Tâm chi sở vãng [Thượng]
1: hắn thích giết người.
[vì là phiên ngoại của Tô Kỳ nên phần lớn là Kỳ tự sự a~, khi Kỳ nói thì hắn chính là Thần a~]
Chỉ khi nhìn thấy máu người chảy, hắn mới có thể lộ ra tia cười.
Mặc dù là vậy, lại không thích máu bắn tung tóe.
Cho nên, dù thích giết người thế nào, hắn đều né tránh không cho thứ dịch thể dơ bẩn đó dính lên người.
Năm mười bốn tuổi ly khai Trường Nhạc cung đi vào giang hồ, trong vòng một năm, vô số vong hồn chết dưới kiếm của người này.
Cùng người này luận võ kết cục duy nhất là trở thành thi thể, hắn từng nói qua, bại dưới tay người khác chỉ có cách chết, thế giới này không thích hợp cho người yếu sinh tồn.
Cho nên, dù đối phương tấm lòng thiện lương hay tội ác chồng chất tày trời, dù là nam nhân oai hung hay nữ nhân quyến rũ, thua người khác chỉ có một đường — tử.
Thế nhưng đôi mắt tĩnh thanh [tĩnh lặng, trong sáng] của Tô Kỳ chưa từng vì giết người vô số mà nhiễm bẩn, cũng chưa bao giờ có một tia do dự nào.
Giống như một cây roi đánh vào giữa bầu trời, Tô Kỳ chỉ dùng vẻn vẹn một năm thì dập tắt hết uy phong bệ vệ của danh môn thiên hạ, sau đó, người này tiêu thất [mất tích], một năm sau, lấy thân phận cung chủ Trường Nhạc cung xuất hiện.
Bản thân vinh hoa vô tận, dung nhan nghiêng quốc cùng quyền thế của cung chủ Trường Nhạc cung — Tô Kỳ.
Các nước lo sợ chậm trễ, đem mỹ nữ châu bảo của nước mình, hết mọi thứ trân quý tài nguyên, vật phẩm quý giá không ngừng tiến cống Trường Nhạc cung nhằm lấy lòng vị chủ nhân hỉ nộ vô thường.
Nhưng là, hết lần này đến lần khác người kia lại không cảm thấy có gì hiếm lạ, chỉ thích giết người, mỗi ngày đem những người đến đây rình ra giết hết sạch, chính là chuyện trong một ngày hắn trung tâm nhất.
Dù vậy, vẫn có công chủ nước nào đó mong mỏi có được con nối dõi của hắn.
Trong khi bên quốc gia chưa kịp vui mừng liên hoan thì truyền đến tin công chúa đem đi gả bị giết một thi thể hai mạng người.
Vì vậy, người thứ hai thứ ba tiếp theo mang thai của hắn đều chết ngoài ý muốn.
Dù là tin tức không rõ ràng, cũng có thể dễ dàng lý giải ý đồ của Trường Nhạc cung — người kia căn bản không có ý định lưu lại hậu sinh của mình, cũng không muốn cưới hỏi với bất cứ một quốc gia nào, hắn đối với thiên hạ này, không có hứng thú.
Cuối cùng, nữ nhi yêu thương nhất của Khải vương, cũng là vị công chúa ở Trường Nhạc cung gần nhất với địa vị Ảnh phi nhất, tránh được kiểm tra trong cung, lén sinh hạ một nam một nữ.
Đáng tiếc thiên ý trêu ngươi, vị công chúa cùng hài tử của nàng cũng chết trong tay thích khách.
Đây là lý giải của Trường Nhạc cung với người ngoài.
.
.
Sau giờ ngọ một ngày nào đó, Tô Kỳ từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, liếc mắt nhìn người trên giường hô hấp trầm ổn, trìu mến chỉnh lý mấy lọn tóc lộn xộn.
Hắn không thích ta bị người khác chạm vào, không thích ta trước mặt thị nữ mặc quần áo lộn xộn, không thích ta để người khác giúp đỡ rửa mặt chải đầu, không thích ta luyện công quá mức, không thích ta … không quý trọng chính bản thân mình.
Nhìn gương chải đầu — hiện tại Tô Kỳ đã rất quen việc này rồi, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra dáng cười nhàn nhạt.
Thực sự là, khiến ta không lúc nào không giữ hắn bên cạnh, nếu không phải sợ ở gần quá mà không thể kiềm chế, thật muốn dù đi đến đâu cũng ôm theo hắn.
Chỉ đáng tiếc thân thể hắn còn chưa đủ khỏe, cho dù hắn cam nguyện bị ôm, thân thể hắn cũng không cho phép ta có yêu cầu gì.
Cho dù là hai người kết hợp rồi, nhưng với bản năng của một nam nhân, ý nghĩ muốn giữ người yêu, khát vọng đó ngày càng mãnh liệt.
Từ lúc đầu, là như thế nào?
Đúng, chỉ là xác định nó không phải là hài tử có quyền được sinh ra, nhãn thần bất lực lại sung mãn ý chí cầu sinh, thực sự khiến ta thích.
Vừa yếu đuối bất an lại kiên quyết.
Quả nhiên không phải là thần tình của một đứa trẻ trắng trẻo mới sinh.
Chém chết Minh phi trước mặt nó, lại không thấy nó có chút cừu hận nào, trong hai mắt lại lộ vẻ kinh hoảng ngạc nhiên.
Hài tử này, cùng Minh phi không quan hệ, trong cơ thể lại chảy dòng máu của ta…
Kì diệu làm sao.
