Gió khuya thổi đến
tóc ngắn hỗn độn tùy ý bay múa, bật lửa trong tay đánh thật lâu vẫn
không thể đốt, Quân Tây ném thuốc lá xuống, thô bạo giẫm đạp trên đất,
cho đến khi đầu thuốc đứt thành hai đoạn.
Nước bên dưới cũng không chảy xiết, nhưng chắc chắn lạnh lẽo thấu xương.
Quân Tây cuối cùng đi đến bên cầu, nhìn xuống lòng sông ám trầm, thấy người
nọ bò lên bờ, thân thể run cầm cập chạy lên cầu, khóe miệng không khỏi
lộ ra một nụ cười khổ chua xót đến mức tận cùng.
Y quay người kéo cửa xe ra, ngồi vào, vẻ mặt hơi có chút thất thần.
Cửa kính xe bị gõ.
Người bên ngoài đầu tóc ướt sũng, đuôi tóc nhỏ nước vì thời tiết quá lạnh mà
ngýng tụ thành bãng hạt, áo cởi ra trước khi nhảy sông nhăn nhúm khoác
trên người, không khác lắm với dân vô gia cư.
Mà khiến người ta kinh tâm nhất chính là gương mặt, mức độ trắng bệch cùng quỷ có liên quan.
Hắn liên tục phát run, Quân Tây lại không có ý muốn mở cửa.
" Ngươi không muốn ta vào?" Thanh âm mơ hồ run rẩy, nước trên trán chảy
vào khóe mắt, con ngươi tối đen nhiễm mờ khí ẩm, chấp nhất dị thường,
cái cằm kiên nghị cũng bất giác hơi hất lên. "Ngươi rốt cuộc có phải
Quân Ngân không?"
Trầm lặng một lúc lâu.
Trầm lặng đến độ Lãnh Tử Diễm cũng cho rằng đối phương sẽ không trả lời hắn.
" Không phải..." Quân Tây thấp giọng nói. Y quay đầu, khởi động xe, thừa
lúc Lãnh Tử Diễm thất hồn lạc phách vì lời y, chạy như bay mà qua.
Ngươi đùa giỡn ta một lần, như vậy ta cũng đùa giỡn ngươi lại một lần.
Bóng người trong kính chiếu hậu càng lúc càng nhỏ, tan rã trong bóng đèn xe
phía trước, Quân Tây có ảo giác tất cả mọi thứ đang nhòa đi.
Y gỡ mắt kính, dùng tay áo lau lau khóe mắt, tay áo ẩm ướt, mình lại giữa lúc lơ đãng mà rơi lệ.
Đau bụng đến trước mắt biến thành màu đen, Lãnh Tử Diễm vịn lan can ngồi
xổm trên đất, một hồi lâu mới chậm rãi có sức. Khuôn mặt toàn là nước,
cũng không rõ là băng tan từ sông hay mồ hôi lạnh mới ra vừa rồi, hắn
cẩn thận đứng lên, đang định vẫy xe, chỉ thấy Lăng Diệp ở không xa phía
trước diện vô biểu tình nhìn trân trân.
Thấy hắn khó chịu cũng không đến dìu hắn.
Lại đau.
Lãnh Tử Diễm thẳng thắn hoàn toàn ngồi xổm xuống đất, người nọ rốt cuộc bước nhanh tới, không nói hai lời vác hắn lên.
Xe Lăng Diệp dừng dưới cầu, khoảng cách đi nửa phút, vì tư thế, Lãnh Tử
Diễm thiếu chút nữa đau đến co giật, bị ngang ngược quăng ngã lên ghế
xe, rốt cuộc rên rỉ ra tiếng. "Đau..... Đau!"
Lăng Diệp mở đèn
trong xe, ánh mắt oán hận vừa độc vừa ác bắn xuyên qua, thấy người này
rõ là đau đến cắn răng, trong oán hận lại pha chút đau lòng cùng ai oán.
Y mở máy sưởi trong xe, hai ba cái lột y phục Lãnh Tử Diễm xuống, dùng
khăn sạch chà lau cho hắn, lại khoác áo ngoài của mình lên. Khổ nổi
trong tay không có máy sấy tóc, đành phải ra sức lau đầu, khiến một đầu
tóc đen loạn như ổ gà.
