Thế Huân một khi tiến vào thân thể Lộc Hàm liền khống chế không được tư tưởng cùng hành động của mình, liều mạng va chạm, trừu sáp, thao lộng… Điên cuồng, hoàn hoàn một bộ dáng muốn chiếm cứ người trước mắt. Phòng tắm đóng kín, chung quanh tràn ngập mùi vị tình dục dâm mỹ.
“Thế Huân…” Trận này sau khi chấm dứt, Lộc Hàm đến cả cổ họng cũng đều khàn đi, trên người lại không có nửa điểm khí lực, cũng không tái cậy mạnh, ngoan ngoãn tựa vào người Thế Huân để anh giúp mình tẩy rửa thân thể.
Trong phòng tắm nhiệt độ hơi cao, cho dù tình dục đã muốn rút đi, khuôn mặt Lộc Hàm vẫn đỏ bừng như trước, ánh mắt nửa khép hờ đem đầu gối lên vai Thế Huân, tựa như một con mèo nhỏ vừa mới được chủ nhân uy ăn no, bộ dáng biếng nhác làm Thế Huân nhìn xem mà trong lòng càng yêu càng say.
Bởi vì ngày mai còn phải đi làm, Thế Huân cũng rất nhanh tẩy rửa cho cả hai rồi lên giường đi ngủ.
Cuộc sống của hai người cũng không bởi vì sự xuất hiện của Quan Lâm mà sinh ra bất luận biến hóa gì, ngày hôm sau như cũ, Thế Huân lái xe đưa Lộc Hàm cùng đến công ty.
“Thế Huân!” Nhưng làm Thế Huân không ngờ chính là vừa bước vào văn phòng không lâu, Quan Lâm lại từ ngoài cửa xông vào.
“Thông báo với bảo an đem Quan Lâm ra ngoài cho tôi. Sau này nếu Quan Lâm còn tới tìm, không chuẩn cho cậu ta vào công ty.” Thế Huân lãnh mặt hướng thư ký bởi vì không ngăn cản Quan Lâm mà phân phó một tiếng, căn bản là không cho Quan Lâm có cơ hội mở miệng nói câu thứ hai.
“Vâng” Thư ký nhanh chóng rời khỏi văn phòng, dựa theo phân phó của Thế Huân mà làm việc.
“Thế Huân! Anh sao có thể đối xử với em như vậy!? Cái tên tiện nam nhân kia đến tột cùng là đã cho anh uống bùa mê gì!?” Sắc mặt Quan Lâm nháy mắt trở nên trắng bệch, giống như bị bệnh thần kinh mà hét lớn.
“Cậu nói ai là tiện nam nhân!?” Thế Huân lập tức đứng dậy vọt tới trước mặt Quan Lâm, tay phải giương cao tựa như nháy mắt sẽ tát xuống mặt Quan Lâm.
Quan Lâm và Thế Huân bên nhau năm năm, tuy rằng chưa gặp qua anh phát giận, nhưng cũng hiểu biết ít nhiều tính cách của anh. Quan Lâm nhìn thấy bộ dáng Thế Huân thật sự hung hãn, biết anh thật sẽ đánh mình, sợ tới mức cắn chặt môi không dám tranh luận, hốc mắt đỏ lên một bộ dáng sắp khóc.
“Ngô tổng.” Bảo an dưới lầu vừa lúc lên tới.
“Đuổi cậu ta ra ngoài, sau này không được để cậu ta bước chân vào công ty nửa bước!” Dù sao ở trước mặt cấp dưới mà đánh người thì cũng không tốt, Thế Huân thu hồi cánh tay đang giơ lên, coi như là cho Quan Lâm một chút mặt mũi, bất quá vẫn nghiêm cấm hắn tiến vào công ty.
“Vâng” Bảo an theo phân phó mà làm việc, một tả một hữu kẹp lấy cánh tay Quan Lâm ly khai văn phòng.
Quan Lâm đại khái còn kinh hách, chưa từ lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị của Thế Huân mà phục hồi lại tinh thần, mặt mày ngốc lăng bị bảo an lôi đi.
