy đại chiến sắp tới làm lý do cự
tuyệt làm sinh nhật ở nhà, nói tới nói lui, đều là muốn cùng Lãnh Tử
Diễm một mình ở chung.
Nhìn người từ đầu tới chân, thấy hắn tay không, nhịn không được hơi có chút thất vọng. "Không mua à?"
Bộ dáng này như khuyển chết.
Xem ra mua dây chuyền là đúng rồi, mang lên cho y, coi như vòng cổ, mình ở
đâu, y liền ở đó. Lãnh Tử Diễm chậm rãi lấy cái hộp từ túi quần ra, đưa
qua, một bên đóng cửa lại. "Tự mình xem, không được trả lại."
Lăng Diệp cảm thấy mỹ mãn ngồi vào giường, mở ra, một mảnh kim sắc rực rỡ,
sáng đến làm người hoa mắt. Bất quá, có thể quá lòe loẹt hay không, cứ
như thứ nhà giàu mới nổi mang. Người này lại đang chỉnh y?
" Sao lại có hai sợi?" Lăng Diệp nâng dây chuyền hỏi.
" Sau này có nghèo, khỏi tới khu vui chơi làm công, ngươi mất mặt không sao, đừng vứt luôn mặt của ta."
Lăng Diệp thô bạo mím chặt môi, quay đầu, màu đỏ quỷ dị leo lên tai, màu sắc trong suốt trắng nõn, Lãnh Tử Diễm liền một ngụm ngậm lấy, dùng ðầu
lýỡi nhẹ câu lộng một phen. Từ trong tay y khõi một sợi dây chuyền lên.
"Cái này giá 20 vạn, không có tiền thì bán."
" Ngươi tặng sao ta lại bán?"
"Sợi này có thể bán, sợi còn lại." Cầm lấy một sợi khác, nhếch mày nói. "Ngươi dám bán, ta làm thịt ngươi."
Hắn cởi giầy, bò ra sau lưng Lăng Diệp, trân trọng đeo lên cho y, lại cố ý
không nói với y sau khi đeo rồi chỉ có měnh có thể gỡ. Đạp người đến
trước gương. "Thích không?"
Cổ Lăng Diệp thon dài, màu da lại
trắng, nếu có thể mang bạch kim các loại, nhất định càng tôn càng nổi,
làm da thịt sáng long lanh như ngọc.
Nhưng vàng...?
" Đẹp." Lăng Diệp gật đầu làm như có thật.
Trong gương, Lãnh Tử Diễm nhếch môi cười đến cực kỳ đắc ý, trong nháy mắt
kia, Lăng Diệp cảm thấy lo lắng mù mịt mấy ngày nay đều không tồn tại,
chỉ cần họ mở lòng vui vẻ ở cùng nhau, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng
không sao cả.
Bánh ngọt bảy tầng, bên trên một hình trái tim thật to, như có thể bốc ra bong bóng hồng phấn, lúc Lãnh Tử Diễm thấy, không nặng không nhẹ hừ một tiếng, rõ ràng khinh thường vươn vươn ngón trỏ,
móc một khối kem to, ăn đến dính đầy miệng.
Đồ ăn trên bàn cơm
đều là thứ Lãnh Tử Diễm thích, có mấy món còn là Lăng Diệp tự mình xuống bếp, vì sắp xếp mời hắn buổi chiều, có thể nói đã lao tâm khổ tứ.
Hai người mở rượu đỏ, Lãnh Tử Diễm ngửa đầu uống liền ba ly lớn, Lăng Diệp
rất muốn nhắc nhở "Ngươi còn mang hài tử", đối phương đã đem miệng tới
gần tìm hôn. Loại đãi ngộ này Lăng Diệp thế nào không mở cờ trong bụng,
ôm người vào ngực, hôn đến hết sức vui vẻ.
" Ta còn muốn uống."