" Ngươi chỉ mặc sơ mi?" Có áo khoác của Lăng Diệp, Lãnh Tử Diễm vẫn lạnh đến run rẩy.
" Quản hảo chính ngươi là được, bớt quản ta đi!" Y đi theo phía sau xe
họ, đâu dự đoán được họ sẽ chơi cái trò nhảy sông gì đó, sớm biết, y
nhất định mua tất cả khăn lông áo ấm đặt trên xe.
" Không quản thì không quản." Lãnh Tử Diễm nhắm mắt. "Bất quá cảm phiền đừng dùng lời ta thường nói đáp lại ta!"
Phanh!
Ghế xe bên cạnh đầu Lãnh Tử Diễm bị nắm tay Lăng Diệp đánh thâm thâm lõm sâu vào.
Cùng đêm đó, Lãnh Tử Diễm đau đến nửa sống nửa chết. Khẩn cấp gọi Từ Duệ ở
Lãnh phủ tới, đối phương xem xét một phen, mắng như tát nước.
" Xem ra là không muốn sinh đứa trẻ này." Thanh âm Tướng quân nghe không ra vui giận. "Sao lại thế này?"
" Ta đánh nhau với hắn, không cẩn thận đẩy hắn xuống sông."
" Nga?" Tướng quân nhếch mày, không nói tin cũng không nói không tin. "Tại sao lại đánh nhau?"
" Phụ thân biết!" Lăng Diệp nâng đồng tử lên, đồng tử tối đen mang hàn ý thấu xương.
Tướng quân nhợt nhạt nhấp môi dưới, đi đến trước mặt Lăng Diệp, lấy chiều cao không thua gì đối phương nhìn gần y. "Có chuyện, cảm phiền làm cho rõ
ràng. Hắn là thư thú của Dã Kê. Ngươi tiếp tục dây dưa không rõ với hắn, hại hắn rớt ra danh ‘bất trung với hùng thú’ thì cực kỳ bất hảo."
Ngoại trừ đệ nhất phu nhân, thư thú ở thú tộc đều không có địa vị gì. Bị
chứng thực tiếng "bất trung", đá khỏi gia tộc cũng được. Một khi trở
thành thú bị vứt bỏ không còn dòng họ, ai cũng có thể ức hiếp hắn.
Nguyên nhân chính là vì những quy củ rõ ràng đó, Lăng Diệp mới vô luận
thế nào cũng muốn "một vợ một chồng".
Hắn sao có thể để Lãnh Tử
Diễm làm cái gì "đệ nhị phu nhân" hoặc "đệ tam phu nhân" đồ bỏ đó, vô
duyên vô cớ chịu những quy củ thối nát kia áp bức!
Nếu là thư thú của Lăng Dã, Lãnh Tử Diễm tự vào Lăng gia đương nhiên cùng Lăng Dã một
phòng. Lăng Diệp lật cửa sổ vŕo, Dă Kę đang ôm Lãnh Tử Diễm, đảm đương
chức lò sưởi sống. Lăng Diệp cũng mặc kệ, cho dù Dã Kê uy hiếp thế nào,
tóm người lên ném xuống sô pha.
Lần trước Lãnh Tử Diễm phát sốt
lần hai, Lãng Diệp với việc chãm sóc ngýời bệnh ðã có thể gọi là quen
tay thuận ý, chăm sóc người nào đó trán nóng bỏng đến thoải mái dễ chịu, rồi mới cảm thấy mỹ mãn bò vào ổ chăn ấm áp.
Lạnh lùng nhìn Dã Kê sắc mặt âm trầm trên sô pha, tắt đèn ngủ.
Vì sức khỏe của thai nhi, Lãnh Tử Diễm vốn được định thứ hai đến Quân bộ
báo cáo được Tướng quân phá lệ ân chuẩn nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Ban
ngày ba phụ tử không có mặt, một đống phu nhân của Tướng quân lần lượt
đến dạy Lãnh Tử Diễm lễ nghi thú tộc. Cái gì trước mặt hùng thú nói
chuyện phải nhẹ lời dịu tiếng không thể gào to rống lớn, càng không thể
động tay động chân, một khi phạm sai lầm, Đại phu nhân có quyền thực thi trừng phạt, nhẹ thì phạt quỳ, nặng thì đánh roi, nghiêm trọng hơn, do
gia chủ định đoạt.
