Chìa khóa của Đinh Hạo là một căn hộ ba phòng, vị trí không tệ, nội thất đầy đủ. Lý Hoa Mậu hào phóng cho Lý Hạ chọn phòng trước, hơn nữa nhận nhiệm vụ nấu cơm và quét tước.
Lý Hạ có chút ngượng ngùng với chuyện này, buổi sáng thường giúp đỡ đi vứt rác, tiện đường ra ngoài còn chào hỏi nhóm bác gái sống chung quanh: “Chào buổi sáng dì ạ! Oa, đây là cháu dì đúng không, bề ngoài thật giống… Không không không! Con không nói nhóc béo? A! Béo tốt? A a… Vậy dì so với nhóc tốt hơn nhiều đó!”
Lý Hạ nói chuyện thẳng thừng, không ít lần đắc tội các bà các dì. Nhưng một đầu tóc vàng của hắn, tại thời khắc mấu chốt liền phát huy tác dụng. Mọi người nghĩ hắn là bạn bè nước ngoài, tóc vàng mà nói tiếng Trung đã giỏi lắm rồi, bình thường cũng không so đo. Qua một thời gian dài, sau khi quen thuộc thân thiết với vài hộ gia đình, có nhà còn mời hắn làm gia sư cho cháu mình, Lý Hạ tóc vàng không tính toán nhiều, một khóa ngoại ngữ được người ta trả cho 80 đồng.
Sau khi Lý Hoa Mậu biết được liền cảm thấy ghen tị. Bằng cấp của anh cao hơn Lý Hạ, phát âm chuẩn hơn, kiên nhẫn hơn, kinh nghiệm nhiều hơn… Nhưng anh không có đầu tóc vàng của Lý Hạ. Phải biết rằng Lý Hoa Mậu đi dạy thay ở trường, người ta trả cho một khóa cũng chỉ được 50 đồng thôi. Lý Hoa Mậu thở dài, tiếp tục đeo máy ảnh bảo bối của mình ra ngoài làm việc.
Lý Hoa Mậu đi làm công vất vả hơn nhiều Lý Hạ. Thành phố D không quá phồn hoa, ánh mắt mọi người khó tránh khỏi thấp kém một chút, chẳng hạn như, không có mấy người thưởng thức được ảnh chụp của Lý Hoa Mậu. Lý Hoa Mậu báo tên ở phòng làm việc của người ta, nhưng mười ngày nửa tháng cũng không có động tĩnh gì, rơi vào đường cùng đành phải đi trên con đường ‘chụp ảnh trẻ con’ đang nở rộ.
Quá trình này thật sự khảo nghiệm kỹ thuật, anh chẳng những phải khống chế đèn flash loang loáng, cẩn thận chụp ảnh, còn phải chuẩn bị ứng phó các tình huống đột phát của bé con thời thời khắc khắc.
Khóc thì phải cười vang, đi xa phải ôm trở về, cắn ngón tay cần ngăn lại, đi tới gần cắn giá ba chân của máy ảnh càng phải ngăn lại!
Một tháng sau Lý Hoa Mậu thiếu chút nữa mệt chết.
Thầy Từ bên kia đang lúc có lớp, bọn họ rút ra sáu tuần dậy từ lúc mặt trời mọc để kiếm tiền. Lý Hoa Mậu sớm đi tối về, cần cù vất vả chăm chỉ, tiền lương tạm đủ sống. Lý Hạ chỉ làm công hai tiếng buổi tối, hơn nữa tiền boa dày, có thể nhìn ra từ chiếc PSP đứa nhỏ này mới đổi, hắn đã thoát ly khỏi khốn cảnh quẫn bách gặm bánh bao qua ngày rồi.
Lý Hoa Mậu mỗi lần nhìn thấy Lý Hạ chơi game tới quá nửa đêm, sau đó ngủ thẳng một giấc tới chiều mới rời giường, luôn có một thôi thúc từ sâu thẳm – vô cùng muốn đạp một phát vào mặt Lý Hạ!!
