DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ảm Dạ Ly Du
Chương 16: Dẫn chậm

Lam Vũ đế quốc sở dĩ có thể trở thành một trong những đế quốc có thực lực hùng hậu nhất trên đại lục, ngoại trừ do diện tích lãnh thổ rộng lớn, dân cư đông đúc, quân đội cường đại còn bởi vì sự giàu có về kinh tế. Mà đế đô Lam Vũ lại nằm gần kinh thành, dưới chân thiên tử, mức độ phồn hoa của nó không cần nói cũng biết.

Tuy rằng đã qua canh hai, nhưng trong đế đô cũng không yên tĩnh như hoàng cung. Nhất là bên bờ sông Thanh Đô chảy xuyên qua kinh thành, người người đi lại náo nhiệt phi phàm.

Sông Thanh Đô bắt nguồn từ Diệu quốc, từ Đông sang Tây chảy qua Lam Vũ đế quốc cùng mười mấy quốc gia lớn nhỏ, nó đổ ra Tây hải sau khi chảy qua quốc gia cuối cùng là Thụy Hoa đế quốc nằm ở vùng duyên hải phía Tây đại lục.

Phạm vi ngàn dặm xung quanh Lam Vũ đế đô địa thế bằng phẳng, lại có những dãy núi cao thấp vây quanh tạo thành tấm bình phong của thiên nhiên, chiếm hết lợi thế cả về mặt tự nhiên và địa lý. Sông Thanh Đô chảy xuyên qua những dãy núi, tới đế đô đã là vùng đồng bằng, cũng trở nên gió êm sóng lặng. Nhưng nước có thể dong thuyền cũng có thể lật thuyền, các thế hệ Lam Vũ đế quân không vì sự bình tĩnh bề ngoài này mà xem nhẹ việc thống trị sông Thanh Đô, hàng năm đều dùng một phần lớn quốc khố để chi cho việc gia cố đê điều, khơi thông hà đạo (lòng sông). Cho nên, dù hằng năm ven bờ sông Thanh Đô đều tràn ra hồng thủy (lũ lụt), nhưng Lam Vũ đế đô vẫn trở thành nơi dân chúng tụ tập, buôn bán phồn hoa.

Đứng xa nhìn ven bờ sông Thanh Đô đã là đèn đuốc rực rỡ, phồn hoa vô cùng, đến gần lại là tiếng người ồn ào, náo nhiệt không thôi. Tất cả những tửu lâu, thương phô (cửa hàng) nổi tiếng trong đế đô gần như đều tập trung ở nơi này, còn trên mặt sông phẳng lặng lại có vô số thuyền hoa, du thuyền đang cập bến. Thuyền hoa quy mô nhất trong đó có tên “Loan Cầm các”, nhìn qua vô cùng xuất chúng.

Chỉ thấy bên bờ nơi chiếc thuyền hoa Loan Cầm các kia đậu có đứng mấy nữ tử nùng trang diễm mạt (trang điểm xing đẹp), oanh thanh yến ngữ tiếp đón khách nhân lui tới. Rất nhiều nam nhân tới mua hoan tùy tay ôm lấy hai người trong đó, miệng nói ra vài lời trêu đùa phóng đãng rồi đi vào bên trong.

“Chủ tử………” Mắt thấy Thiển Ly Du đi tới nơi này liền dừng cước bộ, lại nghe những ô ngôn uế ngữ như thế, dùng sao vẫn là cái cô nương chưa xuất giá, trên mặt Thanh Nguyệt dần dần hiện lên huyết sắc.

Thiển Ly Du vẫn chưa mở miệng, cũng không đến gần, chỉ là xa xa đứng nhìn, trên mặt lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa. Nghe thấy tiếng khẽ gọi của Thanh Nguyệt, lại phát hiện thị nữ của mình từ trước đến nay thành thục ổn trọng giờ lại đỏ mặt tới sắp xuất huyết, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi có chút xin lỗi. Y nhưng lại đã quên, nơi này đều không phải nơi Thanh Nguyệt nên tới.

“Đi đi.” Kéo người rời đi Loan Cầm các, Thiển Ly Du tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía trước, cho tới khi ly khai đám người náo nhiệt, rẽ vào bên trong một ngõ nhỏ.

