Nhiệt độ tháng mười vẫn còn khá thấp.
Sau khi Trường Nhạc cung trả thù lao đoàn nhạc đến từ Nhượng quốc, hai ngày sau rời khỏi Trường Nhạc cung tiếp tục đi đến những nơi khác.
Sau đó, Trường Nhạc cung bắt đầu tiến hành tranh đoạt các quốc gia khác, Trử quốc là nước đầu tiên bị đánh chiếm.
Có lời đồn đại rằng, Trử Vương tử thủ trong tẩm cung, có người lại nói Trử Vương được hai thuộc hạ trung thành cứu đi, có lời đồn nói Trử Vương vì mất nước mà phát điên, nên Trường Nhạc cung thả cho hắn một con đường sống.
Sau là đến Hán quốc, mặc dù trong quá trình đánh có chút trắc trở, nhưng sau đó có quân đội Nhượng quốc cùng tham chiến, nên Hán quốc binh bại như núi đổ, tháo chạy khắp nơi.
Các quốc gia bị binh lực cùng tài lực chân chính cường đại của Trường Nhạc cung làm cho e sợ — chỉ trong thời gian hai năm, có thể đem thế cục chia năm xẻ bảy hợp chỉnh làm một.
Hai năm nay, Trường Nhạc công tử ở trong thâm cung liên tục bị ám sát, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng vẫn bình yên làm bạn bên cạnh cung chủ Trường Nhạc cung.
Qua hai năm, Trường Nhạc cung vừa đấm vừa xoa, thế lực các quốc gia dần dần thu hẹp.
Bởi vì khó có được cuộc sống sinh hoạt bình an ổn định, người dân các quốc gia cũng không câu nệ quốc tịch, dần dần giao lưu học hỏi nhau, học cách cùng nhau chung sống.
Dù sao triều đại trước cũng biến mất hoàn toàn, bây giờ là thời đại mới.
Mấy năm chiến tranh liên miên yên ổn thực sự chính là điều mà thế giới này cần.
Mọi người dần dần quên những quân chủ thống trị lãnh thổ họ trước đây, một lòng đi theo Trường Nhạc cung.
Thủ đô định tại cố đô của Hán quốc, quốc hiệu là lấy một chứ trong ‘Trường Nhạc cung’ – ‘Nhạc’ [nghĩa là vui a~]
Chủ nhân chân chính của quốc gia mới có năng lực phi phàm cùng khả năng trọng dụng nhân tài, giảm thuế mà, mở khoa cử, mở rộng việc thu nhận người tài đức, sắp xếp các phương pháp hợp lý. Nền kinh tế trì trệ cùng với nhân tâm ảo não … được những chính sách này cổ vũ mà sục sôi hi vọng.
Tuy rằng thiên hạ đều đã thuộc về Trường Nhạc cung, tất cả mọi việc đều bình ổn mà phát triển lên, thế như cái vị trí Đế vương của xã hội yên ổn này vẫn chậm chạp không được giải quyết.
Cung chủ Trường Nhạc cung hỉ nộ vô thường dường như đối với thiên hạ cùng vinh hoa quyền quý không có chút hứng thú nào, chỉ quản lý quốc gia, không có chút ý muốn xưng đế.
Vì vậy hoàng kim bảo tọa [cái ghế bằng vàng vua ngối ý] từng ngày từng ngày đặt ở đó một cách vô ích, lại không có người nào dám nói.
Đầu xuân một năm sau, vấn đề đế vị, cuối cùng cũng được giải quyết.
Thái tử phi Nhượng quốc được các vị đại thần đề cử đứng ra làm Hoàng đế.
Trong nghi thức đăng cơ, Cung chủ Trường Nhạc cung kinh diễm tuyệt sắc đem ngọc tỷ truyền cho Hoàng Hậu mới, sau đó nhanh chóng lên đường trở về Trường Nhạc cung.
Dàn nhạc kia sau khi trải qua năm năm du hành, chậm rãi hướng về phía Trường Nhạc cung.
Bánh xe chuyển động, phát ra âm thanh đều đặn nhẹ nhàng.
Bên trong xe, nam tử hình dáng bình thường, mặc y phục vải thô, vóc người thon gầy, cũng không cao lại có dáng tươi cười nhu hòa thấp giọng nói chuyện cùng nữ tử xinh đẹp.
