Trên đường hồi cung, cho dù suy sụp tâm tình vì tận mắt chứng kiến tình hình hiện tại của huynh trưởng, nhưng Thanh Nguyệt vẫn nhận ra cước bộ của chủ tử chậm lại không ít so với khi xuất cung.
“Chủ tử, chúng ta có nên mau quay về không, để tránh bị người phát giác?” Khi Thiển Ly Du dừng lại trước một cửa hàng yên chi thủy phấn(son phấn), Thanh Nguyệt rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi ra, sự lo lắng bốc lộ được theo lời nói.
Thiển Ly Du quay đầu lại nhìn nàng cười trấn an, y nhìn về ven sông Thanh Đô náo nhiệt phồn hoa, “Khó khắn lắm mới ra cung được một chuyến, hà tất vội vàng trở lại? Lạc Điệp cư là lãnh cung vắng vẻ như vậy, huống chi lại là đêm khuya, sẽ không ai phát hiện đâu.” Nói xong chỉ về phía cửa hàng bán yên chi, cười nói: “Lạc Điệp cư không thể so với Uyển Anh điện, mặc dù không thiếu ăn mặc, nhưng cũng không có những thứ này. Nữ nhân gia, có lẽ ngươi sẽ thích.”
“Chủ tử…….” Thanh Nguyệt có chút ngơ ngác, không biết chủ tử lại muốn làm cái gì, nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của Thiển Ly Du, nàng vẫn đi vào yên chi phô, chọn hai hộp yên chi thủy phấn tốt nhất. Xem vẻ mặt mừng rỡ của nàng, quả thật là rất thích a.
Đem những thứ vừa mua cất đi, Thiển Ly Du tiếp tục thong thả tẩu tẩu đình đình(đi đi dừng dừng) ở bên sông như một phú gia công tử đang đi dạo. Khi đi ngang qua Loan Cầm các, Thiển Ly Du cũng không dừng lại mà chỉ ngẩng đầu nhìn liếc qua chiếc thuyền hoa cao chừng ba bốn tầng kia, trong mắt hiện lên chút thâm ý.
Dọc theo con đường giống khi đã tới, chủ tớ hai người dần dần rời xa sự ồn ào náo động của đế đô, tiến vào phạm vi của đế cung. Cước bộ nhàn nhã của Thiển Ly Du dần dần trầm ổn, không lâu sau liền đi tới bên ngoài tường cung.
Lạc Điệp cư không chỉ nằm ở phía Đông Cẩm Lan cung, mà còn nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong Lam Vũ đế cung, nằm sát với tường cung, không người hỏi thăm, tất nhiên cũng không có ai thủ vệ. Lãnh cung quả nhiên có điểm tốt của lãnh cung, tại Diệu quốc là như vậy, mà ở Lam Vũ đế quốc cũng như thế.
Nhìn tường cung cao cao, Thiển Ly Du liếc mắt nhìn Thanh Nguyệt đứng phía sau, thấy Thanh Nguyệt im lặng gật đầu, liền đề khí nhảy lên, nhẹ nhàng bay qua, rơi đúng xuống bên ngoài tường viện ở hậu viện của Lạc Điệp cư. Thanh Nguyệt theo sát phía sau, khi rơi xuống nàng còn lảo đảo một chút, may mà Thiển Ly Du nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, mới thoát khỏi nỗi khổ bị ngã rạp xuống đất.
Nhưng điều khiến Thanh Nguyệt ngoài ý muốn chính là, Thiển ly du cũng không lập tức quay về Lạc Điệp cư, mà lại đi về phía cánh rừng nhỏ cách đó không xa. Trong không gian yên tĩnh, Thanh Nguyệt không dám tùy tiện mở miệng, đành phải đi theo phía sau Thiển Ly Du.
Cho tới khi bóng cây che đi tất cả ánh sáng, bóng tối bao trùm vươn tay không thấy năm ngón, Thiển Ly Du mới dừng lại cước bộ, kéo tay Thanh Nguyệt, chắp tay sau lưng y, dừng lại trong chốc lát, rồi chậm rãi nhắm lại đôi mắt hắc diệu thạch.
Khi đôi mắt mất đi tác dụng, những giác quan khác trên thân thể sẽ càng trở nên linh mẫn(nhạy bén) – khứu giác, thính giác, xúc giác – cảm giác khi mỗi cơn gió thổi qua, mũi hương của mỗi một cánh hoa héo úa, âm thanh mỗi nhành cây đung đưa, đều có thể cảm thụ được nhất thanh nhị sở.
Rồi đột nhiên, Thiển Ly Du bỗng nhiên mở mắt – trong bóng tối bao trùm, đôi mắt hắc diệu thạch kia lóe ra tia sáng như sao, yếu ớt, lấp lánh, tựa như lập tức sẽ tắt, nhưng lại lộ ra băng hàn, lạnh buốt thấu xương, và đồng thời cũng đẹp tới mức khiến người khác hít thở không thông.
“Đi ra.” Thanh Nguyệt nghe được giọng nói lãnh liệt chưa từng có của Thiển Ly Du. Tiếng nói vừa dứt, còn chưa minh bạch mệnh lệnh kia là dành cho ai, Thanh Nguyệt lại cảm nhận được sát ý lãnh liệt, dần dần tới gần từng bước một.