Lăng Diệp nhìn chai rượu trống không, vốn dự định là mình uống hai phần ba
chai, đối phương uống một chút thì cản, bây giờ sao lại trở thành gia
hỏa này một mình uống hết?
" Không được!" Lăng Diệp nghiêm mặt, như giáo huấn nhi tử nhà mình . "Uống nhiều không tốt."
" Cái rắm." Lãnh Tử Diễm cũng không nghe y. "Lấy thêm mấy chai nữa ra,
hôm nay ta cao hứng, không say trong lòng không thoải mái."
Rõ ràng cố ý mua say lại nói bừa bản thân cao hứng, đụng vách tường ở chỗ Quân Ngân lâu như vậy, nản lòng thoái chí rồi sao.
Chuyện Lãnh Tử Diễm vẫn sẽ tranh thủ thời gian ði tìm Quân Ngân, Lăng Diệp từ
đầu đến cuối đều nhìn ở trong mắt, nhưng vẫn vờ không biết. Gút mắt của
hai người kia, y nhìn nhiều năm như vậy, còn thông thấu hơn đương sự.
Chia chia hợp hợp nhiều lần như vậy, lần này lại không phải ngó đứt tơ
vương.
" Không được uống!" Lăng Diệp thở dài. "Ta kêu đưa nước trái cây lên?"
Lãnh Tử Diễm lắc đầu. "Muốn rượu, khui rượu ta liền cùng ngươi uống giao bôi."
Giao.... Giao bôi!
Tự chủ của Lăng Diệp so với Quân Ngân không phải chỉ kém một hai điểm, vừa dặn dò uống ít chút, vừa điên khùng khui rượu.
Lãnh Tử Diễm uống rượu dễ say còn lên mặt, mặt mày anh tuấn nóng nhý ráng
chiều, thoạt nhìn đúng là nhu hòa đa tình chưa bao giờ có qua.
" Này!" Hắn kéo tay Lăng Diệp, nói lưu loát không lớn. "Ngươi... Ngươi muốn nghe gì?"
Lăng Diệp nhếch mày. "Muốn nghe gì nói đó."
" Ân." Lần đầu tiên âm phát không rõ lắm. Lại "Ân" một cái nữa, giọng mũi nồng đậm, tản ra mùi rượu, người nghe được tâm mềm đến nát bét.
" Nói mấy câu?"
Lãnh Tử Diễm giơ ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út. "Nhiều nhất ba."
" Tốt lắm." Tay trái rảnh rỗi chà xát mép túi quần. "Nói ngươi thích ta."
" Ta thích ngươi."
" A.... A? A!" Cái này cũng nói đến quá lưu loát, rốt cuộc say thật hay
say giả? Tóm lấy đôi mắt đối phương tinh tế xem xét toàn diện, Lãnh Tử
Diễm ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lại có chút nghiêm khắc quá mức, hai mắt trái lại khá tốt, tuy vì bản tính kiêu ngạo, trong mắt sinh ra thêm
chút hào quang băng lãnh chớ gần, nhưng màu đồng tử tối đen kia, như
từng vòng mực loang trên tờ giấy trắng, không cẩn thận liền hút hồn
người khác vào.
Nhất là bây giờ, ba phần "ôn nhu" ba phần "ngượng ngùng" (đều là Lăng Diệp tự nghĩ) còn bốn phần kiêu ngạo. Lăng Diệp như thấy được cảnh đẹp thuyền nhỏ phá băng mà đi, hoa đào nở ngập cành rực
rỡ.
Rượu quả nhiên là vật tốt, y lặng lẽ nghĩ.
" Vậy thích Quân Ngân không?"
Lãnh Tử Diễm xoay mặt qua. "Đương nhiên thích."
Hoa đào rụng mấy đóa, thanh âm Lăng Diệp không khỏi hạ thấp, có chút thấp thỏm. "Thích ai nhiều hơn?"
" Không biết." Lãnh Tử Diễm thẳng thắn nói. "Còn chưa uống?"