Da đầu Lãnh Tử Diễm muốn run lên, mình sớm hay muộn cũng sẽ bị đánh chết.
Vốn ở nhà vẫn cẩn thận, lại do Dã Kê lúc ăn cơm chạm trúng chỗ đau của hắn, hắn lập tức nhướng mày không nặng không nhẹ đáp lại. Toàn bộ bàn ăn im
lặng, Lãnh Tử Diễm chưa ý thức được chuyện hỏng --- trong mắt hắn, câu
kia thật sự không tính là gì, vừa rồi không ân cần hỏi thăm cá nhân Dã
Kê, càng không ân cần hỏi tới tổ tông y.
" Mẫu thân." Lăng Diệp
gắp một đũa đồ ăn lớn cho Lăng phu nhân, cười nói. "Hắn mới đến, lại
bệnh nặng mới khỏi, lần này cho qua đi!"
" Ngươi là đang nói giúp hắn?"
" Mẫu thân..."
Lăng phu nhân diện mạo vốn mang khí khái, lúc mặt mày đông lạnh lộ vẻ thiết
diện vô tư, cũng vì e ngại, nàng liếc Tướng quân, sau khi được đối
phương ngầm đồng ý, buông đũa, ngồi nghiêm chỉnh. "Mới đến, bệnh nặng
mới khỏi cũng không là lý do, ta tim không tốt, có phải là có thể không
phạt không?" Ánh mắt hừng hực nhìn chăm chăm về phía Lăng Diệp.
Lăng Diệp gục đầu xuống, không nói lời nào.
" Huống hồ, hắn là thư thú của Lăng Dã, muốn nói tình, cũng không tới
phiên ngươi." Lăng phu nhân thản nhiên nói. "Sau khi ăn xong, quỳ hai
tiếng đi, về sau nhớ lâu một chút, hai cái đùi của ngươi là để hùng thú
hưởng thụ vui vẻ, không nên cứ dùng để phạt quỳ!"
"... ........" Đũa trong tay bóp lại miết. " Vâng.... Phu nhân."
Muốn có được vài thứ, đương nhiên phải trả giá.
Lãnh Tử Diễm an ủi mình.
Không phải chỉ quỳ hai tiếng sao, hắn ở Lãnh gia quỳ rất nhiều lần, không có gì đáng ngại.
" Gia giáo Lãnh thiếu gia chính là như thế sao?" Lăng phu nhân lướt tới
phía sau như u hồn. "Thừa lúc không có người giám sát mà lười biếng?"
Lãnh Tử Diễm lập tức thẳng eo lên, hai mắt nhìn thẳng phía trước, quỳ đến thẳng tắp.
Roi ngắn trong tay Lăng phu nhân ba một tiếng đánh vào bên đùi. "Quỳ hảo!"
Phía trước là gương, Lãnh Tử Diễm không dám nhìn mặt, dưới sự giáo dục bằng
roi của Lăng phu nhân, hình thành một tư thế quỳ cực kỳ tiêu chuẩn, tay
cũng thuận theo để ở sau người.
" Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi..." Lúc tới gần, Lăng phu nhân âm trắc trắc nói. "Cách xa con ta một chút!"
Lãnh Tử Diễm nhếch mày.
Có đôi khi Lãnh Tử Diễm lại nghĩ, nếu không dính đến Quân Ngân cùng Lăng
Diệp, ngày hắn trải qua thật sự thoải mái, tùy tiện tìm một tiểu tình
nhân đến thỏa mãn thân thể mình, kiên quyết không nói tình cảm, chán
ghét thì trực tiếp một cước đạp xuống.
Tự trách, mất mát, thương tâm, đau khổ, ủy khuất, những thứ cảm xúc tiêu cực đó vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên người mình.
Sinh hài tử, bị người nhà đối phương trách móc nặng nề, lại cách y nghìn trùng vạn dặm.
Nhưng lâu nay, "nếu" chỉ là nêu một giả thuyết thôi, nhất là khi đối tượng
của "nếu" đã là quá khứ, như vậy có nghĩa là, trên đời không có thuốc
hối hận.
