”Quên đi, sau này chiều nào cậu cũng phải đến chỗ hẹn chờ tôi, tôi sẽ lái xe đưa cậu đi chợ mua thức ăn. Đương nhiên là phải trả giá, tuyệt đối không để cho người khác ăn gian.” Bộ dáng lo lắng của Lộc Hàm làm Thế Huân không đành lòng, buổi sáng đã định hai người sẽ hảo hảo mà sống chung, sẽ đối cậu ôn hòa một chút, nói sao thì MB này đối với mình cũng rất tốt, vừa về nhà liền lặp tức nấu cơm, còn chủ động giúp mình mát xa… Thế Huân nghĩ như vậy, khẩu khí liền nhẹ nhàng hơn. Anh nhắc nhở Lộc Hàm sau này phải tiếp tục trả giá, một là không muốn bị tiểu thương lừa, hai là anh muốn nhìn thấy bộ dáng trả giá vô cùng “Dữ dội” hoàn toàn khác với biểu hiện khúm núm thường ngày của cậu.
“Ân.” Tuy rằng nghe được mỗi ngày đều có thể cùng Thế Huân đi chợ mua thức ăn làm Lộc Hàm thật vui vẻ, nhưng cơn đau từ đầu v* vừa rồi làm cậu có chút sợ, cẩn thận gật gật đầu.
“Đau lắm sao!?” Thế Huân dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lên đầu v*, chỗ mình vừa mới nhéo qua.
“Không… Không đau…” Lộc Hàm lập tức lắc đầu, cắn răng nhẫn lại tiếng rên đau.
“Thực xin lỗi, tôi hơi mạnh tay.” Thế Huân đưa tay cởi bỏ nút áo Lộc Hàm, kéo vạt áo ra hai bên, nhìn đến một bên đầu v* bị đỏ và sưng hơn bên kia rất nhiều. Thế Huân không phải là người vô lý, cũng không có sở thích SM, vừa rồi là do nhắc đến việc bị người bán lừa nên có chút tức giận, hiện tại cũng lập tức hướng Lộc Hàm mở miệng xin lỗi.
“Không… Không có việc gì, thật sự không đau. A…” Lời giải thích này của Thế Huân làm Lộc Hàm thụ sủng nhược kinh, nhanh lắc đầu. Nhưng bất ngờ Thế Huân lại cuối xuống một hơi ngậm lấy đầu v* sưng đỏ kia vào miệng.
Lộc Hàm cảm giác hôm nay anh đối với mình rất kỳ lạ, buổi sáng cười với mình, buổi chiều hai người lại cùng đi chợ mua cá, nhưng mà mua cá xong anh liền mất hứng, vừa rồi còn hung bạo nhéo đầu v* mình, rồi lại nói xin lỗi… Cậu đoán không ra anh đang nghĩ gì, nhưng cậu thật sự sợ hãi khi đầu v* đau đớn bị mút vào.
Lộc Hàm cũng không đau như trong dự kiến. Thế Huân thậm chí còn không lấy môi mút lấy đầu v*, đôi môi chỉ là nhẹ dán lên ngực cậu, đem đầu v* hàm trong miệng mình, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ xát qua lại đầu v*, lực đạo dịu dàng đến mức không tính là đang liếm lộng, cũng không hàm chứa ý tứ tình sắc nào.
Loại cảm giác che chở này lặp tức làm mũi Lộc Hàm cảm thấy cay cay, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng trở nên ướt át. Bởi vì chỉ lần đầu tiên khi bị Thế Huân nhận lầm là Quan Lâm cậu mới được anh đối xử dịu dàng như vậy, còn hai lần sau thì sự ôn nhu của anh thật sự quá ít. Trong lòng Lộc Hàm rối tinh rối mù, nhanh chóng dựa vào lòng ngực Thế Huân, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Thế Huân từ trước ngực Lộc Hàm ngẩn đầu, lần thứ hai hôn lên môi cậu, Lộc Hàm cũng chủ động đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh, dây dưa chơi đùa.
Hơi thở nặng nề cùng âm thanh ẩm ướt khi miệng hai người gắn bó không ngừng vang ra. Bàn tay Thế Huân chuyển dần đến khố gian của Lộc Hàm, ngón tay cách lớp quần nhẹ nhàng vẽ lên hình dáng dương v*t, trụ thịt lúc đầu còn mềm mại qua khiêu khích của bàn tay dần dần cứng rắn đứng lên, bị quần chặn lại, vải dệt bó chặt lấy dương v*t đang cương.
“Cởi quần được không!? Để nơi này thoải mái một ít.” Thế Huân liếm duyệt đôi môi của Lộc Hàm, ngón tay như trước do dự không rời đi dương v*t đã cương, chỉ phúc ngẫu nhiên còn lướt qua chỗ quy đầu mềm mại. Không giống giọng điệu ra lệnh trước đây, Thế Huân chỉ nhỏ nhẹ hỏi, thậm chí trong lời nói còn có cảm giác một chút ôn nhu.
Lúc trước Thế Huân nghĩ nếu hai người muốn hảo hảo ở chung, sẽ không ở trước mặt Lộc Hàm mà nhắc chuyện MB nữa, đương nhiên cũng sẽ không lấy thái độ đối đãi MB mà đối đãi cậu, cứ dùng yêu thích đối xử với cậu đi. Hơn nữa Thế Huân phát hiện chỉ cần anh biểu hiện một chút ôn nhu, tỷ như vừa rồi cẩn thận giúp Lộc Hàm an ủi đầu v*, cậu sẽ lặp tức trở nên chủ động, trong lòng Thế Huân cảm thấy giống như mình được lời, tự nhiên thái độ đối đãi cậu cũng tốt hơn.
Một câu nói dịu dàng của Thế Huân đã đem đầu óc Lộc Hàm làm cho trống rỗng, chờ khi tinh thần phục hồi, chính mình đã tự cởi quần, hạ thân trần trụi ngồi trên đùi Thế Huân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Chương 47: Mềm mại [h]
Chương 47: Mềm mại [h]