Tâm chưa từng dao động lại đột nhiên nảy lên tâm tình nhu hòa: đứa bé này, chỉ sợ là bởi vì ta nên mới có thể sống bên trong thân thể này a, là ta để cho hắn có một phần cơ hội sống sót.
Là hài tử thuộc về ta.
Biết rõ ràng có bao nhiêu điên cuồng, lại nhìn không được sung sướng: gân chân hài tử này đã đứt, không thể luyện võ, hiện nay sẽ không có nguy hại gì với ta, tạm thời, để nó sống.
Nhìn xem hắn có bản lĩnh tạo ra nguy hại gì với ta không.
Sau đó, được ta ngầm đồng ý, Tô Lục đem đứa bé kia nuôi trong Trường Nhạc cung.
Cuộc sống mỗi ngày vẫn bình thản trôi qua, không có bất cứ biến động lớn nào.
Giết vài người, giết một đám người, giết mười mấy người, giết hơn mười người…
Sắc máu lan ra không gì đẹp hơn, vô luận là hạng người gì, máu đều giống nhau đỏ tươi tanh hôi.
Nhân loại này cùng với động vật không có gì khác biệt, ngoại trừ mùi máu nồng hơn.
Chiều xuân năm thứ tư sau đó, Trường Nhạc cung trước sau vẫn như một tiếp một đám giang hồ nhân sĩ không biết sống chết.
Bị kích động mà đuổi theo, nhẹ nhưng cắt cỏ chặt đứt yết hầu bọn chúng, máu phun tung tóe khiến mặt đất đỏ sậm, dồn thành dòng nho nhỏ.
Vì hài lòng nên trên miệng cười rất sâu, lại cảm thấy buồn chán rất buồn chán.
Những người này đều quá yếu, giống như người bị giết mà không có chút phòng bị gì.
Quả nhiên là không khác súc vật là mấy.
Từ bụi cây lộ ra góc áo nho nhỏ run nhè nhẹ.
Ta dường như đã quên, trong cung còn có tiểu tử kia tồn tại.
Khoan? Còn có nữ hài tử?
Đúng rồi Minh phi hạ sinh nữ hài tử kia ta còn chưa giết.
Đứa bé kia xuất hiện khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn rồi nha, quên đi, tạm thời để nó che chở nữ oa kia sống sót, dù sau Tô Lục cũng trông nom, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đi luyện công a, thật sự rất buồn chán…
Nghĩ liền nghĩ, đã đạp lá bay đi.
Đúng, lúc đó xem ra hắn đối với ta chỉ là món đồ chơi nho nhỏ có cũng được không có cũng chẳng sao.
Qua một thời gian dài, Tô Tứ Tô Thất đều đã đổi người mới, đôi khi nghe được Tô Bát nói nữ hài tử mỹ lệ trong viện Tô Lục nuôi có thiên phú thế nào – nhưng chính ta, lại rất bình thản, đối với hài tử này không có hứng thú. Bởi vì hài tử kia mới thuộc về ta.
Vì vậy nhân lúc bản thân tâm huyết dâng trào muốn thanh lý gian tế đã gần như bại lộ trong cung này tạo ra cơ hội, muốn đem hài tử kia đuổi ra khỏi cung, bản thân lại lấy lý do trị liệu việc tẩu hỏa nhập ma mượn cớ ở gần hắn thử.
Sau đó, chính xác là giống như bị ma nhập, tình cảm không thể không chế tự động dấy lên.
Nếu hỏi, rốt cuộc là vì sao lại mê muội hắn như vậy, dường như cũng không thể nói một cách rõ ràng.
Đến lúc ý thức được đã biến thành như vậy rồi.
Yếu đuối, rồi lại kiên cường, kiên cường lại mềm mại, đối đãi với mỗi người đều ôn hòa khoan dung như vậy.
Làm cho bản thân tự giác muốn đến gần hắn hơn, cảm thụ được chút ấm áp nhỏ nhoi mà hắn phát ra.
Người này, là hài tử đó sao?
Người này, là hài tử vì ta mới tồn tại sao?
Đã như vậy, đứa bé này là thuộc về một mình ta, người bên ngoài dựa vào cái gì đứng xung quanh hắn, chia sẻ ấm áp của hắn!
Nhưng mà, bản thân còn chưa kịp đem phần nguyện vọng độc chiếm này nói ra, hắn cư nhiên đã muốn đuổi ta đi!
Đúng, ta đúng là đợi đến lúc sẽ hồi Trường Nhạc cung, nhưng như vậy ngươi cũng không thể đuổi ta đi, trên đời này có ai dám chủ động đuổi ta đi sao?
Nếu là bản thân trước kia, nhất định là không chút suy nghĩ đưa tay tung một chưởng đem người này đánh gục.
Nhưng khi nghe được ngữ khí bình thản lạnh lùng nói ra suy đoán mọi chuyện kia, chỉ cảm thấy, trời thoáng cái liền u ám.
Không muốn giơ tay giết người, thậm chí đến khí lực nói chuyện cũng không còn.
Nguyên lai, hắn ghét ta như vậy.
Nguyên lại, một lời nói như vậy cũng có thể khiến người ta đau đến chảy máu.
Rõ ràng là thuộc về ta, nhưng sao lại chán ghét ta như vậy?
Thất hồn lạc phách mà trở về Trường Nhạc cung, thậm chí một đường này còn không nhớ rõ làm sao mà trở về được.
Mãi đến khi thám tử chính ta lưu lại để bảo hộ hắn truyền tin hắn bị thái tử Khải quốc bắt đi, mới miễn cưỡng giữ vững tinh thần, tự mình đi cứu hắn.
