Kỳ nghỉ đông quả nhiên cục cưng theo Lisa cùng nhau về Ý. Bạch Kiệt lần này không đi theo, cậu phải tới chỗ ông Bạch đón tết âm lịch cùng người nhà, huống hồ hạng mục của Đinh Hạo bên này vẫn chưa làm xong, cậu không thoát thân nổi.
Đinh Hạo ra sân bay tiễn hai người. Nhìn cục cưng bao kín thành một cục tròn tròn, mắt Đinh Hạo lại đỏ bừng, quần áo này là cậu và cục cưng cùng nhau đi mua, có hai bộ, hôm qua bọn họ còn cùng nhau mặc.
Đinh Hạo ôm bé con hôn một cái, nghèn nghẹn chào tạm biệt: “Cục cưng, đến đó phải nhớ nghĩ về cha đấy!”
Cục cưng dường như nhìn ra tâm tình Đinh Hạo không tốt, hôn lên hai má, còn hôn lên miệng Đinh Hạo: “Cha.”
Bạch Bân đứng một bên xem ngạc nhiên, cau mày nhấc bé con lên thả lại vào trong lòng Lisa, lại nhìn sang Đinh Hạo, vẻ mặt không đồng ý: “Từ khi nào bé bắt đầu hôn em như vậy?”
Đinh Hạo vẫn đang đắm chìm trong vô hạn đau buồn, cậu nhìn cục cưng đi qua cửa an ninh, dần dần rời xa không thấy bóng. Lúc này mới quay đầu lại, không yên lòng trả lời vấn đề của Bạch Bân: “A, từ mấy hôm trước. Cũng không thường hôn, chỉ thấy em thật sự khổ sở mới hôn một cái… Thật sự là một đứa nhỏ ngoan!”
Bạch Bân không vui: “Đừng chiều bé quá.”
Đinh Hạo liếc anh: “Vậy anh cũng đừng có dạy bé.”
Bạch Bân không nói gì. Cục cưng học những thứ mới rất nhanh, hơn nữa lại thích bám Đinh Hạo, Bạch Bân trước khi ra khỏi cửa liền muốn hôn Đinh Hạo, về nhà muốn hôn, xem tivi cũng hôn, ngủ cũng muốn hôn… Cục cưng dần dần học theo, cao hứng lên liền hôn Đinh Hạo một ngụm. Cố tình cục cưng còn thông minh, chính mình từ từ tổng kết ra một ít khác biệt. Bé con thấy mình hôn đều là hai má Đinh Hạo, còn ba bé thì chỗ nào cũng hôn, cục cưng bắt đầu học theo Bạch Bân.
Sau khi Bạch Bân phát hiện ra, bắt bé con lại giáo huấn một trận. Cục cưng rưng rưng nước mắt trở về, không dám loạn hôn Đinh Hạo nữa.
Tại sân bay lần này là lần thứ hai Bạch Bân nhìn thấy cục cưng hôn loạn Đinh Hạo, lần này càng thêm quá đáng, lần trước chỉ hôn cổ, lần này còn là hôn môi!! Bạch Bân quyết định chờ cục cưng trở về sẽ dạy dỗ cẩn thận một phen.
Đinh Hạo trong khoảng thời gian này ôm theo cục cưng chạy khắp nơi, quá vui tươi hớn hở, bây giờ trong nhà thiếu đi bé con liền cảm thấy không quen. Khi ngủ buổi tối, liền theo thói quen đi xem giường nhỏ bên cạnh, cũng không thấy bé con đang cắn ngón tay đâu nữa. Đinh Hạo thở dài, xoay người về lại bên cạnh Bạch Bân.
Bạch Bân đang đọc tạp chí, thấy cậu lại đây liền thuận tay ôm vào lòng, hôn một cái lên trán, chỉ vào vài chỗ trên tạp chí hỏi: “Em chọn một nơi đi, năm nay chúng ta tự mình lái xe du lịch.”
Sinh nhật Đinh Hạo sắp tới, Bạch Bân đã chuẩn bị từ sớm, chọn ra vài nơi đều gần nhà, nhưng Đinh Hạo không có tâm trạng nào để đi, lật qua hai trang, liền ngẩng đầu lên đề nghị với Bạch Bâ: “Hay năm nay chúng ta đừng đi ra ngoài, em muốn ở nhà, đón sinh nhật cùng anh.”
