Dưới đáy Đồng Ngô giang tối đen, sâu thẳm như Minh vực (*). Thủy phủ trước mắt cũng là mượn hang động thiên nhiên mà lập thành, có vẻ nguyên thủy cổ sơ, không có gì hứng thú đáng nói. Bên cạnh đặt một tấm bia đá tự nhiên, trên ghi bốn chữ “Giang thần động phủ”; chữ viết qua quýt, giống như là dùng đầu ngón tay tùy ý vạch ra.
[(*): vực sâu dưới u minh]
Động phủ mặc dù không có cửa nẻo, lại mơ hồ toả ra một luồng ánh sáng xanh, tựa hồ có cấm chế. Ấn Vân Mặc vươn tay ra điểm, Ấn Huyên liền vội vàng kéo y lại, nói: “Cẩn thận!”
“Không sao!” Ấn Vân Mặc cười cười, đầu ngón tay ở trên cấm chế di động, nhẹ nhàng vẽ ra một cái đồ án phức tạp, đầu đuôi tương liên với nhau. Thanh quang kia chợt lóe lên rồi biến mất “Là một cái trận pháp, chỉ cần điểm trúng mắt trận, không cần pháp lực cũng có thể phá giải.”
Cái này Ấn Huyên cho dù có thành kiến, cũng không thể không thừa nhận tiểu Lục thúc vẫn là kẻ hữu dụng, không muốn hiển lộ nên cố làm ra cái vẻ thần côn (*). Chính mình ước chừng là khi còn nhỏ bị hắn trêu đùa thực thảm, do đó giận chó đánh mèo, phản cảm với mấy việc quái lực loạn thần. Cho tới bây giờ, cương thi trảo, hồ yêu, bạch long cái gì cũng đều gặp qua, hắn bắt đầu tin thần quỷ cùng người hợp lại thành Tam giới, ngoài Cửu Châu còn có trời đất khác. Vì thế chuyện tiểu Lục thúc kia cố làm điệu bộ ra vẻ huyền bí, cũng dần dần trở thành phong thái riêng. Cảm thấy y giơ tay nhấc chân, cũng có mị lực hấp dẫn khác người thường.
[(*): ngơ ngơ ngốc ngốc, hoặc tỏ ra huyền bí khác người]
Hai người cùng nắm tay, cẩn thận mà bơi vào một dũng đạo (*) rộng nhưng khúc khuỷu, hai bên thạch bích cách khoảng không xa lại được khảm một viên dạ minh châu toả ra ánh huỳnh quang trong suốt. Thêm nữa, sau khi hai người hóa giao nhân thị lực tăng lên, cảnh vật chung quanh càng hiện ra rõ ràng.
[(*): đường hầm, lộ thiên hoặc không lộ thiên, đại khái đường đi mà hai bên đều có vách chắn lại]
Dũng đạo rất nhanh đi hết thì đến một căn phòng hình tròn có mái vòm cực lớn, chu vi có đến nửa dặm, cao tới mười trượng có thừa. Giữa phòng là mấy trụ đá to mấy vòng tay người ôm, thẳng tắp đến tận mái vòm, nối liền với thạch bích trên đỉnh. Phía dưới thạch trụ chất đống không ít vàng bạc châu báu, đao thương kiếm kích, nhìn qua như là đồ cổ rất nhiều niên đại trầm tích xuống dưới.
Trừ con đường hai người tiến vào, bốn phía căn phòng còn có sáu bảy con đường sâu thẳm, không biết thông đi nơi nào. Ấn Huyên đang lúc do dự không biết chọn con đường nào để đi tiếp, bỗng nhiên từ trong đám động khẩu đó, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đi ra. Thiếu niên mặc một bộ quần áo hình thức tầm thường, màu da trắng trẻo, đầu nhỏ gầy, ngũ quan nhiều lắm thì được tính là đoan chính, lộ ra một khí chất hàm hậu thảo hỉ thuần phác, làm người ta cảm giác có chút thuận mắt.
Ấn Huyên nhìn hắn một bộ dáng con nhà nông bình thường, chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở đây, bên trong động phủ dưới đáy sông. Thiếu niên nhìn thấy hai người bọn hắn, đầu tiên là kinh ngạc một khắc, sau đó vui vẻ mà gọi: “A, hắn còn thật tìm người đi theo ta! Các ngươi là ngư tinh sao? Là cá gì? Cá chép? Lư cá? Yên chi cá?”
Ấn Vân Mặc đảo mắt, cười nói: “Chúng ta là Đông hải giao nhân.”
Thiếu niên bước nhanh chạy tới, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, đặt ra hàng loạt câu hỏi: “Giao nhân cũng là một loại cá sao? Đông hải? Các ngươi từ nơi xa như vậy lội tới? Tới chỗ này làm cái gì? Ta còn chưa từng thấy qua yêu tinh xinh đẹp như vậy, giao nhân cũng giống các ngươi xinh đẹp như vậy sao?”
