Đêm dài người lặng, khách *** ở khu trấn nhỏ nghênh đón một vị khách không mời mà tới.Thân ảnh màu đen nhanh nhẹn mạnh mẽ, dưới tình huống không kinh động bất kỳ kẻ nào, lắc vào phòng trọ của Lý Trọng Gia.
“Lưu Phong bái kiến Vương gia.” Người nọ cung kính hành lễ với Vương gia, ánh nến chiếu rọi xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ dị thường, con ngươi đen sẫm tràn đầy linh khí sinh động.
“Ai u, Lưu Phong đã lâu không gặp a, ” Kiếm Nam một bên cười hì hì chào hỏi, “Đến đến, ngồi xuống uống chén trà.”
Lưu Phong nháy mắt mấy cái, không chút khách khí ngồi bên cạnh Vương gia, uống một ngụm trà thanh cổ họng, thiết tha nhìn Vương gia nói, “Vương gia, thuộc hạ lần này mang theo ba tin tức, một tin tức xấu một tin tức khá xấu một tin tức hơi hơi xấu, Vương gia trước hết muốn nghe tin nào a?”
Lưu Phong cái gì cũng tốt, võ công hảo, năng lực hảo, tính cách hảo, diện mạo hảo, vóc người hảo, nhưng mà trí nhớ không tốt, trước sau luôn vọng tưởng nghe được một câu nói đầy đủ từ trong miệng Vương gia.
Đương nhiên, Vương gia nhà hắn ta lại để cho gã thất vọng rồi, Lý Trọng Gia mặt không chút thay đổi nhìn gã, hoàn toàn không có phản ứng đối ý tứ của gã.
Kiếm Nam lắc đầu, đồng tình nhìn Lưu Phong, đứa nhỏ này thật sự là thiếu gân, nếm thử bao lần thất bại, chưa từng thành công qua, hiện tại càng ngày càng không có trình độ kỹ thuật.
Lưu Phong rất nhanh liền bại trận chiến đối mặt với Vương gia không tiếng động đối diện, hạ thấp bả vai hữu khí vô lực nói; “Tin tức xấu là thám tử báo lại chư bộ Tây Nam gần đây thường xuyên điều động binh mã, tin tức khá xấu chính là thủ lĩnh chư bộ Tây Nam lui tới mật thiết với sứ giả địch quốc, tin tức hơi hơi xấu là lộ trình tới thôn trấn kế tiếp có chút xa, chỉ sợ đêm mai phải ăn ngủ dã ngoại.”
Lý Trọng Gia nghe xong nhíu mày, Kiếm Nam thấy thế vội vàng nói nói, “Vương gia, tầm sáng sớm ta sẽ đi mua mấy cái nhuyễn *** đặt trong xe, cam đoan không cắt đứt chất lượng giấc ngủ trưa của ngài.”
Kiếm Nam là người có thể nghiền ngẫm tâm ý của Vương gia nhất, trên cơ bản chỉ có mình Kiếm Nam mỗi lần có thể đoán ra các loại ý tứ ẩn chứa trong câu “châm ngôn” tinh giản của Vương gia, cho nên lần này hắn ta cũng đồng dạng đoán trúng nguyên nhân tâm tình bất duyệt của Vương gia.
Lưu Phong phát hiện Vương gia nhà mình thật sự bởi vì lời nói của Kiếm Nam mà mày giãn ra một chút, gã yên lặng rơi lệ trong lòng, vì cái lông gì a, mình và Kiếm Nam đều từ nhỏ theo sát bên cạnh Vương gia, Kiếm Nam như thế nào có thể hiểu biết Vương gia chứ? Chẳng lẽ là có gian tình?!
Kiếm Nam bị ánh mắt là lạ đảo điên qua lại tới lui của Lưu Phong, chỉ biết trong óc gã nhất định nghĩ tới ý kiến chả hay ho gì, “Lưu Phong ngươi đủ rồi, ngươi không hiểu Vương gia, là bởi vì ngươi rất ngốc!Thái phó đại nhân mới tới mà cũng hiểu ra ý tứ trong lời Vương gia.”
Cho dù là chân tướng cũng thỉnh ngươi không cần nói trắng ra như thế a uy, Lưu Phong cắn cắn ngón tay nho nhỏ, quyết định chuyển đề tài, “Vương gia, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lý Trọng Gia thoáng suy tư một chút, “Xuất binh.”
“Đánh một trượng?!”Lưu Phong kinh ngạc, “với Tây Nam?”
Kiếm Nam đỡ trán, “Ý Vương gia là…”
Sắc trời tờ mờ sáng, Lưu Phong mới rời đi. Cùng Vương gia thảo luận đối sách hầu như rất nghiêm túc vào ban đêm, hoặc là nói, dưới sự “phiên dịch” của Kiếm Nam Lưu Phong rốt cuộc hiểu ra ý đồ của Vương gia, đi trước một bước tra xét tình huống thành trấn kế tiếp.