Gió lạnh thổi vào phần cổ áo được cởi ra, Thanh Nguyệt cảm thấy có chút rét buốt tận xương. Trong ngõ tắt u ám yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài tiếng chó sủa mèo kêu, cùng với tiếng kẽo kẹt của mấy chiếc đèn ***g lắc lư trong gió làm kẻ khác cảm thấy mao cốt tủng nhiên.

Rẽ ngoặt vài lần, Thanh Nguyệt đã không nhớ rõ con đường đi tới, giống như sự ồn ào náo động bên bờ sông Thanh Đô đã cách bọn họ phi thường xa xôi, Thiển Ly Du đi ở phía trước rốt cuộc cũng dừng lại trước một phiến cửa gỗ màu mực. Hộ nhân gia này tựa hồ cũng không có gì khác biệt, rồi lại có chút gì đó khiến người ta cảm thấy đặc biệt. Trên đèn ***g trước cửa là một chữ “Khanh” thật lớn biểu hiện dòng họ của hộ nhân gia này.

Thanh Nguyệt không khỏi có chút kỳ quái – hơn nửa đêm, chủ tử mạo hiểm xuất cung không phải là vì gặp hai người kia sao?

Thiển Ly Du cũng không để ý đến sự nghi vấn của thị nữ, chỉ là nhíu mày lại, tiến đến nhẹ nhàng gõ hai lần.

Chỉ một lát sau, cửa gỗ “chi nha” mở ra. Người quản môn (coi việc đóng mở cửa) mặc một bộ y phục màu nguyệt sắc, tay cầm một phen chiết phiến (quạt xếp), thoạt nhìn cũng coi như phong độ nhẹ nhàng, tiêu sái lỗi lạc, chỉ có quầng đen dưới mắt là tỏ rõ sự mệt mỏi của hắn. Hắn vừa thấy người tới, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ly Du, ngươi đã đến rồi.”

“Thanh Sương, đã lâu không thấy.” Thiển Ly Du nhẹ giọng đáp. Người này chính là Ngụy Thanh Sương, biểu huynh của y, nhi tử của huynh trưởng Tuyết phi, cũng chính là người đang chưởng quản Ngụy gia.

Lúc này Thanh Nguyệt mới hiểu được, chữ “Khanh” này chỉ sợ chính là do Ngụy Thanh Sương nghĩ ra nhằm che dấu tai mắt người khác, chữ này không phải là đồng âm với chứ “Thanh” sao.

Ngụy Thanh Sương nghiêng người đi, để Thiển Ly Du cùng Thanh Nguyệt bước vào, sau đó lại nhìn qua ngõ nhỏ không người, mới đem cửa đóng lại. Từng cơn gió nhẹ thổi, chỉ còn đèn ***g lắc lư, giống như chưa từng có người nào tiến đến.

Trong viện, ba người cũng chưa mở miệng, Thiển Ly Du cùng Thanh Nguyệt đều theo sát phía sau thanh niên, không bao lâu đã đi tới trước cửa ngọa phòng (phòng ngủ). Mùi thảo dược nồng đậm từ bên trong truyền ra khiến Thiển Ly Du hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng không chần chờ, y đẩy cửa đi vào bên trong.

“Mới chỉ qua hai tháng, liền đã thành bộ dáng như thế sao….” Thiển Ly Du đứng trước giường nhìn người nằm ở phía trên, lời nói ra có chút run rẩy cùng không thể tin. Người ở trên giường, đã hoàn toàn không thể xưng là “người”, nếu chỉ liếc mắt một cái, thực sự giống một khối xác ướp lâu năm, khô quắt, biến thành màu đen, sinh tử khó phân biệt. Dung nhan vốn cùng Ngụy Thanh Sương giống nhau như đúc hiện giờ đã sớm không nhìn rõ diện mạo. Người này chính là đệ đệ sinh đôi của Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng.

Thanh Nguyệt ngay sau ánh mắt đầu tiên liền đã không thể khắc chế được, nàng che miệng, lệ liên tục tuôn ra. Ngụy Thanh Sương thấy vậy không khỏi thở dài nói: “Tam muội, không ngờ ngươi cũng sẽ vì chúng ta mà như thế……”

Nghe được lời nói của Ngụy Thanh Sương, Thanh Nguyệt ngẩn ra – “Tam muội”? Hắn đang nói với mình sao?!