Y di chuyển vòng quanh, đánh giá bọn họ, miệng chậc chậc: “Ta ở trong này đã hơn một tháng, ngày thường đều nhìn thấy thủy yêu cổ quái. Con nào con nấy cái bụng to như trống, có thể có hai ba phần người đã là không tồi, ta còn tưởng rằng yêu tinh đều xấu như vậy… Chính là, Lăng ca ngày thường tuyệt không xấu nha… Không phải, hắn là giang thần không phải là yêu tinh, ta lại nói lung tung…phi phi phi.” Thiếu niên thè lưỡi, lời nói thẳng đuột từ trên người y cũng không có vẻ ấu trĩ buồn cười, ngược lại có một phen cảm giác ngây thơ chân thật.
Hơn một tháng? Lăng ca? Giang thần? Ấn Huyên trong lòng sinh nghi, nghĩ muốn dụ y nhiều lời hơn một chút, liền ôn nhu nói: “Ta xem ngươi không giống yêu, lại như là người.”
“Ta đương nhiên là người nha!” Thiếu niên không hề đề phòng đáp, “Ta kêu là Chung Mạt Nguyệt, bởi vì sinh ra ngày ba mươi, trong nhà liền gọi ta là Mạt Nguyệt. Bằng hữu gọi ta là Mạt Ca Nhi, các ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.”
Ấn Huyên cùng Ấn Vân Mặc liếc nhau: nguyên lai là con thứ của Chung lão gia! Hồng thủy vỡ đê vẫn chưa chết đuối, lại không biết sao mà đi tới thuỷ phủ nơi đáy Đồng Ngô giang. Được y gọi là “Lăng ca”, phải chăng là tà giao đang chiếm đoạt vị trí giang thần kia? Thoạt nhìn còn đối hắn có chút tử tế, thậm chí xưng huynh gọi đệ, quan hệ còn có vẻ rất thân mật?
“Ngươi đã là người, lại như thế nào ở trong giang thần thủy phủ? Chẳng lẽ không muốn quay về nhà cùng cha mẹ đoàn tụ sao?” Ấn Huyên hỏi.
“Nghĩ là muốn, nhưng Lăng ca thuỷ chung không cho ta hồi gia. Nơi này hảo ăn hảo uống, lại không cần làm việc, nhưng trống rỗng không nhân khí. Ta xem Lăng ca cũng là một người tu luyện đến thực cô đơn, mới lưu ta ở lại làm khách.” Thiếu niên lộ ra chút buồn rầu, vẻ mặt mười phần không cam lòng, thở dài: “Có khi ta rất là muốn đi nha, nhưng nhìn bộ dáng hắn cô độc linh linh, lại cảm thấy không đành lòng. Một lần hai lần, liền kéo dài tới hiện tại.”
Nhớ đến Chung gia hai lão từng giơ tay viện thủ khi hắn gặp rủi ro, Ấn Huyên tự nhiên sẽ không bỏ mặc tiểu nhi tử của họ, nghĩ thầm rằng nhiều phàm nhân bị nước cuốn như vậy, đều bị Thanh giao rút máu huyết luyện chế pháp bảo độ kiếp, lại chỉ lưu lại một Chung Mạt Nguyệt. Không đúng, Giao kia là tà long, mặc dù cũng có dính điểm “Long” danh phận, lại nhiều thô bạo hung tàn. Trước mắt có thể dung phàm nhân thiếu niên này như sủng vật, khó bảo toàn ngày nào đó nhàm chán, lại lấy y đi uống máu luyện hồn. Xem ra sau khi thu hồi phong thần kim điệp, vẫn là nên đem Chung Mạt Nguyệt đi theo.
Ấn Vân Mặc phảng phất từ trong mắt hắn đọc hiểu tâm tư, cười tủm tỉm mà tiến lên, dùng vây đuôi vờn vờn chân thiếu niên: “Ai nha, ngươi không có cái đuôi cùng tai, như thế nào sinh hoạt ở dưới nước?”
“Lăng ca nói, đeo cái này có thể ở trong nước hô hấp, mặt khác yêu vật cũng không dám đối ta ra tay.” Chung Mạt Nguyệt từ trong cổ áo lấy ra một cái dây đỏ, phía dưới treo một khối hắc lân lớn bằng đồng tiền, nhìn kỹ cũng không phải thuần màu đen, mà là xanh thẫm gần như biến thành màu đen, gợn lên ánh sáng lạnh lẽo. Cái này liền khiến ánh mắt Ấn Vân Mặc cũng khẽ biến, nói nhỏ với Ấn Huyên: “Thanh giao này thật sự là bị ma quỷ ám ảnh, lại đem nghịch lân của chính mình tháo xuống đưa cho một thiếu niên phàm nhân, cũng không sợ tu vi sụt giảm, đại thương nguyên khí.”
