Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua từng nhánh cây bên đường, ánh lên những cái bóng màu vàng nhạt trên mặt đất; Những làn gió nhẹ nhàng thoáng vén góc màn xe ngựa, mùi huân hương trong xe lan tỏa xen kẽ vào hương thơm của đất; Thanh Thành có thể thấy từng cụm mây trắng thong thả trôi nổi trên bầu trời phía xa xa; Lý Trọng Gia ngồi ngay ngắn ở đối diện đang nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ, khóe miệng mang ý cười ôn nhu như có như không. Thanh Thành len lén liếc nhìn mặt y, lại nhanh chóng dời đi, một lát sau nhịn không được lại nhìn sang vài lần, không hiểu sao hai má dần nóng lên, con ngươi hơi hơi dịch chuyển, trong lòng thật vui mừng.
Nhưng mà, trong mắt thị vệ tùy hành Kiếm Nam, hoặc là trong mắt người bình thường mà xem, chiếc xe ngựa bề ngoài giản dị bên trong thoải mái dùng tốc độ không nhanh không chậm lộc cộc trên đường, chưa đến chính ngọ, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào những bụi cây xanh rờn, gió khẽ bay bay cuốn theo mùi bùn đất, sắc trời thoạt nhìn có dấu hiệu sắp mưa. Vương gia nhắm mắt dưỡng thần, mặt băng sơn không chút biểu tình như trước, Thái phó tựa hồ ngồi không thoải mái, luôn nhích tới nhích lui, sợ rằng do nuông chiều từ bé chưa ngồi trên xe ngựa lâu như vậy. Giữa trưa là có thể tới thành trấn tiếp theo, tạm dừng ở nơi nào đó một ngày, Kiếm Nam tính toán trong lòng, như thế Thái phó có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Trong mắt Vương gia… Vương gia từ từ nhắm hai mắt lại, cái gì cũng không để ý.
“Gia, tới rồi.” Xe ngựa dừng lại, Kiếm Nam xuống xe trước tiên, xem xét bốn phía một bên, “Đây là khách *** tốt nhất thị trấn…” Kiếm Nam nói một nửa thì trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mặt: Thái phó Thanh Thanh khi nào ở trong ngực Vương gia?? Xem biểu tình sắp té xỉu kia, chẳng lẽ ngồi xe ngựa rất khó chịu??
Thanh Thành xác thực muốn té xỉu, bất quá là do xấu hổ và giận dữ. Hắn xuống xe theo sau Lý Trọng Gia, nhìn bóng dáng mê người trước mặt, không chú ý dưới chân, một chân đạp xuống khoảng không, vốn nghĩ sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất, không ngờ được Lý Trọng Gia tiếp được, ôm vào trong ngực.
Ta mất mặt trước mặt y. Ta bị y ôm vào trong ngực.
Hai ý niệm này lóe lên trong đầu Thanh Thành, Lý Trọng Gia hồn nhiên không phát hiện thấy hắn đứng vững liền buông tay ra, tự mình bước vào khách ***, cái gọi là ôm lấy, kỳ thật chỉ có vài giây đồng hồ mà thôi. Có điều cũng đủ để Thanh Thành ngơ ngẩn đứng yên một lần nữa.
“Khụ khụ.”Kiếm Nam nhịn không được quấy rầy Thanh Thành “trầm tư “, “Công tử, đi vào trước đi.”Kiến trúc bên đó hình như là thanh lâu? Thái phó ngươi nhìn chằm chằm nó như thế, còn biểu tình khao khát kia, chẳng lẽ nói, Thái phó đại nhân, hóa ra là Kiếm Nam nhìn lầm ngươi sao!
Ừ, Kiếm Nam ngươi vẫn không cần biết rõ chân tướng là tốt rồi.
Ăn bữa cơm vô cùng đơn giản, Lý Trọng Gia quay về phòng, kéo tấm màn che, trong phòng liền tối. Thanh Thành tò mò nhìn Lý Trọng Gia đóng cửa phòng, nhịn không được hỏi Kiếm Nam: “Lý huynh là đang làm gì?” Bọn họ không thể tiết lộ thân phận ở bên ngoài, giả dạng kết giao với anh trai công tử đi du ngoạn khắp nơi, Thanh Thành kêu Lý Trọng Gia là Lý huynh, Lý Trọng Gia gọi Thanh Thành —— Lý Trọng Gia còn chưa gọi qua, bởi y một đường cơ hồ không nói câu nào.
“Gia chúng ta, ngủ trưa.”Kiếm Nam có chút không hiểu lắm, gia của bọn họ vào mỗi buổi trưa phải làm một giấc, không bỏ bao giờ.
Ngủ trưa? Thanh Thành nháy mắt não bổ ra bộ dáng Lý Trọng Gia ngáp, xoa xoa nhắm mắt ngủ, dùng chăn quấn cả người mình, thật đáng yêu a!