Khi Thanh Thành lại nhìn thấy Kiếm Nam, không khỏi hoảng sợ, “Kiếm Nam, ngươi tối qua không nghỉ ngơi tốt sao?”Đôi mắt đen nùng nùng, nhìn xa còn tưởng rằng bị ai đánh.
Kiếm Nam cười cười, “Bồi gia chơi đánh cờ.”
Thật hâm mộ! Thanh Thành ghen tị trắng trợn, cả đêm đều cùng một chỗ a, tiếp xúc gần gũi đó. Đội đôi mắt đen ra ngoài là để khoe khoang sao?
Kiếm Nam chợt phát hiện Thanh Thành nhìn ánh mắt của hắn ta có điểm hâm mộ ghen tị oán hận, có chút lãnh đạm ném qua người hắn ta rồi đi trước, Kiếm Nam đánh cái ngáp, Thái phó lúc lạnh lúc nóng có thể là do tối qua không nghỉ ngơi tốt đi.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ.Tiểu tâm tạng Thanh Thành đều nhanh nhảy ra ngoài, hắn trộm len lét liếc mắt nhìn Lý Trọng Gia tựa vào bả vai hắn, thật vui vẻ a.
Sự tình là như vầy. Thời điểm Thanh Thành lên xe ngựa, phát hiện trong xe ngựa có thêm vài cái nhuyễn ***, Lý Trọng Gia thấy hắn tiến vào thoáng gật đầu, xem như chào hỏi. Sau đó, cửa xe đóng lại, Kiếm Nam cũng không tiến vào, mà là đồng hành với kỵ mã bên ngoài. Thùng xe bỗng nhiên trở nên nhỏ hẹp hẳn ra, Thanh Thành cảm giấc xung quanh tràn ngập hương vị của Lý Trọng Gia, hắn lấy hết dũng khí ngồi gần gần Lý Trọng Gia một chút. Lý Trọng Gia vẫn ở trạng thái nhắm mắt dưỡng thần như trước, Thanh Thành vui vẻ, như vậy có thể nhìn y kỹ càng hơn.
Hôm nay đường đi tựa hồ không bằng phẳng lắm, xe ngựa vui vẻ xóc nảylên. Thanh Thành phát giác Lý Trọng Gia hình như đang ngủ, thân mình cứ lắc lư theo xe ngựa, có nhiều lần đụng vài vách tường của xe. Thanh Thành yên lặng di động một chút lại một chút, cơ hồ cọ vào người Lý Trọng Gia. Sau đó, rốt cuộc dưới một lần xóc nảy, đầu Lý Trọng Gia tựa vào vai Thanh Thành, hơn nữa tự phát di động xuống, điều chỉnh gối lên vị trí thoải mái.
Thanh Thanh cố gắng thẳng tắp thân mình, không hề nhúc nhích, tận chức tận trách làm “gối đầu” của Lý Trọng Gia, nhiều lần khi đầu Lý Trọng Gia sắp rớt khỏi bả vai, Thanh Thành đều run rẩy vươn tay ra ấn y trở về. Không biết có phải do đêm qua quá mệt mỏi hay không, Lý Trọng Gia thế nhưng cứ ngủ như vậy, vẫn không tỉnh lại.
Thanh Thanh một mặt có thể tiếp xúc thân mật như thế mà mừng thầm, một mặt lại đau lòng thân thể Lý Trọng Gia, trong lòng có chút oán niệm Kiếm Nam quấn quít chơi cờ với Lý Trọng Gia.
Kiếm Nam ở ngoài xa bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn thái dương, hiện giờ mới cuối hè, không lạnh lắm a.
Thời điểm Lý Trọng Gia tỉnh lại rời khỏi bả vai Thanh Thành, Thanh Thanh hơi hơi có chút mất mát, tâm tình của hắn quá mức rõ ràng, thế nên Lý Trọng Gia nhìn chằm chằm hắn một hồi, nói câu “Rất nhanh sẽ về”. Thanh Thành nháy mắt cảm thấy tâm được nhiệt nóng làm ấm. Lý Trọng Gia có lẽ nghĩ hắn nhớ nhà, không thích ứng với cuộc sống bên ngoài, an ủi hắn rất nhanh có thể trở về. Y vẫn không có biểu tình gì, nhưng chân ý thật tình đối đãi ôn nhu với người bên cạnh. Thanh Thanh can đảm ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt Lý Trọng Gia, “Ta, ta và ngươi cùng một chỗ là tốt rồi.” Nói xong Thanh Thành liền đỏ mặt, hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình, nói cái gì quái lạ vậy a, thật sự là, thật sự là rất rõ ràng!
“Gia, công tử, chúng ta tạm nghỉ ngơi ở đây một chút đi.”Kiếm Nam gõ cửa, thò đầu nói vào bên trong.