Bên cạch có một nam tử dung mạo cũng bình thường, cầm một quyển sách cố gắng che che. Tuy rằng cử chỉ có chút ngốc ngốc, nhưng cũng không thể che giấu khí chất nam tử ưu nhã phiêu dật.
“Hoa ngoài cửa sổ màu gì?” Nữ tử có khuôn mặt đẹp mỉm cười hỏi người bên cạnh.
Xốc rèm cửa sổ lên, hướng mắt ra ngoài nhìn: “Đủ các loại màu sắc, sức sống bừng bừng.”
“Vậy sao.” Nữ tử cong môi nở nụ cười: “Ngươi thật cao hứng.”
“Ừ.” Người kia gật đầu, cũng không che dấu vui vẻ trong lòng.
“Tháng trước, chúng ta dừng chân tại một tửu *** gần Li quốc, ngươi nhìn thấy người quen sao?” nữ tử đột nhiên hỏi. “Ngươi thiếu chút nữa làm rớt đàn của ta.”
“…A…” Người kia chần chờ một lát, sau đó gật đầu, “Gặp người quen.”
“Đúng sao?” không hỏi người kia là ai, nữ tử chỉ cười, “Người quen của ngươi như thế nào?”
Nhớ lại biểu tình ngày đó, cười: “Có chút mất mát, lại như trút được gánh nặng…” Không dễ dàng có thể nhìn thấy được – nhưng đại khái kia vốn cũng không phải người lãnh khốc vô tình gì, hắn lo lắng cho bách tính có thể thấy rõ. Những có người hoàng gia nào mà không tàn khốc?
“Đây chính là chuyện tốt.” Nữ tử cười.
“Đúng.” Người kia xoay mặt nhìn nam tử ngồi bên cạnh, “Thủy tiên sinh, gần đến cuối tháng rồi a?”
Nam tử được gọi Thủy tiên sinh bỏ sách trong tay xuống, nhìn lại: “Ừ, không lâu nữa, ta lần trước kiểm tra máu, phát hiện độc tố giảm đi nhiều rồi.” Mỉm cười: “Nhờ có ngươi.”
“Không có ngươi hỗ trợ, ta cho dù cố gắng đến cả đợi cũng không giải được.” Người kia cười, “Tuy biết là ngươi tình nguyện, nhưng vẫn khiến ngươi khổ sở không ít, chúng ta vẫn là nhanh chóng hoàn thiện giải dược a.” Vỗ vỗ vai hắn, “Ta không muốn thấy ngươi mỗi tháng đều thống khổ như vậy.”
Thủy tiên sinh cười một chút: “Quan trọng chính là không muốn người kia thống khổ a.”
Y không phủ nhận, chỉ cười cười, “Ngươi là thân nhân của ta, là thân nhân của tiểu Tịch.”
Thủy tiên sinh lặng đi một chút, sau đó nở nụ cười: “Cảm ơn ngươi, Thần Thần, ta không nghĩ ngươi lại mang theo ta cùng đi, ta đã nghĩ ngươi không còn tin tưởng ta nữa.”
Người kia – cũng chính là Tô Thần, mỉm cười nhìn hắn: “Chẳng phải đã nói rồi sao? Đừng gọi ta tên này, gọi ta tiểu Tô hoặc tiểu Nhạc. Tên đầy đủ của ta là Tô Nhạc.”
Thủy tiên sinh do Tô Thập dịch dung ngây ngốc một lúc, sau đó mới nói: “…Xin lỗi, ta kìm lòng không được…”
Tô Thần cười, “Không cần khẩn trương như vậy, chúng ta không phải đã xác định không còn nguy hiểm nữa hay sao? Hơn nữa,” mở rèm xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài, khóe môi cong lên: “Chúng ta đã trở về…”
Về nhà rồi.
Trở lại bên cạnh người kia.
Dọc đường theo Hàng Ca đi, mỹ cảnh trên đời tất cả đều thu vào tầm mắt, lại cảm thấy có gì thiếu sót, mặc dù cười thoải mái, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát…
Hiện tại cũng có thể có cảm giác hoàn chỉnh rồi.
Hắn rất nỗ lực, ta cũng rất nỗ lực, nỗ lực không để mình trở nên đơn thuần ấu trĩ, nỗ lực ở nơi xa rời hắn vẫn có thể tự chăm sóc bảo vệ mình.
Năm năm…
Chờ đợi dài cỡ nào, chờ mong đến cỡ nào.