Hắn trêu chọc Quân Ngân, đồng thời lại cầm lòng không
được rơi vào tay giặc trước từng bước tiến công của Lăng Diệp, tất cả
hậu quả đều là hắn tự tìm, vốn phải do hắn nhận lấy, chẳng trách được
ai.
Mấy ngày liên tiếp, Lãnh Tử Diễm đều rút mấy tiếng xuất hiện ở quán bar N.S.
Hắn không nhảy, cũng không uống rượu, người dám can đảm đến gần đều bị hắn
lớn tiếng đuổi đi. Đối với phụ nữ hắn còn có chút tác phong lịch sự, nếu đến gần chính là nam nhân, hắn tuyệt đối không biết hai chữ "khách khí" viết như thế nào.
Ngày đầu tiên hắn vô cùng buồn chán ngồi mấy
tiếng, ngày hôm sau lúc đến, hắn liền mang theo laptop. Vô luận là làm
việc hay học tập, quán bar ồn ào tuyệt đối không phải nơi tốt, nhưng hắn tựa hồ không chút để ý, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ liếc về phía Quân Tây ngồi góc trong, coi y có còn ở ðó hay không, ánh mắt cơ hồ không rời
khỏi màn h́nh máy tính.
So với Lănh Tử Diễm ăn mặc quý tộc bản
chất lại như ác bá, Quân Tây tao nhã đương nhiên dễ dàng được nhân sĩ
độc thân ưu ái hơn. Tuy ngồi ở góc vắng lặng nhất, lại ấm áp loá mắt như ánh ban mai sau tuyết rơi, nam nam nữ nữ có ý đồ tiến thêm với y ngày
càng gia tăng nhiều không kể xiết.
Quân Tây vừa nhìn chính là
người biết thưởng thức, người đến gần phần lớn cẩn thận lễ nghi, sau khi bị khước từ uyển chuyển, rất ít có người càn quấy.
Hôm nay thiếu niên cà lơ phất phơ này lại là một dị dạng.
Thiếu niên nhuộm tóc vàng, tai phải đeo khuyên tai cực đại, trái phải quần
jean phá ra hai lỗ to ở vị trí hai cánh mông, công khai lộ ra da thịt
bóng loáng màu mật ong.
Cho rằng như vậy là có thể quyến rũ được người kia?
Lãnh Tử Diễm cười lạnh.
Lực chú ý một lần nữa bỏ lại vào màn hình laptop, tuy chức vị Tướng quân
sắp xếp tương đối thanh nhàn - trợ lý thư ký văn phòng Lăng Dã - nhưng
chuyện Lãnh gia lại là một cái sọt, thường xuyên bận đến mức hắn sứt đầu mẻ trán.
" Mẹ nó, công tử bột, dám hắt vào lão tử!"
Lãnh Tử Diễm nhướng mày, nháy mắt ngẩng đầu, nâng tay trên phím lên, bất động thanh sắc đứng dậy.
Vừa dứt lời, mấy nam nhân cà lơ phất phơ đang tán tỉnh khắp nơi, ăn mặc
không khác thiếu niên lắm, đi đến trước sô pha Quân Tây ngồi. "Tiểu Dư,
sao thế?"
Thiếu niên tên là Tiểu Dư lau rượu trên mặt, âm trầm
mắng mỏ. "Tiểu tử này không biết tốt xấu, lão tử bất quá mới sờ hắn một
cái.... A....!" Thiếu niên bị một cước đạp văng lên bàn trà, lực đạo quá lớn, rầm một tiếng làm nát bàn trà.
Người xung quanh chưa phản ứng kịp, Lãnh Tử Diễm sải một bước, giẫm lên lưng thiếu niên. "Cái tay nào sờ?"
Hắn hỏi đến bình lặng, lệ khí quanh thân lại tùy ý phát ra, mấy nam nhân cử động nắm tay vốn muốn giúp thiếu niên, dưới ánh mắt nghiêm lạnh của
Lãnh Tử Diễm, thật sự không ai dám tiến lên khiêu khích.
Dùng mũi chân nâng eo bụng thiếu niên lên, đá đến ngực mấy nam nhân như đá cầu. "Dẫn hắn cút!"