Không hi vọng hắn có thể thích ta, tối thiểu, có thể bớt chán ghét ta đi, thì tốt rồi.
Không thể phân rõ tâm tình trong long nóng như lửa đốt là vì cái gì, cũng không thể lý giải chính ta vì sao lại chỉ tâm tâm niệm niệm một mình hắn.
Bởi vì…những tâm tình này đều rất xa lạ.
Lại khiến cho bản thân — thấy sợ hãi.
Mặt trời chiều hồng như máu, một mạch nhảy vào phủ đệ Thái tử Khải quốc, lúc đứng trước mặt hắn, hắn lại kinh ngạc nhìn mình.
Là kinh ngạc ta lại đến cứu hắn sao?
…Hơi có chút vui vẻ.
Sau đó đem hắn vì mệt nhọc mà té xỉu chạy về Trường Nhạc cung — chỉ thiếu không hát vang lên thôi.
Hắn có thể đứng trước mặt ta không phòng bị mà té xỉu, chẳng lẽ không phải là minh chứng tốt nhất sao?
Hắn thực không chán ghét ta, cho dù lúc trước nói với ta thế nào, cũng chỉ là mạnh mồm mạnh miệng mà thôi.
Vì vậy, mấy ngày hắn ở trong Trường Nhạc cung, mỗi ngày đều bày ra dáng tươi cười với ta, chính ta cũng học hắn mỉm cười như vậy – bởi vì hắn dường như rất thích.
Trường Nhạc cung chính là nơi khiến ta cảm thấy an tâm, hắn lại là người khiến mình cảm thấy càng an tâm thoải mái, hai người bên nhau thế này, càng không cần nói, có thể độc chiếm ôn nhu của hắn. Không gì có thể tốt đẹp hơn rồi.
Nhưng không ngờ, hắn chỉ đợi khôi phục liền muốn rời đi!
Đi tìm những người hắn gọi là bằng hữu sao?
Hắn không phải đã có ta sao?
Ta chỉ cần hắn là đủ rồi, sao hắn còn cần những người khác?
Không rõ, không hiểu…
Thật muốn đưa hắn từng ngụm từng ngụm mà nuốt vào, tuyệt không thừa lại chút gì, không phân chia hắn cùng bất cứ ai.
Nhưng mà…
Làm không được.
Đừng nói đến nuốt nào, ngay cả khe khẽ cắn đau hắn còn không làm được.
Không biết từ bao giờ, ta lại dè dặt như vậy?
Nhưng vậy ta liền giữ hắn lại, lợi dụng ôn nhu từ bi của hắn, làm thân thể bị thương, bỏ đi cả tôn nghiêm của bản thân, lúc nào cũng chuẩn bị để lưu hắn lại.
Nếu như hắn muốn rời đi, tốt lắm, đợi đến lúc ta chết, mới có thể rời khỏi Trường Nhạc cung này.
Có lẽ, hắn đoán ra quyết tâm của ta, sau hai lần thương hại ra, không đề cập đến chuyện rời đi nữa.
Như vậy, cuộc sống trôi qua nhanh chóng, đột nhiên có một ngày, phát hiện, hắn ăn dần dần ít đi, người trở nên rất gầy.
Tuy rằng vẫn cười, như không còn tươi sáng nữa…
Nguyên lai, ta đã quên hắn rất kiên cường, hắn cố chấp như thế, bị ép buộc miễn cưỡng sẽ chỉ làm hắn dần dần héo rũ.
Ta còn có thể thế nào?
Trước lúc cho hắn rời đi, để hắn an tĩnh ngủ, lại nhịn không được giống như trăm lần nghĩ trước, len lén hôn lên cánh môi mềm mại của hắn.
Hài tử chỉ thuộc về ta, ta đúng là chỉ có thể thuận theo ngươi, dù cho đối với tất cả mọi người trong thiên hạ này lạnh lùng, nhưng không cách nào như thế với ngươi, bởi vì ta có thể không quan tâm mọi người, lại không thể không để ý đến ngươi.
Ta hi vọng ngươi có thể lộ ra dáng tươi cười ấm áp tươi vui nhu hòa.
Cho nên, ta chỉ có thể lựa chọn thần phục ngươi.
[Ân~ là thần phục chứ không phải thuần phục a~~~]
Tâm chi sở vãng [trung]
Tuy rằng nguyện ý để hắn rời đi, nhưng mỗi ngày đều thấp thỏm mong nhớ.
Trên bàn cơm thường ngồi vào nơi hắn thường ngồi, mỗi lần đều giả vờ vui vẻ, nhưng lại không có ai nhìn thấy. Có lẽ là ta tự lừa ta, nhưng là không lừa dối được ai cả, mỗi lần khi ăn đồ gì lại gắp vào bát hắn giống như vậy – làm thế, chỗ thiếu vắng trong lòng sẽ được bù đắp phần nào, chờ đến lúc có thể hắn đã ăn xong, mới trở về phòng.
Nhưng mà, buổi tối vào căn phòng cùng hắn ở chung, vẫn không nhìn thấy hắn…
Cái loại tâm tình trống vắng này, dường như muốn cắn nuốt cả thân thể con người.
Vì vậy lại truyền Tô Tứ đi chuẩn bị cơm.
Cả ngày ngoại trừ giải quyết chính sự còn lại là ăn cơm, đương nhiên biết như vậy rất mệt mỏi, nhưng không có cách nào khống chế, hình như chỉ cần dừng lại một chút, thì khoảng trống trong lòng lại mở rộng ra, hết lần này đến lần khác thân thể không cách nào thụ nổi lượng thức ăn nhiều như vậy, lúc đầu chỉ là nôn mửa, dần dần, chỉ vừa nghe đến hai từ đồ ăn đã cảm thấy buồn nôn.