Trong lòng vẫn mãi cảm thấy thiếu vằng, bây giờ có thể trọn vẹn rồi.
Ba ngày nay, Trường Nhạc cung bị vây trong không khí vui mừng mà trước nay chưa từng có.
Không phải nói cảnh sắc có bao nhiêu vui vẻ, mà là người trong Trường Nhạc cung, hầu như mọi người đều lộ ra thần tình nhu hòa – bao gồm cả vị chủ nhân lãnh khốc.
Kêu Tô Tam may không ít đồ mơi, lại nhất nhất mặc thủ, cài lên cây trâm mình trân quý, câu chữ cũng nói nhiều hơn trước kia một chút, không giết người nữa, suốt ngày ở Thanh viện cười khúc khích với ngây người.
Từ Tô Nhất đến Tô Cửu, cũng không ngoại lệ mà thay xiêm y mới, đến ngay cả Cam Lam, Lục La ở lại trong Trường Nhạc cung đã trưởng thành cũng làm duyên, Mộc Liên lên cấp làm nữ quan cũng đi đem đồ vật trong viện của Tô Thập lau lại một lần.
Ảnh phi bộ dạng không kiên trì, một bên phân phó dùng dược tốt nhất đem dấu vết trên người xóa sạch, hắn không muốn để Tô Thần nhìn thấy vì làm thế thân cho Tô Thần mà có mấy vết sẹo do bị đâm để lại.
Sau đó, nửa đêm, nhận được tin tức, dàn nhạc đã tiến vào địa phận Trường Nhạc cung.
Cung chủ đã rất nhiều ngày không thể ngủ yên không kìm được chạy ra cửa chờ.
Vừa qua khỏi giờ thìn [7-9 am], từ xa một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến, sau đó lại thêm một chiếc.
Từng chiếc từng chiếc nối nhau đi đến cửa Trường Nhạc cung.
Tô Kỳ đứng đó, đôi mắt trông chờ nhìn đội xe.
Xe ngựa cách cửa Trường Nhạc cung vai bước dừng lại.
Xa xa nhìn lại, đã thấy người kia đầy chờ mong mà đứng dưới bóng cây hoa Lê.
Cánh hoa Lê theo gió nhẹ nhàng hạ xuống, bướm trắng ở tàng cây bay lượn, không cách nào phân rõ đâu là cánh hoa đâu là bướm.
Nam nhân trường sam màu trắng đứng dưới tàng cây kia phong tư lỗi lạc, dung mạo xuất chúng, ngay cả cây hoa Lê nở rộ như vậy cũng chỉ có thể làm nền cho hắn.
Ánh mắt chờ mong cùng khát vọng, khiến người khác đau lòng.
Xuống xe, đứng bên cạnh xe, tỉ mỉ nhìn người kia.
Hắn chớp mắt mấy cái, ánh mắt không thể tin tưởng nổi lại kịnh ngạc nhìn y, cũng không dám tiến lại gần.
Vốn cho rằng mình thấy hắn sẽ kích động không nói nên lời, nhưng không ngờ hiện tại trong lòng lại tràn đầy hơi thở ấm áp dào dạt.
…Ta đã lâu như vậy không thấy hắn rồi sao?
Nguyên lai, ta tưởng niệm hắn như vậy…
Tô Thần cả người cũng ngây ngốc đứng ở đó, tham làm nhìn chăm chú vào hắn.
Hàng Ca cũng xuống xe, đưa tay vỗ vai y: “Hiện tại hẳn là cần một cái ôm a.” mỉm cười, “Sau đó ân cần hỏi thăm mọi người.”
Tô Thần lúc này mới hoàn hồn, không chút nghĩ ngợi chạy lại nhảy vào người kia ôm hắn.
Hương vị quen thuộc quyện vùng hương hoa Lê nhàn nhạt ôn nhu bao phủ lấy y.
Hoài niệm không gì so được, khiến vui đến mức gần như rơi lệ.
Tô Kỳ dù đưa tay ôm y, lại cảm thấy run nhè nhẹ, tim đập rất nhanh.
Sau đó, dựa sát vào người Tô Kỳ, y mỉm cười nhìn mọi người Trường Nhạc cung đứng ở hai bên nhẹ giọng nói: “…Ta đã trở về.”
Một trận gió thổi quan, cánh hoa lê trắng tinh khiết rơi như mưa, hương khí ngập tràn, bao lấy mọi người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Thần Nguyệt Tịch
Chương 73
Chương 73