Chủ nhân của luồng sát ý kia tựa hồ cũng không cố ý phóng ra, mà sát khí này giống như đã dần đọng lại sau khi trải qua nhiều cuộc giết chóc, có thể nói nó đã thẩm thấu đến tận xương tủy, đến khi cảnh giác với những thứ xung quanh, nó sẽ tự nhiên phóng xuất, khiến người ta cảm thấy hàn tòng tâm sinh (lãnh lẽo từ trong cõi lòng)
“Bùng.” Vang lên một tiếng và ánh lửa lóe ra, cùng với hắc y nhân không biết xuất hiện trước mặt bọn họ từ khi nào khiến Thanh Nguyệt hít sau một hơi – chỉ trong đêm nay nàng đã bị kinh hách không biết bao lần, khuôn mặt tái nhợt khiến Thiển Ly Du nhíu mày, hơi hơi lôi kéo, đem nàng che ở sau người.
Giơ hỏa chiết tử (thứ dùng để nhóm lửa) trong tay, ánh mắt sắc bén của Thiển Ly Du nhìn thẳng về phía dung nhan quen thuộc xuất hiện trước mặt, khẽ mở đôi môi nói: “Tô Thụy, đã lâu không thấy, vẫn tốt chứ?”
Người mặc một thân hắc y xuất hiện trước mặt hai người lúc này chính là “chủ quản thị nữ” của Uyển Anh điện trước đây, Tô Thụy. Chỉ thấy trên mặt nàng hiện lên một tia không thể tin, một lúc lâu sau mới khôi phục bình tĩnh, hơi hơi khom người nói: “Tô Thụy ra mắt Thượng quân.”
Thiển Ly Du cười khẽ: “Không cần đa lễ. Ta chỉ là một kẻ ti tiện bị biếm lãnh cung mà thôi, làm sao nhận nổi lễ của ngươi.”
“Thượng quân là chủ, tất nhiên sẽ nhận được lễ của Tô Thụy.”
Thiển Ly Du nghe vậy cười nhạt, thoáng đi lại gần Tô Thụy vài bước, nói: “Chủ tử của ngươi là Lam Vũ đế quân bệ hạ, ta sao có thể đảm đương nổi? Ta nói có đúng không, ảnh vệ đại nhân?”
“Thượng quân đang nói cái gì, Tô Thụy không nghe rõ.” Nhăn mày lại, Tô Thụy không thừa nhận, trong lòng cũng đã trở nên lạnh ngắt. Võ công của nàng rất cao, theo nàng biết, trong hoàng cung Lam Vũ cũng chỉ có nội lực của bệ hạ cùng Lâm Hứa Lâm đại nhân là ở phía trên nàng, nhưng không biết Thất hoàng tử Diệu quốc làm thế nào lại nhận ra sự tồn tại của nàng, còn dám liều lĩnh dẫn nàng vào rừng cây không người này…..
Ám bộ trực thuộc Lam Vũ đế quân được thiết lập từ trăm năm trước khi Lam Vũ mới bắt đầu khai quốc. Ảnh vệ của ám bộ là một đám sát thủ tử sĩ chỉ nghe lệnh một mình đế quân, giúp đế quân xử lý tất cả những chuyện không thể quang minh chính đại. Nếu sự tồn tại của ảnh vệ không cẩn thận bị bại lộ, như vậy chỉ có hai kết cục – hoặc là giết chiết người biết chuyện này, hoặc là tự sát – ảnh vệ của ám bộ phải vì đế quốc, vì đế quân cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Nghĩ thế, Tô Thụy hung hăng cắn lên môi dưới.
Bệ hạ phái nàng tới đây theo dõi Diệu quốc Thất hoàng tử thần bí này, nhiều ngày nay lại không hề tiến triển. Hôm nay thấy Thiển Ly Du cùng thị nữ của y bí mật xuất cung, lúc này nàng mới phát hiện, Thất hoàng tử này cư nhiên lại có võ công. Nàng bám sát phía sau, nhưng mất dấu y tại nơi hẻm nhỏ rẽ trái quẹo phải kia. Nàng cho rằng đó chỉ là sai lầm nhất thời, nhưng không ngờ, Thiển Ly Du đã sớm phát hiện được tung tích của nàng.
Nhìn khuôn mặt bình thường mang nụ cười nhạt trước mắt, Tô Thụy cắn răng. Thân là ảnh vệ lại bại lộ thân phận, mà Thiển Ly Du lại là người đế quân bệ hạ phân phó giám sát chặt chẽ, tuyệt không thể sát, như vậy………. Nàng lúc này hẳn đã là một người đã chết. Nhưng nàng còn chưa bẩm báo chuyện này với bệ hạ, bây giờ còn chưa thể chết………
Bàn tay dấu trong tay áo của Tô Thụy nắm chặt lấy vật truyền tin tức giữa các ảnh vệ, chuẩn bị thông tri cho người có thể hoàn thành nhiệm vụ của nàng, đem Thất hoàng tử Diệu quốc này, giao cho chủ nhân của nàng, Lam Vũ đế quân bệ hạ…….
——————————————————————-
Hỏa chiết tử là công cụ châm lửa mà người xưa hay mang bên mình. Ta cũng thấy cái này trên một số bộ phim cổ trang, nhưng tìm hình minh họa khó quá. Mọi người thông cảm. Dưới này có mấy bức hình để mọi người hình dung cụ thể hơn ^^. Hai bức phía trên, dễ hiểu hơn, nhưng nó là hình trong game nên rất nhỏ, bức cuối là hàng thiệt.
(http://loancamcac.files.wordpress.com/2012/06/he1bb8fa-chie1babft-te1bbad1.jpg)
(http://loancamcac.files.wordpress.com/2012/06/he1bb8fa-chie1babft-te1bbad3.jpg)
(http://loancamcac.files.wordpress.com/2012/06/he1bb8fa-chie1babft-te1bbad2.jpg)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ảm Dạ Ly Du
Chương 17: Ảnh vệ
Chương 17: Ảnh vệ