Đó là trạng huống gì? Thái phó đỏ mặt không dám nhìn Vương gia, trên mặt Vương gia, cái màu đỏ khả nghi trên mặt Vương gia là mặt đỏ đi?! Có vấn đề, hai người kia tuyệt đối có vấn đề. Nội tâm bát quái chi hồn của Kiếm Nam nháy mắt đầy máu. Nhiệm vụ Kiếm Nam đi theo trừ bỏ hộ vệ, còn có thêm nhiệm vụ điều tra quan hệ giữa Thái phó và Vương gia.
Đột nhiên, cách không truyền đến một tiếng “sưu”, Kiếm Nam xoay người lại một kiếm, bổ xuống từ chính giữa đầu mũi tên trong lúc bay tới làm hai.
“Các ngươi đã bị bao vây, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!” Chung quanh xe ngựa xuất hiện rất nhiều người mang cách ăn mặc của sơn tặc, trong đó một tên kêu gào lên, “Nếu không sẽ cho các ngươi ăn đau đớn!”
Phần phật, thị vệ âm thầm bảo hộ Vương gia xông ra, hình thành hai cỗ thế lực giằng co lẫn nhau.
“Ách, Đại đương gia, ừm, chúng ta đánh tiếp sao?”Một tên lâu la lặng lẽ hỏi Đại đương gia sơn tặc.
Đại đương gia lau lau mồ hôi, bình thường trộm cướp linh tinh đều do Nhị đương gia an bài, thăm dò tốt lộ tuyến địa hình, thậm chí còn tập trung vào những đối tượng có tiền. Kỳ thật sơn trại bọn họ thông qua cướp bóc vài tên dê béo, tích lũy không ít tài phú, Nhị đương gia chầm chậm cũng mang ý đồ chuyển hình cho sơn trại, dù sao dựa vào việc làm sơn tặc sống qua ngày cũng không phải con đường tốt đẹp gì. Hôm nay gã thừa dịp Nhị đương gia xuống núi bàn chuyện làm ăn, tay ngứa chân ngáy dắt đám huynh đệ ra ngoài hoạt động hoạt động một chuyến, ai ngờ gặp phải nhân vật khó đối phó.
“Đánh!”Đại đương gia khẽ cắn môi nói, cũng không thể đánh mất uy phong trước mặt huynh đệ được.”Các huynh đệ, lên cho ta!”
Đại đương gia nói xong, còn có cái gì để do dự nữa, xông vô đánhhh. Sơn tặc ỷ vào người đông thế mạnh, như ong vỡ tổ bao vây tới.Nhóm người thị vệ tuy ít, lại thắng ở võ nghệ cao cường.Tình trạng nhất thời hỗn loạn, khó phân cao thấp.
“Đừng xuống xe.” Lý Trọng Gia quẳng ra một câu cho Thanh Thành, liền rút kiếm xuống xe gia nhập chiến cuộc. Thanh Thanh nằm úp sấp xuống cửa xe, kinh hồn táng đảm nhìn thân ảnh Lý Trọng Gia ẩn hiện giữa làn đao quang kiếm ảnh. Hắn dần dần thở phào, công phu Lý Trọng Gia vô cùng tốt, ưu thế cơ hồ áp đảo đủ để đối phó bọn sơn tặc, kiếm của y thậm chí còn chưa ra khỏi vỏ.
Đại đương gia mắt thấy bọn họ đánh không lại, thậm chí dần có xu thế hạ phong, gấp đến độ vò đầu bứt tai, người bên cạnh vội vàng chỉ vào xe ngựa nói: “Đại đương gia, phỏng chừng mấy thứ đáng giá gì đó bọn họ đều để trong xe, chúng ta dần rút khỏi đám người này, đoạt xe ngựa chạy đi.”
Đại đương gia gật gật đầu, bắt đầu chỉ huy giả trang bại trận dần lui về phía sau, mặt khác phái một đạo nhân mã tiếp cận xe ngựa. Lý Trọng Gia mới vừa nhìn ra không đúng, chợt nghe đến âm thanh hô hào của Thanh Thành “A!”, quay đầu nhìn lại quả nhiên xe ngựa bị vài tên sơn tặc giá giá chạy nhanh như bay đi mất, đám sơn tặc khác thấy đồng lõa thực hiện thành công, rất nhanh chuồn đi.
Lý Trọng Gia giận tái mặt, bọn thị vệ quỳ xuống “Thuộc hạ làm việc bất lợi, khẩn cầu trách phạt.” Kiếm Nam cũng quỳ xuống, vội vàng nói với Lý Trọng Gia, “Gia đừng vội, ta vừa nãy nhìn thấy cờ xí của bọn họ, đầu lĩnh sơn trại này có chút liên quan với Lưu Phong, chúng ta nhanh nhanh tới thôn trấn tiếp theo hội hợp với Lưu Phong, mới có thể sớm cứu công tử thoát ra.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhàm chán … Vì thế… Đăng thêm một chương…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Gia Nói Một Câu
Chương 3
Chương 3