Nhưng, không thể dừng lại…
Cuối cùng cũng hết năm, Tô Bát nói: theo lẽ thường cuối năm là thời điểm thân nhân đoàn tụ.
Nên, cảm giác đói dường như đột nhiên được trị hết.
Nghe xong Tô Bát nói câu kia, đã chuẩn bị đi đến chỗ hắn.
Một đường đi đến, ngay cả nước cũng lười uống, chỉ dựa vào dược Tô Thập chế mà thuận lợi chống cự được đến khi đến căn nhà nhỏ của hắn.
Nhưng mà, hắn không có ở nhà…
Mất mát, chỉ thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.
Tô Tam hỏi thăm được tin hắn đi Hoa Hạm, trước khi trời tối sẽ trở về.
Đến khi bầu trời tối đi sao?
Còn lâu lắm mới được nhìn thấy hắn.
Đứng bên ngoài kiệu đợi hắn trở về, trong lòng ôn lại dáng tươi cười hắn tập cho ta, không còn cảm thấy lạnh nữa.
Hắn hiện tại thế nào rồi?
Tuy rằng không thể nhìn hắn mỗi ngày thay đổi, nhưng chỉ nghĩ cuộc sống an nhàn hiện tại của hắn là do ta chống đỡ, đã cảm thấy phi thường vui vẻ.
Ý niệm nhìn hắn trong đầu mỗi ngày đều áp lực ta, mỗi ngày cố gắng xử lý công vụ trong cung, đảm bảo tin tức về hắn không bị bất cứ quốc gia nào biết đến.
Cũng vì như vậy, mà hắn có thể an ổn sinh sống.
Chân bị thương có phải rất khó chịu không?
Trước đây nhớ kĩ mùa đông hàng năm đều là giai đoạn khó vượt qua nhất, đại khái đó là bệnh lưu lại khi chân bị đánh gãy a.
Lúc trước học được thủ pháp xoa bóp, buổi tối chờ hắn ngủ thử một lần xem…
Chỉ là, cùng hắn ngủ chung một giường — sợ rằng kìm lòng không nổi.
Có đôi khi nằm mơ thấy ta cùng hắn mập hợp, đặc biệt sau khi hắn rời đi, rõ ràng dưới thân là nữ nhân nào đó, nhưng lại tưởng tượng là hắn mới phát tiết ra, càng về sau tình huống càng nghiêm trọng, hiện tại bản thân ít có nguyện vọng chạm vào nữ nhân, bởi vì cảm thấy đem những người đó liên tưởng là hắn là đã làm dơ bẩn hắn rồi.
Chỉ là, nếu hắn biết ta đối với hắn có ý nghĩ như vậy, khẳng định sẽ giận a.
Đứng trong gió không kìm được mà suy nghĩ, thám tử Tô Tam phái đi hồi báo lại, hắn đã trở về.
Trời quản nhiên đã tối.
Thời gian trôi qua thật là nhanh, có thể là nghĩ về hắn, nên thời gian trôi qua đặc biệt nhanh.
Hắn đã trở về…
Đứng giữa đường dường như không rõ lắm mà nhìn, sau đó hường về phía này điên cuồng chạy đến, trong hai tay còn cầm đủ thứ đồ vật, lảo đảo mà chạy về phía ta.
Quả thực khả ái khiến người ta phát điên…
Sau đó hắn lo lắng hỏi ta vì sao lại gầy đi rất nhiều, vì sao không ngồi trong kiệu đợi hắn trở về, mở cửa cho ta vào nhà.
Tuy rằng hắn không nói đến, nhưng hắn chắc chắn rất vui vẻ, khóe mi lộ ra tiếu ý rõ rệt.
Nhưng mà, ăn xong bữa tối, hắn lại làm chuyện khiến ta mất hứng — cư nhiên đem cái loại sách dã sử gì đó cho ta xem.
Hắn cảm thấy ta không rõ tình cảm của mọi người sao, cảm thấy những chuyện ta làm với hắn là thái quá sao, cho nên lấy cái này ám chỉ ta?
Hài tử xem thường ta phải nghiêm phạt!
Cũng không nghĩ chỉ hôn nhẹ môi xong hạ xuống cổ, liền có cảm giác — đương nhiên, kỹ xảo khiêu khích của ta, hải tử ngây ngô kia cũng tự nhiên mà nổi lên phản ứng.
Chỉ là, thần sắc hắn như vậy, thực sự quá mê người, khiến ta gần như không thể kiềm chế.
Ta trước không rõ dục vọng độc chiếm trong lòng, nhưng hắn nếu biến thành người khác thì…
Ta không dám tưởng tượng…
Buổi tối ngủ trên giường của hắn — nói hết lời, dùng hết thủ đoạn.
Đứa bé kia cũng coi như nhẹ dạ mà đáp ứng.
Hài lòng mà không dám nhắm mắt ngủ.
Bởi vì cơ hội như vậy rất khó có được, vậy nên quật cường an tĩnh nằm bên cạnh hắn, khi hô hấp hắn bình ổn, nhấc tay lên liền có thể với tới.
… Trên thực tế, là với tới rồi, nhưng mà lại không tự chủ được chui vào chăn của hắn.
Mùi của hắn, mang theo hương thuốc nhàn nhạt, rất sạch sẽ, khiến người ta mê luyến.