Bạch Bân vuốt tay Đinh Hạo lấy lành lạnh, quyết định buông tạp chí, chui vào trong chăn ôm lấy cậu: “Được rồi. Vậy về trấn ở hai ngày, nơi đó ít người, cũng có thể cùng với nội nhiều hơn.”
Tay Đinh Hạo bị Bạch Bân nhét vào trong lòng ủ ấm, chờ tới khi ấm áp, liền dán vào trong áo người ta không chịu đi: “Ừm, lúc về còn phải mua đồ ăn cho Đậu Đậu nữa. Bây giờ nó còn học hư, không cho ăn liền giả vờ không quen biết, thật đáng giận!”
Bạch Bân xoay người ngăn chặn cậu, đè lại đôi tay đang quấy rối trong lòng mình: “Em cũng đói sao?”
Ngón tay Đinh Hạo khẽ giật giật, biểu tình thật vô tội: “Không, em mệt chết đi được, chỉ muốn ngủ thôi.”
Bạch Bân buông tay cậu ra, mò vào trong quần áo cậu bắt đầu sờ soạng, cắn lỗ tai thầm thì: “Vậy ‘ăn’ no trước rồi ngủ…”
Không có cục cưng gây rối, quả nhiên làm nhẹ nhàng vui sướng đầm đìa. Bạch Bân dường như trong khoảng thời gian này bị rèn luyện có thể kéo dài hơn, một lần ‘cho ăn’ khiến Đinh Hạo thiếu chút nữa cầu xin tha thứ.
“Chết tiệt, Bạch Bân anh nhẹ chút… A! Chân em sắp bị anh kéo đứt rồi! Anh làm cái gì đấy? Có người ngang ngược như anh sao!!”
Bàn tay dày rộng lập tức dán sát bóp nhẹ Đinh Hạo hai cái, đều là ở nơi yếu ớt nhất, Đinh Hạo hít sâu một hơi.
Động tác vuốt ve tạm dừng, Đinh Hạo cảm thấy người phía sau lại bắt đầu kề sát lại gần.
Đinh Hạo không cho anh xoa vuốt nữa, còn xoa là xảy ra chuyện đấy: “Bạch Bân, anh đừng… Đừng tới đây…”
Thắt lưng bị ôm, lỗ tai cũng bị ngậm lấy liếm mút, Đinh Hạo nghe người nọ gọi tên mình, nói một ít lời không biết xấu hổ không thể nói vào ban ngày. Đây… Đây hơi quá đáng rồi! Rõ ràng biết cậu không chống cự nổi ngôn ngữ trêu chọc mà!!
“…Chỉ, chỉ một lần thôi! Ưm, anh, nhẹ chút… Chờ em nói xong…!”
Đêm xuân khổ đoản, ai chờ nổi chứ.
Nếu nói Đinh Hạo này chỉ là tâm tình buồn bực một chút, thì Lý Hoa Mậu và Lý Hạ hai vị kia không phải anh cũng không phải em, cùng rơi vào nỗi buồn bực tiền tài.
Bọn họ không có tiền, chỉ còn vài đồng xu lẻ.
Lý Hạ thì hoàn toàn có thể giải thích được. Mẹ Lý Hạ vẫn luôn đòi hỏi con trai cần độc lập, từ khi vào đại học liền khuyến khích hắn tự mình kiếm tiền học phí. Lúc trước Lý Hạ còn có thể tới quán bar làm công, chuyện tiền bạc không khó khăn lắm, nhưng từ khi cùng thầy Từ tới thành phố D này, xung quanh trường học cũng không có quán rượu cho hắn kiếm tiền. Lý Hạ đi theo thầy Từ làm hạng mục, chỉ được vài cái bắt tay, đừng nói đến lúc đó có thể không đưa tiền, ngay cả đưa cũng phải kéo dài tới vài tháng mới được.
Lý Hạ chỉ tiêu không kiếm, trong túi dần dần nhẹ bẫng, mắt thường có thể nhìn thấy lương thực dần dần cạn!