Ý tưởng này ngày càng bức thiết, nhất là sau khi Lý Hoa Mậu nhận được tiền lương, phát hiện còn không nhiều bằng tiền thưởng của Lý Hạ, anh bạo phát!
Lý Hoa Mậu vẻ mặt phẫn uất trừng Lý Hạ: “Không phải nói ở đây kinh tế thấp chi tiêu ít sao!! Phát cho tôi tiền lương ít như vậy, còn không bằng tiền cậu bán một chai rượu!” Lý Hoa Mậu dùng sức đập bàn, mắt đỏ bừng: “Không công bằng! Quá bất lợi cho xã hội phát triển bền vững!!”
Lý Hạ ngủ thẳng tới trưa vừa mới dậy, tóc vàng xõa tung, ngồi bên bàn cơm ăn mì, nghe anh nói liền ngập ngừng: “Ừm… Đàn anh, anh cũng đến chỗ em làm công là được.”
Lý Hoa Mậu động tâm: “Các cậu còn muốn thuê người không? Trước tiên phải nói cho rõ ràng, tôi bán nghệ không bán thân!”
Lý Hạ thiếu chút nữa phun mì trong miệng ra, giơ bát kháng nghị: “Đàn anh, tôi cũng không bán mình mà!”
Lý Hoa Mậu vươn tay kéo áo Lý Hạ, nhân cơ hội nhìn cơ ngực người ta, chẹp một tiếng: “Dáng người của cậu, không bán đáng tiếc…”
Lý Hạ mặt đỏ bừng, im lặng bưng bát lên ăn mì, cơ hồ vùi đầu vào trong bát. Anh nhớ rõ lời dặn dò của Đinh Hạo, gần với ‘Không được đi vào bếp đun nước’, chính là ‘Đừng cho Lý Hoa Mậu tiếp cận cậu trong vòng một thước’! Lý Hạ rốt cục hiểu được ý nghĩa lời nói của Đinh Hạo, ý cậu nói là, đàn anh Lý Hoa Mậu rất thích sàm sỡ đàn ông đúng không…
Lý Hoa Mậu nhìn Lý Hạ ăn, vui vẻ: “Thôi thôi! Không đùa cậu nữa! Lý Hạ cậu ăn chậm một chút, nói với tôi chuyện làm công ở chỗ cậu nghe thử xem nào?”
“Trong ghế lô lúc nào cũng phải có nhân viên, nhưng nơi đó khá loạn, đang làm gì cũng có. Trước sân khấu thật ra chỉ cần một người, là pha chế rượu giống tôi…” Lý Hạ thả chậm tốc độ ăn cơm, nghĩ nghĩ, lại một năm một mười nói rõ cho Lý Hoa Mậu: “Thật ra chỉ cần biết pha chế rượu đơn giản là được, chủ yếu là hình tượng tốt một chút.”
Lý Hoa Mậu vỗ ngực cam đoan: “Tôi sẽ pha chế rượu! Tôi từng thi lấy chứng chỉ, chuyên viên pha chế, chuyên viên cà phê tôi đều có giấy chứng nhận tư cách!” Đây là một người cuồng đi thi, anh bị những cuộc thi giáo dục trong nước ngược đến ngược đi, cuối cùng bị ngược đến thích! Không thi gì liền cảm thấy không vui, kiên trì theo đuổi mục tiêu lấy chứng chỉ làm vinh quang, tham gia đủ loại cuộc thi, thà rằng bị loại, tuyệt không buông tha!
Lý Hạ cũng biết năng lực của anh: “Tôi sẽ nói với ông chủ, ngày mai anh tới đây một chuyến đi. Đúng rồi, bây giờ chỉ còn ca rạng sáng, là 2 giờ tới 4 giờ…”
Lý Hoa Mậu nguyên bản tràn đầy hứng khởi, lập tức thay đổi, quyết đoán cự tuyệt: “Tôi không đi.” Buổi tối anh ngủ không ngon sẽ bị sưng lớn mắt, hơn nữa thức đêm giờ đó, anh lớn tuổi rồi, da không chịu nổi.