Không tự giác mà đưa tay xoa thân thể mềm dẻo của hắn — ta chỉ là xoa bóp chân cho hắn, tuy rằng vì quá tối mà thỉnh thoảng sờ lộn chỗ…
Sau đó hắn nóng quá mà tỉnh, bắt ta về chăn cũ…
Ngày hôm sau, bị hắn trịnh trọng cảnh cáo không được liều mạng luyện công mà không nghỉ ngơi…
Cảm thấy hạnh phúc tràn đầy, tự tay hắn nấu đồ cho ta — một ngày tốt đẹp.
Chạng vạng, sau khi hắn oán giận nôn nóng, cuối cùng cũng rõ — nguyên lại, ta không phải coi hắn là con nối dõi mà quan tâm, mà bởi vì ta thương yêu hắn!
Đúng, nguyên lai tất cả đều chỉ có một nguyên nhân – vì ta thương yêu hắn.
Cảm giác bất an với hắn, bản thân lại mừng rỡ, còn có điều gì khiến cho người khác kích động hài lòng hơn là hiểu rõ tâm tình của chính mình?
Cho dù hắn chống cự, ta cũng không thể buông tay.
Nhưng hắn lại chỉ thăm dò một lúc, sau lại không nói gì thêm nữa.
Tên kia biết được ta thích hắn, thì tâm cũng không dao động chút nào.
Cho tới bây giờ ta chưa từng dự liệu được mình có bản năng thương yêu một người nào.
Không có hắn dạy ta, ta cũng không có tâm tình như vậy.
Dù thế, gặp được người này, gặp được thời cơ thích hợp, bản năng yêu thương trong ta tựa như đại thụ từ trong đáy lòng chui lên phát triển, vươn thắng đến tận mây xanh.
Tình cảm yêu thương căn bản vốn không thể giấu diếm, không thể khống chế.
Vốn đã dự định mọi chuyện sẽ không thể ổn thỏa, nhưng hắn lại không chống cự…
Trong khoảng thời gian ngắn, rốt cuộc khoảng trống trong đầu cũng biến mất.
Hắn cũng sẽ thử tiếp thu ta?
Không dám tin tưởng.
Người chung quy cũng chỉ có thể có lòng tham như thế, lúc trước chỉ mong bản thân không bị chán ghét là tốt rồi, dần dần, biến thành hắn có thể đáp lại ta, sau lại hi vọng hắn có thể yêu thương ta như ta yêu thương hắn…
Nhưng mà, tất cả những điều này từng bước trở thành sự thật.
Đột nhiên có loại xung động muốn cảm tạ thần linh – tuy rằng không biết trên đầu có thần linh thương xót sinh linh hay không, thế nhưng nếu có, nếu như có thể nhìn thấy ta cùng hắn đi bên nhau mỗi một bước, ta cầu xin, thời gian tới đều thuận ý như vậy, ta cầu xin, có thể có một ngày, có thể để hắn cam nguyện ở lại bên ta.
Sau đó, lần thứ hai trở về Trường Nhạc cung không có hắn, Trường Nhạc cung vắng vẻ.
Nếu lúc đó ta biết hắn sẽ gặp được Tô Thập bị hận thù làm cho ngu xuẩn, ta sẽ không để Tô Thập còn sống mà đi gặp hắn.
…Thần của ta, vì ngu xuẩn lỗ mãng của người kia, đã bị đau đớn nhiều như vậy…
Tô Kỳ rũ mắt xuống tâm tư đột nhiên bị hoảng sợ.
Tuy rằng đã qua lâu lắm rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến dáng dấp lúc đó của Tô Thần, Tô Kỳ lúc nào cùng không tự giác mà đau đớn.
Kinh hoàng như thế, luống cuống như thế.
Ánh sáng đã từng long lanh trong mắt hắn toàn bộ đều biến mất không còn.
Người lại gầy đến không ra cái hình dạng gì.
Ánh mặt trời hắn thích lại khiến hắn sợ hãi.
Trong lòng sau khi nhìn thấy hắn như vậy, đau đến không thể hít thở, một lần hít thở sẽ đau đến lệ rơi đầy mặt.
Rất đau, thế nhưng cuối cùng là cảm giác được sống, có thể là rất đau, nhưng đó là vì hắn còn sống.
.
.
Trong khi ta tự dối ta trốn tránh nửa năm, bộ xương khô tưởng là của hắn cũng đã cùng ta làm bạn suốt nửa năm.
Đột nhiên một ngày nhận thấy, lúc đó khi thanh lý hiện trường, thân thể này không có mùi thuốc đông y quen thuộc.
Khả năng đây chỉ là khối thi thể giả, không phải là hắn.
Ôm chút hi vọng nhỏ nhoi, bắt đầu liều mạng thu thập thông tin căn cứ chính xác về việc hắn còn sống.
Chỉ có nghĩ như vậy, ta mới không phát cuồng, mới dừng lại không xâm phạm Ảnh phi nữa, mới không đi tàn sát người lung tung trong cung nữa.
Có thể là mọi người trong cung đều thở phào nhẹ nhõm a, mỗi người đều tích cực mà tìm kiếm đầu mối hắn vẫn còn sống.
Về phần Tô Thập đầu sỏ?
Không, ta không giết hắn, ta còn muốn nhìn thấy hắn, không cho hắn chết, nhìn hắn một đêm đầu bạc tóc, nhìn hắn không nói chuyện mà mất đi ngôn ngữ, ta mới có thể hài lòng.
Là sai của hắn, nên, ta muốn hắn sống thật lâu, vĩnh viễn mà thâm tâm tự khiển trách mình.