Hai người vẫn duy trì tư thế giao bôi, tay khoác trong tay, rượu trong tay hơi dập dờn, tản ra xuân ý vang vang cả phòng.
" Ta lại thoả mãn với đáp án ‘không biết’ này." Lăng Diệp nhẹ giọng cười. "Nếu là Quân Ngân, nếu là Quân Ngân háo thắng kia, chắc chắn sẽ ép
ngươi so sánh. Lãnh Tử Diễm..." Y bỗng nhiên ghé sấp trên người đối
phương, ly nghiêng, rượu trong tay xuôi đến chân bàn, rơi xuống đất.
"Ngươi xem ta đối với ngươi rất tốt."
" Vậy sao?" Trong mắt Lãnh Tử Diễm có mấy phần ngẩn ngơ. "Hắn sẽ cảm thấy hứng thú với vấn đề này?"
" Ai biết được, ta cũng không phải con giun trong bụng hắn. Hơn nữa, ta
dựa vào cái gì giúp các ngươi việc này. Giúp ngươi ta lại không có lợi." Lăng Diệp lắc lắc Lãnh Tử Diễm. "Này, còn hai câu, không được chơi
xấu."
" Không nói muốn chơi xấu." Lãnh Tử Diễm làm ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt. "Tiếp tục."
" Nói ngươi là của ta."
Lăng Diệp nhìn không chuyển mắt, hào quang trong mắt nguy hiểm lại nóng rực, hình như sẽ đem người nướng chín ăn vào.
" Ta...." Lãnh Tử Diễm thở dài. "Ta là của ngươi."
" A.... A? A!" Lăng Diệp lại một trận quỷ kêu, buông Lãnh Tử Diễm ra,
chạy một vòng căn phòng, xông qua ôm lấy người, tóm môi liền gặm.
" Ngô.... Ngô, cắn..... Đừng cắn!"
Nuôi chó không tốt, hơi một tí liền cắn người. Có mấy phần phẫn uất đẩy
người ra, đối phương nhìn hắn nửa ngày, lại trông mong tới gần, Lãnh Tử
Diễm xoay người muốn tránh, Lăng Diệp làm sao để hắn toại nguyện, gắt
gao ghìm lại, đùa giỡn một phen cho đến lúc gặm đến vừa đỏ vừa sưng như
quả chín mới cảm thấy mỹ mãn buông môi ra, nhấp nhấp miệng. "Còn một
câu."
Rượu giao bôi một giọt cũng chưa uống vào, toàn bộ vẩy trên bàn, trên đất, trên y phục, còn có chút dính vào trên tay Lãnh Tử Diễm, Lăng Diệp tinh mắt, cười tủm tỉm bắt được một bàn tay hắn liền liếm
liếm, mặt mày phong tình vạn chủng, nói là màu như hoa xuân cũng không
đủ.
Lãnh Tử Diễm rất muốn vỗ trán, cân nhắc bệnh viện tâm thần
nào ở Kinh đô tương đối hảo, nhìn Lăng Diệp như vậy, sớm hay muộn gì
cũng phải đưa vào.
" Gọi ta ông xã."
" Cái gì?"
"
Câu thứ ba." Lăng Diệp cầm tay hắn rất chặt, không cho hắn chạy, nhu
tình như nước, nhưng ít nhiều gì cũng là công tử nhà Tướng quân, mặt vẫn như khuôn như dạng. "Mau gọi."
Môi mỏng mím thành một đường, đương nhiên cảm thấy hết sức khó khăn. "Có lợi ích gì?"
"Lợi chứ!" Đầu lưỡi ái muội vẽ vòng trên môi. "Một hồi nữa thỏa mãn ngươi."
Đồng tử khẽ nhếch. "Không phải ta thỏa mãn ngươi?"
" Cũng không khác lắm." Lăng Diệp dường như chờ không kịp, thúc giục nói. "Mau gọi, mau gọi!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ám Dạ Trầm Luân
Chương 108
Chương 108