Mấy nam nhân đỡ lấy thiếu niên, đưa mắt nhìn nhau.
" Nói với chủ nhân các ngươi." Lãnh Tử Diễm khoanh tay, nhìn nam nhân gọi là Quân Vân bên kia quầy bar, hai mắt nheo lại. "Lãnh gia chúng ta nhìn trúng Quân Tây, có ý định nâng đỡ hắn, không sợ chết, cứ đến trêu
chọc."
Lời này e rằng cuồng ngạo không nói nổi, lại cực kỳ minh bạch.
Quân Vân nhếch môi cười, đi tới. "Khó trách mỗi lần đến Lãnh gia đều bị cự
tuyệt, hoá ra đã có người được chọn." Gã tự nhiên hào phóng vươn tay.
"Bất quá vẫn hy vọng Lãnh thiếu gia suy nghĩ nhiều chút, vai vế Quân Tây thấp hơn ta một bậc, so với hắn." Gã cười nói, tràn đầy tự tin. "Ta
cũng có giá trị đầu tư."
Một bàn tay khoác lên sô pha, một bàn
tay xoay ly rượu rỗng, Quân Tây vắt chân ngồi, tư thái nhàn nhã, thoạt
nhìn cao quý như một Đế vương. Lãnh Tử Diễm lúng túng đứng trước mặt y.
"Ta không phải cố ý muốn qua giúp ngươi." Hắn cào tóc, hoàn toàn không
có uy phong ban nãy. "Loại lưu manh như vậy, ngươi hảo hảo với hắn căn
bản không được, vẫn là nắm đấm hảo, một chút là có thể giải quyết vấn
đề.... Quân... Quân Tây..."
Mắt thấy Quân Tây đứng dậy hướng ra quán rượu, Lãnh Tử Diễm vội vàng quay về chỗ mình đóng laptop lại, đuổi theo ra ngoài.
Quán bar này ở Tây thành, vì tiếp giáp Hắc Phố, xác suất gặp tội phạm vẫn
rất cao, người đi đường thưa thớt, Lãnh Tử Diễm dễ dàng nhận ra bóng
dáng Quân Tây, nhắm mắt theo phía sau y.
Bóng đêm mờ mịt.
Tiếng giày da trong hẻm tối phá lệ thanh thúy, Quân Tây dù muốn vờ như sau lưng không có ai theo cũng không được.
" Lãnh thiếu gia rất rảnh?"
Lãnh Tử Diễm lắc ðầu.
" Ta muốn làm công chuyện, ngươi có thể đừng theo ta nữa không!" Trong thanh âm lộ ra tức giận nồng đậm.
" Ngươi đi đâu? Ta đưa ngươi đi!" Sợ Quân Tây cự tuyệt, Lănh Tử Diễm nói
gấp. "Lỡ như đám lưu manh kia lại quấn ngươi thì làm sao đây?"
" Ngươi cho là ta sẽ chế ngự mấy thứ du đãng đó không nổi?"
Hai người vừa nói vừa đi, nhanh chóng liền đi tới chính giữa hẻm tối, đèn
đường hôn ám chiếu bóng dáng người trước mặt mơ hồ mà tái nhợt, như lập
tức sẽ tan biến. Lãnh Tử Diễm thất kinh đuổi theo.
" Gì vậy?! Ngô..."
Nụ hôn mang hơi thở xâm lược mãnh liệt thô bạo lấp kín miệng y, Quân Tây
một quyền đánh lên ngực Lãnh Tử Diễm, đối phương rên một tiếng, lại cố
chấp không chịu buông hắn ra.
Quân Tây nghiêng đầu ra, hai tay
đẩy thô bạo, Lãnh Tử Diễm thẳng thắn áp y lên tường sau lưng, mặc cho
cặp da trong tay rơi xuống mặt đất, dùng hai tay cầm cố người đang giãy
giụa, nâng đầu y lên, ánh sáng trong con ngươi đen như lợi kiếm, sắc
nhọn cũng điên cuồng. Lại là giọng điệu thương lượng. "Quân Tây, để ta
thân một lần, chỉ thân một lần, được không?"
Để ta, nếm lại chút mùi vị của ngươi...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ám Dạ Trầm Luân
Chương 107
Chương 107