Ta muốn hắn tinh tường ý thức được, chính vì hắn, hại cháu ngoại trai mình coi trọng nhất.
Cũng may là tự ta cố lừa dối ta mà đi tìm tin tức, một năm sau Tô Tịch trở về Trường Nhạc cung, Hoa Minh Không đồng hành mang theo thông tin xác thực hắn đang ở Khải quốc.
Tô Tịch còn cho Tô Thập hai cái tát — đây là lần đầu tiên ta cảm thấy nha đầu kia hợp mắt.
Tức khắc quyết định phát binh tấn công Khải quốc.
Từ khi có Trường Nhạc cung, bao năm qua Tô Tam, Tô Lục, Tô Cửu đều phân chia phụ trách huấn luyện quân đội phòng vệ Trường Nhạc cung, đến ngày hôm nay, có tài lực chống đỡ, binh lực này nghiễm nhiên không thể thua kém một quốc gia nào.
Dám can đảm bắt đi bảo bối của ta!
Tốt, ngươi nên giác ngộ mà gánh chịu tức giận của ta, Lộ Lý Khiết!
Tâm chi sở vãng [hạ]
Dù thuận lợi dẹp xong Khải quốc, chiếm lĩnh Trúc Thủy, lại không ai phát hiện ra nơi giấu hắn.
Không, nếu ta đã tra ra hắn ở chỗ này, nếu đã đến tận đây rồi, dù là đào xuống đến ba tấc đất cũng phải tìm được hắn.
Nếu hắn còn sống, thực tốt, ta sẽ cảm tạ trời xanh, tích phúc đức cho hắn, ta sẽ không sát sinh quá nhiều.
Nếu như mất hắn…
Như vậy… vừa nghĩ đến sẽ sinh ra hành động thô bạo không thể tự kiềm chế.
Nếu như tra không được…
Người trong thành trì này tốt nhất nên chôn cùng, quản chi người Trường Nhạc cung hay Khải quốc, mọi người cùng nhau phụng bồi hắn đi, như vậy hắn trên đường sẽ không cảm thấy cô độc.
Bất quá chỉ là làm đảo điên cái thế giới này thôi, nếu mất đi hắn, dù thế giời này bị phá vỡ thì sao? Nếu mất đi vĩnh viễn sẽ không lấy lại được, càng là vật trân quý lại càng dễ mất đi.
Nếu như lúc đó ta một tấc cũng không rời, thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy rồi, nếu như lúc đó không có tham vọng mà cố ý dẫn hắn cùng nhau rời đi, nếu như không phải do lòng tham mà hi vọng đưa hắn đến Trường Nhạc cung, nếu như ngay từ đầu ta giết Tô Thập, nếu như…
Trong hai năm qua, cảm giác hối hận kia quả thực muốn bức người ta tan thành nhiều mảnh.
Cuối cùng, không chịu nổi dằn vặt mà tự tạo ra đầu mối, trằn trọc mà tra nơi hắn bị nhốt.
.
.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, ý nghĩ lại chết lặng, từng bước một mà bước đến cánh cửa đá kia.
Không dám nghĩ đến nếu mở ra là một cỗ thi thể, chính ta nên làm gì bây giờ.
Tuy rằng trong một ngày Trúc Thủy bị vậy hãm, Khải vương không rõ tung tích, nhưng hắn không phải là người dễ chết như vậy a.
Là hắn, hẳn sẽ có biện pháp sống sót !?
Bởi vì hiện tại vẫn còn nhớ kỹ khi nói trong mắt hắn long lánh rực rỡ.
Đúng, lời của hắn, sẽ không dễ dàng chết đi như vậy!
Một đường bước đến tự nói với chính mình như vậy, đoạn đường đến trước cửa đá kia dài dằng dặc như ngắn lại.
Vươn tay đặt tại cửa đá lạnh lẽo kia, cư nhiên bắt đầu khe khẽ run lên.
…chỉ mong, chỉ mong…
Chỉ mong vầng dương duy nhất trong mắt ta vẫn tồn tại, chỉ mong còn có cơ hội ôm hắn, chỉ mong…
Cắn răng phá cửa.
Thân ảnh nhỏ gầy trong góc phòng kinh hoàng bất an kia đập vào trong mắt.
Hắn còn sống!
Vậy đã đủ rồi.
Hắn còn sống, vô luận thành hình dạng gì, hắn còn sống.
Không gì sánh được muốn cảm tạ hắn vì chính hắn quý trọng sinh mệnh này mà ngoan cố kiên trì.
Bởi vì hắn còn sống, cho nên sẽ có sau này, dù thế nào đi nữa, chỉ cần còn sống, chính là tốt nhất.
Dè dặt mà tiếp cận người cuộn mình trong góc kia, khẩn trương nhắm hai mắt, lại không cách nào kiềm chế mà ôm hắn.
…Ta tìm ngươi đã lâu, thể xác và tinh thần đều mệt nhoài.
Mà ngươi, đáp lại thỉnh cầu trông mong của ta, nỗ lực sống.
Cảnh thật như vậy còn hơn trăm nghìn mộng đẹp, nhưng thân thể hắn trong ***g ngực rõ ràng run nhè nhẹ.
Là mộng sao? Hay là thực?
Trong thoáng chốc lại không thể phân rõ, thầm nghĩ ôm lấy người này, biến thành mộng đẹp.
Lần này là hắn, không còn thần thái ngày xưa nữa, an tĩnh để ta mang về Trường Nhạc cung.
