Tới gần giữa trưa, Lộc Hàm hâm nóng đồ ăn, né tránh tầm mắt mọi người, theo thang máy lên lầu cùng Thế Huân ăn cơm trưa.
“Lộc Hàm, sao giờ mới tới, anh sắp chết đói rồi đây.” Lộc Hàm vừa mới bước vào văn phòng tổng giám đốc, Thế Huân đã lập tức chạy tới, một bên oán giận một bên tiếp lấy camen trong tay cậu. Thế Huân đem camen bày ra bàn, cầm lấy đũa bắt đầu mãnh liệt gắp thức ăn.
“Em đang làm báo cáo tài chính tháng này của công ty, đối chiếu số liệu xong rồi mới lên. Anh ăn từ từ thôi, có ai tranh đâu.” Lộc Hàm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của Thế Huân.
“Không được làm việc quá cực khổ! Hơn nữa em phải nhớ kỹ, báo cáo tài chính của Ngô thị không phải quan trọng nhất, mà chính là ăn cơm!” Thế Huân miệng nhồi thức ăn, hai bên má đều phòng lên, còn cố ý giả bộ dáng nghiêm túc dặn dò Lộc Hàm.
“Nhớ rồi! Lần sau em nhất định sẽ uy no Ngô tổng rồi mới đi làm việc.” Lộc Hàm bị bộ dáng buồn cười của Thế Huân chọc cho vừa bực mình vừa buồn cười, cũng nghịch ngợm đùa lại.
“Đây chính là em nói. Hiện tại đến đút anh đi! A ~” Thế Huân nói xong thật sự buông đũa xuống, há to mồm ý bảo Lộc Hàm đút mình.
“Sao giống trẻ con như vậy, hình tượng Ngô tổng nghiêm túc đều bị anh phá hủy.” Lộc Hàm cười lắc đầu, gắp thức ăn đưa lên miệng Thế Huân.
“Ở trước mặt em thì cần gì hình tượng! Lộc Hàm, cái này ăn ngon, lại đút anh một đũa! A ~” Thế Huân cố ý bày ra tính trẻ con lần thứ hai há miệng. Anh không chỉ đem Lộc Hàm để ở trong lòng mà đau sủng, cũng đặc biệt thích cảm giác ngọt ngào khi được Lộc Hàm xem như đứa nhỏ mà thương yêu. (a
ngọt còn hơn đườg nữa, ta nổi hết da gà da vịt rồi đây này)
Lộc Hàm đem thức ăn uy đến miệng Thế Huân, hạnh phúc cười loan khóe mắt.
Thế Huân không chỉ để Lộc Hàm uy mình, cũng cầm lấy đũa đút lại Lộc Hàm, hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, ngọt ngào mật mật ăn cơm trưa.
“Lộc Hàm, lúc sáng Quan Lâm lại tới tìm anh, anh kêu bảo an đuổi cậu ta đi.” Tuy rằng Quan Lâm cùng mình đã không còn bất cứ quan hệ nào, nhưng Thế Huân vẫn nói chuyện của Quan Lâm nói cho Lộc Hàm nghe, để không dẫn đến hiểu lầm nào khác nữa.
“Em có nghe nói. Quan Lâm không sao chứ!?” Trước kia khi Thế Huân cùng Quan Lâm kết giao, gia thế bối cảnh cùng tính cách của Quan Lâm đều bị nhân viên Ngô thị điều tra nhất thanh nhị sở. Lộc Hàm cũng từ miệng của họ mà biết được Quan Lâm có tính thiếu gia, hôm nay bị Thế Huân đuổi ra khỏi công ty chuyện lớn như thế, Lộc Hàm có chút lo lắng phản ứng của Quan Lâm.