Kiếm Nam quan sát Thanh Thành chớp chớp mắt nét mặt hưng phấn, một bên kỳ quái hắn hưng phấn cái gì, một bên yên lặng cảm thán Thái phó thật đáng yêu.
Không có Lý Trọng Gia ở, Thanh Thành cũng quay về phòng của mình, cởi áo ngoài ra ngồi trong ổ chăn, lấy sách vở ra nhìn nhìn.Có chút tưởng niệm đệ tử của mình ở chốn kinh thành, không biết hắn không ở đó, bệ hạ có đúng hạn hoàn thành bài tập không.
“Hắt xì!”Lý Trọng Dận hắt xì một cái thật to về phía tấm giấy Tuyên Thành trước mặt, ngẩng đầu hỏi, “Liễu ái khanh, ngươi nói xem có người nào nhớ thương trẫm hay không?”
“Thần không biết.”Liễu Trường Châu đứng một bên mỉm cười trả lời, “Nhưng thần biết, bệ hạ nếu không thể hoàn thành công khóa hôm nay, buổi trà chiều có thể biến mất!”
“Liễu ái khanh, ngươi thật đáng ghét!.”
“Tạ ơn bệ hạ khích lệ.”
Lý Trọng Dận bĩu môi, tâm không cam lòng tiếp tục nắm bút luyện tự.Lúc Thanh Thành còn ở, làm gì nghiêm khắc như thế?Viết xong một chữ là có thể được thưởng một khối điểm tâm, không giống bộ dáng đáng ghét của Liễu Trường Châu, viết hết toàn bộ mới có phần thưởng.Ô ô ô, hạnh nhân cao của ta, miếng hạch đào của ta, đào ngâm mật ong của ta, Thanh Thành ngươi nhanh trở về đi thôi.
“Hắt xì!” Thanh Thành xoa bóp cái mũi, chắc hẳn Liễu đại nhân nhất định sẽ hảo hảo phụ đạo cho bệ hạ, vì thế yên tâm tiếp tục thoải mái hưởng thụ buổi chiều hiếm thấy không chút thanh âm cầu xin đáng thương hề hề của hoàng đế bệ hạ.
Tựa hồ qua khoảng một canh giờ, có người gõ gõ cửa phòng Thanh Thành, Thanh Thành một tay còn cầm sách, mặc áo mỏng vội vàng chạy xuống giường mở cửa.”Lý huynh?”
Lý Trọng Gia liếc nhìn Thanh Thành quần áo không chỉnh, thản nhiên nói, “Đi ra ngoài.”
Đi, đi ra ngoài?Thanh Thành không hiểu ra sao, y là muốn đuổi mình ra ngoài?“Nhưng, đây là phòng của ta.”
Lý Trọng Gia nhíu mày, lặp lại như cũ; “Đi ra ngoài!”
Thanh Thành lại không rõ, nhưng vẫn bước ra cửa phòng, làm theo lời Lý Trọng Gia là “đi ra ngoài”.
Lý Trọng Gia lại liếc nhìn Thanh Thành một cái, chỉ vào y phục của hắn, “Thay quần áo.”
Ha? Thanh Thành càng thêm mê hoặc, một chốc lại bảo hắn ra khỏi phòng, một chốc lại bảo hắn đi thay quần áo là sao cơ?
Chẳng lẽ “Ý của Lý huynh là chúng ta phải xuất môn, cho nên bảo ta đi thay quần áo?”
Lý Trọng Gia thấy Thanh Thành hiểu được ý của mình, hừ một tiếng, xoay người bước đi. Thanh Thành vội vàng vào trong phòng, sửa sang lại một phen, xuống lầu dưới tìm Lý Trọng Gia.
Lý Trọng Gia dẫn Thanh Thành và Kiếm Nam đi khu chợ trong thị trấn nhỏ, nơi này tuy không rộng lớn, nhưng khu chợ búa rất náo nhiệt, các tiểu thương bán hàng rong thét to rao hàng những loại vật phẩm đặc sắc của mình, người mua hàng rộn ràng nhốn nháo. Lý Trọng Gia quay đầu lại nói với Thanh Thành đang đi đằng sau mình “Theo sát”, liền đi về một hướng.
“Công tử, ý gia chúng ta là theo sát ngài, đừng tách ra, ở đây nhiều người hỗn tạp, vạn nhất hộ vệ chúng ta không phát hiện được, không yên tâm với an toàn của ngài.” Kiếm Nam vội vàng giải thích cho Thanh Thành nghe, Vương gia nhà mình mặt lạnh nghiêm túc nói không chút khách khí nào, vạn nhất bị Thái phó hiểu lầm thì hỏng mất.