“Sao vậy, vẫn không chịu tha thứ cho chúng ta? Chuyện của thế hệ phụ mẫu chúng ta cũng không thể thay đổi, nhưng hôm nay họ cũng đã mất, ngươi ta huynh muội còn muốn xa lạ như trước sao?” Ngụy Thanh Sương cười khổ một chút, thử vươn tay vỗ vỗ bả vai Thanh Nguyệt.

Nguyên lai Thanh Nguyệt chính là muội muội đồng phụ dị mẫu của hai huynh đệ Ngụy Thanh Sương cùng Ngụy Thanh Hoằng, chỉ vì do tiểu thiếp sinh ra mà không được đương gia chủ mẫu đối xử tử tế, đến năm năm tuổi liền bị Tuyết Phi triệu vào trong cung làm bạn với Thiển Ly Du. Từng ấy năm tới nay, bọn họ chưa bao giờ từng lấy huynh muội tương xưng (xưng hô). Nhưng hôm nay Ngụy Thanh Hoằng gặp phải đại kiếp nạn, sinh tử chưa biết, máu mủ tình thâm, ân oán giữa bọn họ, đột nhiên lại chẳng là cái gì. Thanh Nguyệt run nhè nhẹ kêu một tiếng “đại ca”, Ngụy Thanh Sương hốc mắt nóng lên, đem nàng ôm vào lòng ngực.

Mắt thấy cảnh tượng huynh muội tẫn khí tiền hiềm (vứt bỏ hết hiềm khích), Thiển Ly Du tự nhiên hỉ văn nhạc kiến(vui vẻ đứng xem), nhưng nhìn Ngụy Thanh Hoằng giờ phút này còn đang nằm trên giường, tâm tình của y cũng không thể nào trở nên thoải mái.

Ba tháng trước, Thanh Hoằng thủa nhỏ tập võ thân hình cường kiện lại đột nhiên ngất đi trong ngự thư phòng, Ngụy Thanh Sương vội vàng tìm đến hảo hữu(bạn tốt) Minh vốn y thuật cao siêu tiến đến khán chẩn (xem bệnh) cho Thanh Hoằng. Vốn tưởng rằng do mấy ngày gần đây quá mức mệt nhọc, thể nhược khí hư mới bị như thế, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng là được, nhưng Minh lại chuẩn đoán ra một loại bệnh khiến Ngụy Thanh Sương cùng Thiển Ly Du vạn phần khiếp sợ – Thanh Hoằng trúng một loại kịch độc có tên là “Dẫn chậm”. Độc này vô dược khả giải, mà phương pháp duy nhất có thể giải Dẫn chậm, liền cần thánh vật – “Trào Phượng” mà người trong thiên hạ tán dương. Nhưng mọi người đều biết, Trào Phượng chính là vật báu của hoàng thất Lam Vũ, muốn lấy được Trào Phượng, quả thực chính là dị tưởng thiên khai(ý nghĩ viển vông).

Nhìn một đám cao thủ thuộc hạ hoặc bị thương mà về hoặc hữu khứ vô phản(có đi không có về), còn Ngụy Thanh Hoằng triền miên trên giường bệnh lại càng ngày càng gầy yếu, cuối cùng hoàn toàn bất tỉnh, lâm vào hôn mê, Thiển Ly Du cùng Ngụy Thanh Sương đều đau lòng không thôi.

Nhưng đúng lúc này, lại truyền đến tin tức Diệu quốc quốc quân muốn lợi dụng đám hỏi của Thiển Như Nguyệt và Lam Vũ đế quân để đưa Thiển Ly Du tới Lam Vũ đế quốc làm chất tử, Thiển Ly Du liền thuận nước dong thuyền, lấy thân phận chất tử đi tới Lam Vũ đế quốc này. Nhưng nghĩ lại chính mình nhiều ngày ở trong cung, đừng nói là trộm được Trào Phượng, cho dù là bóng dáng của Trào Phượng cũng chưa từng thấy, trong đôi mắt hắc diệu thạch của Thiển Ly Du hiện lên sự tức giận vô tận đối với chính mình.