“Không sao, để cậu ta nếm chút khổ sở sau này sẽ không đến tìm anh nữa. Lộc Hàm, em đừng nghĩ nhiều, hai chúng ta chỉ cần hảo hảo sống cuộc sống của mình là được. Ngoan, há miệng!” Thế Huân không muốn vì chuyện của Quan Lâm mà ảnh hưởng đến tâm tình Lộc Hàm, gắp thức ăn uy đến miệng cậu, mượn dịp này nói sang chuyện khác.
Lộc Hàm ngoan ngoãn hé miệng, chuyện của Quan Lâm đến đây cũng kết thúc, hai người tiếp tục ngọt ngào ăn cơm trưa.
Cơm nước xong, Lộc Hàm nằm xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Thế Huân nghỉ ngơi chốc lát, sau đó quay xuống lầu tiếp tục làm việc.
Tan tầm xong, hai người đi tới chợ mua chút thức ăn trước rồi mới về nấu cơm.
“Thế Huân…” Hai người về đến nhà, không ngờ Quan Lâm đã sớm đứng ở trước cửa đợi họ. Quan Lâm nhìn thấy Thế Huân đi tới, phóng nhuyễn âm điệu ủy ủy khuất khuất gọi một tiếng.
Thế Huân nhìn cũng không nhìn, một bàn tay ôm lấy bả vai Lộc Hàm, tay kia lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa vào nhà.
“Thế Huân, em biết lỗi rồi… em không nên vì mẹ sinh bệnh mà vứt bỏ tình cảm của chúng ta, sau khi mất đi anh em khổ sở muốn chết. Van cầu anh mà Thế Huân, chúng ta tái hợp được không, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói, không bao giờ … tùy hứng nữa …” Quan Lâm vừa thấy Thế Huân không để ý tới mình, lập tức chạy lại kéo tay áo anh, đỏ mắt khóc lóc kể lể nói.
“Quan Lâm, tôi nói rồi, giữa tôi và cậu không còn bất cứ quan hệ nào, cũng xin cậu sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.” Thế Huân lạnh lùng hất cánh tay Quan Lâm ra.
“Thế Huân, em đã ăn nói khép nép cầu xin anh như vậy, anh thật sự tuyệt tình như thế sao!?” Quan Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, cố chấp nhìn chăm chú Thế Huân.
“Lộc Hàm, chúng ta vào nhà.” Thế Huân không hề phản ứng lại Quan Lâm, mở cửa cùng Lộc Hàm vào nhà.
“Đều là bởi vì tên tiện nhân nhà ngươi Thế Huân mới không để ý tới của ta! Ta đánh chết ngươi! Ngươi chết, Thế Huân sẽ trở lại bên cạnh ta!” Quan Lâm đột nhiên giống như phát điên nhào lại đánh Lộc Hàm ở bên cạnh Thế Huân.
May mắn Thế Huân tay mắt lanh lẹ đem Quan Lâm đẩy ra, Lộc Hàm mới không bị thương tổn gì, ngược lại Quan Lâm bởi vì bị Thế Huân dùng sức đẩy, trọng tâm không vững mà té xuống đất.
“Quan Lâm, cha mẹ cậu là người có uy tín danh dự, đừng ép tôi báo cảnh sát!” Thế Huân phẫn nộ trừng Quan Lâm, vô cùng tức giận cảnh cáo, nếu không phải Lộc Hàm ở phía sau gắt gao kéo lại, phỏng chừng Thế Huân đã sớm đá cho Quan Lâm một cái.
“Tôi nhất định sẽ làm cho hai người phải hối hận!” Quan Lâm đứng dậy khỏi mặt đất, oán hận bỏ lại một câu, xoay người chạy đi.
“Quan Lâm cậu ta…” Lộc Hàm lo lắng nhìn bóng dáng có chút lảo đảo của Quan Lâm.
“Đừng quan tâm tới cậu ta, chúng ta vào nhà.” Quan Lâm sống chết dây dưa đã làm Thế Huânphiền chán muốn chết, làm sao còn có tâm tình đi quản hắn, trực tiếp ôm Lộc Hàm đi vào trong nhà.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 176: Uy hiếp
Chương 176: Uy hiếp