Không biết là nguyên nhân gì, trừ ta ra, khí tức của những người khác đều làm hắn theo phản xạ mà tránh xa — kể cả Tô Tịch người hắn coi trọng nhất.
Chỉ có ta tiếp cận, hắn mới không có biểu tình bất an gì.
Vốn là vì thần sắc hắn nên cảm thấy ảm đạm bi thương, lại không tự giác mà mừng thầm — nói như vậy, hắn dù sao cũng là tín nhiệm ta, hơn nữa, trong lúc hắn bất an yếu ớt nhất, ta lại có thể có vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn.
Nhưng mà, có thể vì ta có ý nghĩ như vậy mà dẫn đến một ít biến hóa, càng khát cầu ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt kia.
Thân thể hắn khỏe mạnh lúc trước, với ta mà nói còn có sự gợi cảm của tuổi trẻ, nhưng hiện tại đối mặt với thân thể nhớ đến khắc cốt ghi tâm này đáng ra không có chút khơi gợi dục vọng nào,vậy mà ngay cả tiếp xúc thường ngày liền khiến ta tăng thêm khát vọng.
Kì lạ, thân thể nhu nhược này lại làm cho ta sinh ra xung động muốn hung hăng kìm vào ***g ngực mà yêu thương.
Chưa bao giờ cảm thấy sinh ra dục vọng với hắn có điều gì là sai trái, lúc này lần đầu tiên lại cảm thấy ta sai trái – như vậy, đúng như hắn nói, có khác gì với cầm thú? Rõ ràng thân thể hắn kém đến như vậy rồi, chính ta lại khát vọng dùng sức mạnh với hắn.
Tuy rằng mỗi lần lý trí đều miễn cưỡng áp chế, nhưng buổi chiều khi tắm rửa cho hắn không nghi ngờ gì nữa chính là tự ta làm chuyện khiến bản thân ta chịu dày vò.
Vì vậy, cùng với việc đó, số lần đi tìm Ảnh phi ngày càng nhiều.
Hạ lệnh cho Ảnh phi dịch dung thành hình dáng của hắn, cấm Ảnh phi ăn cơm, chỉ vì muốn huyễn tưởng người dưới thân là hắn.
Ta cũng không biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn, ngu đến điên cuồng, nhưng căn bản không có biện pháp khống chế khát cầu đối với hắn.
Không chỉ có thân thể, đến linh hồn hắn, tất cả của hắn, toàn bộ đều muốn giữ lấy.
Rồi lại thấy thật đáng buồn khi chỉ có thể trốn trong một góc, ôm ấp ý nghĩ dơ bẩn bỉ ổi này, hóa ra lại chỉ là lừa gạt chính mình.
Mỗi thời mỗi khắc đều muốn nhìn thấy hắn, sau khi thấy được, lại cố gắng áp chế dục vọng muốn giữ lấy hắn của bản thân.
Thống khổ nhường nào, nhưng hạnh phúc…
Thời gian chậm rãi trôi qua thân thể hắn cũng dần dần khỏe lên.
Đồng nghĩa với dục vọng khát cầu hắn càng không thể nhẫn nhịn, thậm chí làm cho ta nghĩ muốn tách khỏi hắn – nếu không tách khỏi hắn, thật không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.
Thật tốt, cuối tháng Triền ti phát độc, thống khổ này đem dục vọng giảm đi đôi chút.
Trong một chớp mắt mở cửa đá xuất quan, nhãn thần lo lắng của hắn, khiến đau đớn lưu lại trên thân thể cũng tiêu tán không còn tăm hơi.
Hắn thực sự lo lắng cho ta…
Mọi người đều tiến lên, đỡ ta lên ghế mềm, hắn cũng xoay người cùng Tô Tịch rời đi.
Chỉ là, trong mắt ta chỉ nhìn thấy hắn mà thôi…
Người kia, đại khái là ta không có khả năng khống chế chính mình a, linh hồn rực rỡ ấm áp kia thật không thích hợp với ta.
Không vui mà về đến Thanh viện.
Ngươi kia cũng chưa trở về.
Tuy rằng mệt mỏi rã rời, cũng không muốn ngủ, không muốn nghỉ ngơi.
Phân phó Tô Cửu an bài người đi tìm hắn cùng Tô Tịch.
Sợ Tô Tịch làm ra chuyện ngu ngốc gì, giống như Tô Thập mang hắn rời khỏi ta, mặt khác, lại không muốn hắn cùng ở chung với người khác, hắn lúc trước không phải chỉ chập nhận mình ta tiếp cận hắn hay sao? Vì cớ gì hiện tại lại không sợ hãi người khác nữa.
Có chút hối hận đã để cho Tô Bát trị bệnh cho hắn.
Trời đã gần sáng, nhưng vẫn không tìm thấy hắn cùng Tô Tịch.
Một đêm như thế, hắn cùng Tô Tịch rốt cuộc đã làm gì!
Mặc dù biết hắn cùng Tô Tịch không có tình yêu nam nữ, mặc dù hậm hực như vậy là tự bản thân ngu xuẩn cực độ, vẫn đem đồ vật trong phòng phá vỡ.
Ta rất lo lắng, ta rất khó chịu, ngươi vì sao không ở cạnh ta, ta chỉ cần mình ngươi mà thôi…
Ta sẽ đố kị a…
Cuối cùng, Tô Cửu cũng đưa hắn trở về.
Tuy đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nhưng vẫn mang theo hờn dỗi nhẫn nại không đi đón hắn.
Nhưng sau thanh âm thị nữ thỉnh an, vẫn là chạy ra ngoài đón hắn.