Thế Huân ngồi trở lại ghế tiếp tục làm việc.
Ngày hôm qua trong công ty lưu truyền tin tức Thế Huân cùng Quan Lâm hợp lại, hôm nay Quan Lâm lại bị bảo an kè lấy đuổi đi. Máu ‘tám’ của nhân viên Ngô thị lặp tức sôi trào, sự kiện Quan Lâm nhanh chóng trở thành đề tài thảo luận nóng nhất ở các phòng ban, phòng tài chính của Lộc Hàm đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
“Nghe nói Quan Lâm bị Ngô tổng đuổi ra ngoài, thật hay giả!?”
“Thật! Vừa rồi tôi còn tận mắt thấy. Quan Lâm bị hai bảo an một tả một hữu kẹp lấy cánh tay, hốc mắt hồng hồng, một bộ dáng vừa mới khóc xong.”
“Tôi mà là Quan Lâm thì tôi cũng khóc, rất dọa người. Mọi người nói coi có phải Ngô tổng quá tuyệt tình hay không!?”
“Biết đâu hết thảy đều là Quan Lâm tự tìm! Quan Lâm muốn cùng Ngô tổng, Ngô tổng không muốn. Sau đó cậu ta thà chết nhõng nhẽo bám theo làm cho anh nổi giận, trong cơn tức giận mới đem Quan Lâm đuổi ra ngoài. Tôi cảm thấy Ngô tổng làm như vậy là rất đúng, trong chuyện tình cảm nên rõ ràng dứt khoát, dài dòng dây dưa ngược lại sẽ hại người hại mình. Hơn nữa nếu Ngô tổng đã có người yêu mới, vậy càng phải đem chuyện của Quan Lâm giải quyết rõ ràng.”
“Cô nói vậy tôi mới nhớ, gần đây tâm tình Ngô tổng tốt như vậy, nếu không phải vì là Quan Lâm hợp lại, vậy nhất định là có tình yêu mới rồi!”
“Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy như thế. Bất quá Ngô tổng giấu cũng kỹ quá, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu, cũng không thấy được có ai thân mật xuất hiện bên cạnh anh.”
“Cho nên mới càng làm cho người ta tò mò a! Dù sao chuyện của Quan Lâm đã là quá khứ, chúng ta bắt đầu nghiên cứu xem ai là người yêu mới của Ngô tổng đi…”
… …
Lộc Hàm ngồi làm việc trước máy vi tính, nhưng tiếng các đồng nghiệp ồn ào thảo luận cũng thường xuyên bay vào tai cậu.
Quan Lâm lại đến tìm Thế Huân! Nhưng là bị Thế Huân đuổi khỏi công ty!
Lộc Hàm không biết nên làm sao để hình dung tâm tình của mình lúc này, tuy rằng không nên cao hứng khi người khác gặp họa, nhưng Lộc Hàm thật sự có chút vui sướng, bất quá không phải vì Quan Lâm bị Thế Huân đuổi khỏi công ty. Tỷ như ngày hôm qua cậu bị Quan Lâm vừa đánh vừa mắng, nhưng lấy tính cách hòa nhã khoan dung của Lộc Hàm, căn bản là sẽ không oán hận Quan Lâm. Thậm chí cậu còn nghĩ nếu đứng trên lập trường của Quan Lâm, có lẽ cũng sẽ làm như thế đi. Đương nhiên tình yêu đều là ích kỷ, Lộc Hàm tuyệt đối sẽ không bởi vì hiểu được Quan Lâm mà nhường Thế Huân cho hắn.
Niềm vui của Lộc Hàm là đến từ Thế Huân, vô luận Thế Huân có hay không đem Quan Lâm đuổi đi, chỉ cần anh giữ vững phần tình cảm này, cũng đã làm lòng Lộc Hàm tràn đầy vui mừng cùng cảm động, cũng khăng khăng một mực yêu Thế Huân. Chỉ cần ngươi yêu ta, ta liền càng yêu ngươi gấp bội.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 175: Yêu nhất
Chương 175: Yêu nhất