Lý Hạ bưng bát ăn rất nhanh, Lý Hoa Mậu làm bữa sáng thường rất đa dạng, Lý Hạ đi theo có lộc ăn, vốn chính là gì cũng ăn, no là được, hiện giờ lại ăn tới bụng tròn xoe.
Chiều chủ nhật Lý Hoa Mậu muốn tới phòng làm việc chụp ảnh, anh nhìn Lý Hạ còn muốn ăn thêm nữa, cũng không chờ để dọn bát, cầm túi đi, dặn Lý Hạ một câu: “Tôi ra ngoài, cậu rửa sạch mấy cái bát này đi. Còn nữa, tuyệt đối không được bật lửa! Càng không được đun nước!”
Lý Hạ ngồi bên bàn ăn không đứng lên, gật đầu hai cái, không biết là nghe thấy được hay đang ăn mì nữa.
Hôm nay ít người tới chụp ảnh, Lý Hoa Mậu hiếm khi có cơ hội nghỉ ngơi, ôm máy ảnh ngồi cạnh cửa sổ ngủ gật. Mùa đông phương bắc có một điểm tốt, tuy gió thổi vừa lạnh vừa rát, nhưng mặt trời cũng rất ấm áp. Hai ngày trước vừa có tuyết rơi, gió thổi qua cuốn theo bông tuyết bay lượn, nhìn giống như tuyết mặt trời vậy.
Lý Hoa Mậu dựa vào cửa sổ lớn, cả người lui vào trong đệm mềm ôm gối. Tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, ánh mặt trời chiếu vào, người phơi nắng xương cốt trở nên lười biếng. Lý Hoa Mậu nằm ườn ra đó, đầu gật gù gật gù mơ màng ngủ.
Có một câu thành ngữ gọi là ‘Tai họa bất ngờ’, đúng hơn là ngoài ý muốn, thình lình xảy ra, khiến người ta không ngờ được tai họa tại sao lại đột nhiên bay tới.
Lý Hoa Mậu nửa mơ nửa tỉnh bị âm thanh thủy tinh vỡ vụn chói tai cùng một bóng đen không rõ lao tới tập kích! Nếu không phải anh phản ứng nhanh, lập tức ôm đầu bảo vệ ngã xuống cạnh cửa sổ, khuôn mặt kia tuyệt đối sẽ bị hủy dung!
Cửa sổ thủy tinh phòng làm việc chụp ảnh không có vòng bảo hộ, tan nát, anh cũng rơi rầm xuống đất cùng thủy tinh. Lý Hoa Mậu nằm đó một tay ôm đầu, một tay che chở máy ảnh, hai cái này đều là sinh mạng của anh đó. Cách đó không xa, bóng đen hình cầu còn nhảy nhảy, đập vào góc tường, lại chậm rãi lăn hai vòng, tới trước mặt Lý Hoa Mậu.
Đó là một quả bóng rổ màu cam.
Bên ngoài có thanh âm chạy nhanh, trong chốc lát liền có người vọt vào, giọng oang oang khiến mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy: “Xin lỗi! Tôi dỗ đứa nhỏ, không ngờ ném bóng trật, cửa thủy tinh của các anh bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường.” Nhìn một vòng người vây quanh ở hiện trường, thấy đang đỡ một người đứng lên, sửng sốt, lại nói thêm một câu: “Làm bị thương ai vậy? Tôi cũng bồi thường…”
Lý Hoa Mậu được người ta đỡ dậy, đầu choáng váng, trên cánh tay còn dính máu, có lẽ vừa nãy bị thủy tinh cắt qua. Anh liếc nhìn người đang đứng ở cửa, tuy mặc tây trang vô cùng đứng đắn, nhưng đôi mắt tam giác cụp xuống kia vẫn có thể nhận ra.
Một khi nhận ra, Lý Hoa Mậu liền hận không thể lao qua cắn chết tên chết tiệt kia, nghiến răng nghiến lợi: “Lý – Thịnh – Đông…!!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm
Chương 34: Tai họa bất ngờ…
Chương 34: Tai họa bất ngờ…