“Ta biết rồi.” Trên mặt Thanh Thành không hờn giận gì, mà thời điểm nghe được lời Lý Trọng Gia liền chăm chú đi theo, hắn hiểu rõ ý tứ Lý Trọng Gia.
Lý Trọng Gia đi nửa ngày, dừng lại trước một cửa hàng bán đồ ăn vặt, “Toàn bộ”, y chỉ vào bên trong quán mà nói.
Kiếm Nam cười tủm tỉm lấy ra một kim nguyên bảo, đối người bán hàng mang suy nghĩ sờ không được nói, “Ngươi hôm nay vận khí tốt, quán này gia chúng ta bao toàn bộ. Nhận lấy, tiền dư coi như thưởng cho ngươi”
Người bán hàng sửng sốt một chút, lập tức phản ứng gặp được quý nhân, mặt mày vui vẻ nói liên thanh: “Cám ơn gia, cám ơn gia, ta đây liền cho ngài bao hết.”
Thanh Thành nhìn người nam nhân trầm mặc ít nói trước mắt, nở nụ cười. Dọc đường đi, ánh mắt Lý Trọng Gia đều dừng trên những quán bán món ăn, món ăn vặt quán này xem ra chủng loại phong phú, quả nhiên là nhớ tới Hoàng thượng, mua cho Hoàng thượng nếm thử vài món.
Quả nhiên, Lý Trọng Gia phân phó “Đưa tiểu thiếu gia.”
Kiếm Nam vỗ vỗ tay, vài bóng người đột nhiên xuất hiện, cầm gói đồ ăn vặt đã gói kĩ. “Nghe kỹ,” Kiếm Nam nói với bọn họ, “Đem mấy thứ này, cầm roi thúc ngựa đưa cho tiểu công tử, trước chạng vạng phải tới nơi!”
Vài bóng người xuy một tiếng không chút tung tích. Phỏng chừng tối nay hoàng đế bệ hạ sẽ cười cong mắt, miệng nhồi vào đủ thứ đồ ăn, kiêu ngạo nói với Liễu Trường Châu yêu ca ca nhất. Đương nhiên người nào đó sẽ duy trì nụ cười cực kỳ phong độ, kỳ thật nội tâm đối Vương gia nghiến răng nghiến lợi linh tinh, chuyện này không phải chuyện chúng ta nên quan tâm.
Lý Trọng Gia tiếp tục đi dạo trong khu chợ, đôi lúc dừng lại xem vài thứ nho nhỏ, nhưng không mua thêm cái gì.Thanh Thành lặng lẽ ghi nhớ trong đầu mấy thứ này, khi ngoảnh lại sẽ tự đi mua. Trong tay Lý Trọng Gia bỗng nhiều thêm một cây lược, làm bằng thanh ngọc, màu sắc sáng sủa, thời điểm đặt nó vào tay Thành Thành còn dính phải chút độ ấm của Lý Trọng Gia.
“Tặng cho ta?” Thanh Thành sửng sốt, cẩn thận nắm trong tay, vui vẻ nở nụ cười,
“Tên.”Lý Trọng Gia nói. Nhìn nụ cười sáng lạn của Thanh Thành, Lý Trọng Gia nghĩ Thanh Thành thật không hỗ là lão sư của đệ đệ, hai người cười rộ lên giống y như đúc, vui mừng dạt dào đều biểu hiện lên mặt, nhìn liền mang lại cho người khác cảm giác rất tốt.
“Là do rất xứng với tên của ta sao.” Thanh Thành không đợi Kiếm Nam giải thích mà nói, “Ta rất thích, cám ơn.”
Lý Trọng Gia không nói gì, xoay người hướng về phía khách ***.
Kiếm Nam phía sau ngạc nhiên nói, “Công tử ngươi thật lợi hại, cư nhiên có thể hiểu được gia đang nói cái gì!”Còn nhớ bản thân năm đó vừa được phân phó bên cạnh Lý Trọng Gia, bời vì không hiểu lời gia nói mà thành trò hề, Thanh Thành nghe xong cười liên tục.
Thanh Thành trộm nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, nghĩ nghĩ chốc nửa mình phải trộm mua thứ gì đó đặt vào phòng Lý Trọng Gia. Hắn nhớ tới mấy lần Lý Trọng Gia không biết xấu hổ không mua gì mà cứ cầm lên, nghĩ đến Lý Trọng Gia có lẽ vì thứ này sẽ hơi hơi nhếch khóe miệng, Thanh Thành cảm thấy ánh tà dương gì gì đó, hôm nay xinh đẹp lạ thường a.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phúc lợi đăng văn mới ~~ cơ bản sẽ phát mỗi ngày… Sau đó, rất nhanh liền kết thúc rồi ~ anh anh anh anh ~ comment chấm điểm thu tàng vân vân không cần đại ý đến đây đi ~ thu
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vương Gia Nói Một Câu
Chương 2
Chương 2