Tình huống của Lý Hoa Mậu cũng không tốt hơn Lý Hạ là bao. Anh hồi đó tuy có nói là đi dạy học, nhưng lần trước bị rách miệng đã đem lại ảnh hưởng nhất định, anh vừa chấm dứt một khóa dạy, trường học người ta đã tới thông báo, uyển chuyển biểu đạt một chút quan tâm, còn nhắc nhở anh, nếu về sau thân thể không tiện có thể từ bỏ chương trình học – nói rõ ra là, người ta về sau cũng không thích dùng anh nữa.
Điều kiện trong nhà Lý Hoa Mậu không tệ lắm, chính mình cũng có năng lực kiếm tiền, cho tới bây giờ chưa từng bị phương diện này làm khó. Bây giờ tiền trên người đều là xu, tiền giấy chẳng còn bao nhiêu, trình độ bần cùng có thể sánh ngang Lý Hạ. Nếu anh gọi điện thoại về nhà, tiền sẽ có, nhưng khẳng định sẽ bị túm lấy hỏi thăm chuyện hẹn hò.
Lý Hoa Mậu nghĩ nghĩ, vẫn là tắt điện thoại.
Anh thà tự mình chịu khổ, cũng không muốn nghe cằn nhằn nữa.
Cũng không muốn, tiếp tục để ba mẹ bị giả tạo khiến cho cao hứng thêm một lần… Anh chung quy không thể có một gia đình bình thường được.
Hai người trải qua những ngày đói khổ, nhất trí quyết định dập nồi chìm thuyền, vào thành phố làm thuê. Lý Hạ mặc áo da, giày da bóng loáng, một đầu tóc vàng tỉ mỉ chăm chút, đẹp trai không nói nên lời! Lý Hoa Mậu đối lập với vóc dáng cao lớn của hắn, tóc vuốt keo cẩn thận, hai mắt sáng trong long lanh ngập tràn hy vọng với tương lai! Bọn họ cần kiếm tiền!
Nhưng vấn đề lại xuất hiện, giao thông thành phố D không tiện, trường học hai người ở vùng ngoại thành, muốn đến trung tâm thành phố làm công phải tìm phòng trọ. Biết tìm phòng trọ ở đâu? Bọn họ cùng cắn bánh bao, đừng nói tiền thế chấp, ngay cả tiền thuê phòng một tháng có khi còn chẳng đủ nữa là!
Lý Hạ bỗng nhiên nhớ tới vị đàn anh Đinh Hạo ‘khiêm tốn người ngoài’ kia. Lý Hoa Mậu chỉ thị hắn: “Duyệt! Đây liên quan đến tồn vong cái bụng, da mặt thì tính cái gì!”
Lý Hạ có ý kháng nghị: “Vì sao chỉ để tôi đi một mình, mà tiền mượn được lại phải chia đều với anh?”
Lý Hoa Mậu liếc mắt nhìn hắn: “Bởi vì cậu là người nước ngoài, người nước ngoài da mặt có vẻ dày.”
Hai cái này không ăn khớp, Lý Hạ lần thứ hai kháng án, lập tức bị vũ lực trấn áp. Đàn anh một cước đá hắn ra ngoài tìm Đinh Hạo, thân thiết dặn dò: “Không mượn được tiền thì đừng có về!”
Lý Hạ đi tìm Đinh Hạo nhờ giúp đỡ, Đinh Hạo đương nhiên giúp hắn, chẳng những cho Lý Hạ mượn tiền, đề cử chỗ làm tốt, còn hào phóng đưa một cái chìa khóa phòng ở cho hắn: “Đây, cầm dùng đi. Phòng này khá gần phố quán bar, các cậu đi làm công thì cứ ở đây, dù sao để đó cũng chẳng có ai ở.”
Lý Hạ nước mắt lưng tròng nhận lấy chìa: “Đinh Hạo, cũng là cậu tốt nhất! Cậu so với đàn anh tốt hơn nhiều…”
Chưa kịp chạm tới chìa khóa, lại bị Đinh Hạo rụt lại. Đinh Hạo lo lắng cảnh cáo hắn: “Lý Hạ, cậu nhất định không được nấu nước để quên gây cháy, còn cả vệ sinh, phải quét tước sạch sẽ! Nghe chưa?”
Lý Hạ đứng nghiêm giơ tay lên trán: “Yes Sir!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm
Chương 33: Ai chờ được chứ…
Chương 33: Ai chờ được chứ…