Không còn cách nào, ta quý trọng hắn như thế, thời gian gặp không thể lùi lại dù là một khắc, không thể được.
Không có cách nào a…
Thần sắc hắn mệt mỏi bình tĩnh, lại mang theo tia vui sướng nho nhỏ.
Sau đó, hắn chủ động để ta nghỉ ngơi cùng hắn.
Chỉ một điều này, ta đã không còn một chút oán khí rồi.
Vào trong phòng hắn nghỉ ngơi, còn chưa kịp làm gì biểu thị sự hưng phấn, hắn đã làm cho ta thất kinh rồi.
…Hắn vừa rồi đi tìm Ảnh phi, hơn nữa cũng biết ta đối với thân thể gầy yếu của hắn có tâm tình thế nào rồi…
Trong đầu trống rỗng, không có dũng khí chạm vào hắn, thậm chí nhìn hắn cũng không dám.
Hắn vốn không thích ta làm chuyện như vậy, hiện tại lại biết ta đối với hắn như thế…
Trực giác thấy khoang miệng khô khốc, nói cũng không được.
Làm sao bây giờ?
Hắn có vì vậy mà rời khỏi ta?
Nhưng không ngờ được.
Hắn lại bất ngờ nói.
“Ta chỉ là không thích người khác có hương vị của ngươi.”
Những lời này nói xong liền làm ta mơ hồ đoán ý tứ của hắn.
Mà bản thân ta cư nhiên nhất thời không thể phản ứng lại.
Này có thật không?!
Tâm tình mừng như điên, kế tiếp ta làm cái gì cũng không rõ ràng nữa.
Chỉ có thể nhớ kĩ những lời này, ngu ngốc mà lần nữa xác nhận lại.
Không hiểu được thế nào leo lên giường được, ôm hắn, ngửi mùi hương của hắn, chỉ cảm thấy tâm tình trong lòng như muốn bùng nổ, hận không thể cùng thế giới này tuyên bố.
Cũng không biết là lúc nào, khi tỉnh lại, hắn còn đang ngủ say.
Dung nhan an tĩnh khi ngủ đối với ta không gì có sức dụ hoặc bằng.
Nếu hắn nói như thế, vậy…
Thân mật một chút chắc không sao a.
Tuy rằng thân thể hắn cũng chưa hoàn toàn tốt, thế nhưng, ta không cách nào chịu đựng được.
Ta hi vọng lần đầu tiên của hắn là dành cho ta, đã len lén chiếm được nụ hôn đầu của hắn, hôm nay có cơ hội như vậy, ta nhất định phải hảo hảo biểu hiện, sẽ làm cho hắn thích ta.
Để cho hắn có hồi ức tốt đẹp nhất, sau đó, sẽ không có biện pháp nào rời khỏi ta được nữa.
Sau đó, thời gian tới có thể sẽ có rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên…
Chỉ vừa nghĩ đến, đã cảm thấy thời gian tới thật là mỗi ngày đều đáng giá chờ mong.
Bị quấy tỉnh hắn cũng không chống cự nhiều lắm, chỉ lúc dùng miệng ngâm vào phân thân hắn thì hắn trừng lớn mắt, dáng vẻ lúc đó, thật sự là đặc biệt ngon miệng.
Đúng là rất muốn rất muốn ôm hắn, giữ lấy hắn, kết quả chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ kia, lại không thể làm gì rồi.
Cuộc sống này, vẫn an ổn trôi qua.
Hắn nói năm tháng an tĩnh thật tốt, đại khái chính là có ý nghĩa như vậy.
Nếu có thể làm bạn đến già, thực lại càng tốt đẹp rồi.
Sau đó ta cứ tự nhiên, để hắn ‘ôm’ ta.
Khi hắn tiến nhập vào bên trong cơ thể ta, cái loại dây dưa chặt chẽ này, khiến trái tim đập thực nhanh.
Tuy rằng rất khó chịu, thế nhưng thần tình mê muội này, thực sự là…
Chỉ nghĩ, ta đã không ngừng kích động.
Sau đó, sau đó nữa, hắn nói ở Trường Nhạc cung, hắn còn ở lại, không phải vì nơi này thích hợp để sống, mà bởi vì ta ở đây, cho nên hắn ở đây.
Từ lúc bắt đầu là lạnh lùng, một đường cho tới ngày hôm nay, bề ngoài không thay đối nhưng thật ra lại nhu thuận rất nhiều.
.
.
“Tô Kỳ…” phía sau truyền đến thanh âm Tô Thần vừa tỉnh ngủ.
Ta ôn nhu quay đầu cười: “Tỉnh.”
“Ân.” Tô Thần gật đầu, suy nghĩ một chút, “…Ngươi có khỏe không?”’
Là chỉ cơ thể của ta sao?
Cười, “Đều đã ba bốn ngày rồi, đã sớm không có việc gì.” Lúc đó tuy rằng không bị thương, nhưng thân thể cũng không phải tốt lắm, cho nên giằng co cả buổi mới bớt.
Tô Thần đỏ mặt, chậm rãi cúi đầu, ngồi bên cạnh ta, suy nghĩ một chút, lại đem bàn tay đặt lên tay ta.
Đương nhiên bàn tay gầy kia không thể nắm trọn ngón tay thon dài của Tô Kỳ.
Nhưng Tô Thần đã cười thỏa mãn. Cũng không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ mỉm cười.
Tô Kỳ quét mắt nơi tay hai người giao nhau, cong lên khóe môi.
Lần đầu tiên tiếp theo, nên là ta ‘ôm’ hắn rồi a.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Thần Nguyệt Tịch
Chương 74
Chương 74