Ngụy Thanh Sương nhìn đệ đệ đang nằm trên giường, cổ họng có chút nghẹn ngào: “Hơn hai tháng. Thống khổ như vậy, cũng không biết hắn có chịu được hay không…..” Ngụy Thanh Sương nói xong liền nắm chặt song quyền(hai đấm), nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu để ta biết ai hạ kịch độc Dẫn chậm này cho Thanh Hoằng, ta Ngụy Thanh Sương nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn!”

“Đưa bọn họ bầm thây vạn đoạn cũng vô dụng. Việc cấp bách, là mau chóng tìm ra Trào Phượng trong hoàng cung Lam Vũ, mới có thể cứu được Thanh Hoằng.” Thiển Ly Du nhẹ giọng nói.

“Mấy ngày trước, Minh đã tới, nói Dẫn Chậm thấm vào phế phủ(nội tạng) đã lâu, sợ là cho dù có Trào Phượng cũng khó có thể chữa trị mà không tổn hao gì….” Ngụy Thanh Sương chậm rãi ngồi vào bên giường của đệ đệ, nhưng lại không dám chạm vào Thanh Hoằng dù chỉ một chút, sợ làm hắn bị thương. Ngụy Thanh Sương lúc này nào còn chút tiêu sái lỗi lạc vừa rồi.

“Ý của hắn là, hiện giờ mặc dù có Trào Phượng, thương tổn mà Dẫn Chậm tạo thành cũng đã ………..”

“Phải……”

“Vậy nếu không có Trào Phượng………..” Giọng nói của Thiển Ly Du vẫn bình tĩnh như trước, chỉ có mười ngón tay phía dưới tay áo đã đâm sâu vào lòng bàn tay.

Ngụy Thanh Sương như khóc như cười đáp lại: “Nếu không có Trào Phượng, Thanh Hoằng liền chỉ còn mười ngày……”

Thiển Ly Du đột nhiên chấn động: “Mười ngày………?!”

“Phải……… Bởi vậy ta mới vội vã muốn ngươi xuất cung. Nếu thật sự không thể có được Trào Phượng, còn có thể thấy mặt Thanh Hoằng lần cuối………….”

Ngụy Thanh Sương nói đến chỗ này, đã không thể duy trì được tiếng nói trong trẻo, còn Thanh Nguyệt đã sớm khóc thành tiếng.

Ngụy Thanh Sương tất nhiên là biết, Ly Du sở dĩ cam nguyện trở thành chất tử tiến vào hoàng cung Lam Vũ, chính là vì muốn có được “Trào Phượng” được đồn đại là thiên hạ chí bảo kia, để cứu Thanh Hoằng một mạng. Nhưng muốn tìm kiếm Trào Phượng chí bảo dưới mí mắt Lam Vũ đế quân Dạ Quân Hi danh vang thiên hạ, có thể nói là khó hơn lên trời! Những cao thủ hữu khứ vô hồi này chính là vết xe đổ cho bọn họ. Mười ngày……….. Đừng nói là mười ngày, cho dù là một trăm ngày, cũng không có khả năng tìm được Trào Phượng trong hoàng cung Lam Vũ rồi toàn thân trở ra.

Thiển Ly Du đột nhiên cảm thấy có chút tuyệt vọng, nhắm mắt lại. Khi mở ra, ánh mắt đã khôi phục lại thần sắc trấn tĩnh: “Ngươi cứ chiếu theo lời Minh hảo hảo chiếu cố Thanh Hoằng, về phần Trào Phượng…….. Ta sẽ cố nghĩ biện pháp trộm được.”

“Ly Du………..” Ngụy Thanh Sương chần chờ, không biết chính mình có nên ngăn cản biểu đệ tiến đến mạo hiểm hay không.

“Không cần nhiều lời, ta cũng nên hồi cung………… Ngươi hảo hảo chiếu cố Thanh Hoằng là được.” Thiển Ly Du nói xong liền quay đầu đi ra cửa phòng, mà Thanh Nguyệt thì xoa xoa nước mắt trên mặt, lại liếc nhìn huynh trưởng đang nằm trên giường, rồi mới theo Thiển Ly Du ly khai.

Đọc truyện chữ Full