Ấn Huyên nói: “Đối một người có nghĩa mà đối chúng sinh vô tình, tiểu thiện không bù lại đại ác, vẫn thuộc tà ma ngoại đạo. Ta xem thiếu niên này quá mức thiên chân mới bị lừa gạt, cũng có thể là bị hiếp bức lâu, trong sợ hãi tuyệt vọng lại đối với việc gia ơn nhỏ của tà giao sinh ra cảm kích. Vô luận như thế nào, chúng ta trước khi giao nhân tinh nguyên này mất đi hiệu lực, cần mau chóng lấy được phong thần kim điệp, đem tiểu tử này mang đi trả lại Chung lão.”
“Các ngươi thì thầm nói nhỏ cái gì đó?” Chung Mạt Nguyệt tò mò hỏi.
Ấn Vân Mặc cười nói: “Chúng ta đang nói, thật vất vả ngược dòng đến Đồng Ngô giang du ngoạn một chuyến, muốn bái phỏng giang thần một chút, không biết hắn có ở trong phủ?”
“Kia cũng thật không khéo, một khắc trước hắn mới vừa đi nha. Ta hỏi hắn đi chỗ nào, hắn cũng không nói, chỉ nói không bao lâu sẽ trở lại. Nếu không, các ngươi ở chỗ này chờ, thuận đường chơi với ta trong chốc lát?”
“Vậy thì cũng vô phương. Bất quá ta nhìn thuỷ phủ nơi đáy sông này cùng trong biển không giống nhau, không biết Mạt Ca Nhi có thể mang hai ta đi thăm một phen?”
Chung Mạt Nguyệt sảng khoái mà nói: “Chuyện nào có đáng gì! Ta đối với thủy phủ mỗi địa phương đều quen thuộc. Đừng nhìn nó như không thu hút, kỳ thật có rất nhiều chỗ huyền diệu! Các ngươi đi theo ta.” Y cao hứng mà nắm một tay Ấn Vân Mặc, lôi kéo hắn hướng một cái dũng đạo đi đến.
Ấn Huyên nhìn nhìn, đối tiểu Lục thúc tâm lý độc chiếm lần thứ hai phát tác, ở phía sau bọn họ bứt rứt vẫy đuôi. Hắn rất muốn một đuôi tách cái tay hai người đang nắm ra, nhưng là biết lúc này phát tác không hợp thời, chỉ đành sắc mặt âm trầm mà yên lặng chịu đựng.
Chung Mạt Nguyệt lâu lắm mới vui vẻ như vậy, mang bằng hữu mới tinh tế đi thăm khắp thủy phủ. Ấn Huyên không thấy bóng dáng phong thần kim điệp, nghĩ thầm chẳng lẽ Thanh giao cùng Bạch long sinh tử đánh nhau, biết rõ ý đối phương là đòi thần điệp, lại còn muốn mang ở trên người sao? Khẳng định còn giấu ở nơi nào đó trong thuỷ phủ, vì thế thăm dò nói: “Xem ra giang thần còn lâu mới trở về. Chúng ta còn phải quay về Đông hải, không thể ở lâu. Bằng không để chúng ta bái yết thiên đình sắc phong thần điệp một chút, coi như là tận lễ làm khách.”
“A, các ngươi nhanh như vậy phải trở về sao?” Chung Mạt Nguyệt thực thích hai mỹ mạo giao nhân này, nhất là kẻ có cái đuôi trắng, phía trong ửng đỏ kia, cảm thấy Cửu Thiên Huyền Nữ trong truyền thuyết cũng không xinh đẹp bằng hắn, tươi cười lại thân thiết, nếu là có thể mỗi ngày cùng hắn chơi đùa thì tốt rồi.
[bạn thụ thả thính khắp nơi!]
Giao nhân xinh đẹp lại thân thiết kia cười với y, nói: “Đệ đệ của ta nói đúng, chúng ta không tiện lưu lại lâu, muốn đi yết kiến thần điệp một chút nha. Lần sau có rảnh lại đến tìm ngươi chơi tiếp.”
Chung Mạt Nguyệt bị hắn cười đến ngơ ngẩn, liền quên lời Lăng ca dặn, cởi bỏ cấm chế, mang theo bọn họ vào trong mật thất đặt kim điệp. Nguyên lai là một cái ngọc trai cực lớn to bằng cái đình nghỉ mát. Vỏ ngọc trai mở ra liền trời quang mây tạnh, hào quang bốn phía. Phong thần kim điệp kia được đặt ở viên ngọc giữa thân trai.
“Lăng ca nói, ngoại trừ thần linh được thụ phong, ai cũng không cầm được kim điệp này. Phàm nhân chỉ liếc mắt một cái, mắt sẽ đau đớn đến rơi lệ.” Chung Mạt Nguyệt bị kim quang chói mắt, vội đem mặt quay đi, nói rằng “Không nghĩ giao nhân các ngươi còn rất lợi hại, có thể trực tiếp nhìn chằm chằm vào nó.”
Ấn Vân Mặc nheo lại mắt, nhìn mấy văn tự thiên đình trên phong thần kim điệp mà phàm nhân không thể nhận ra, thần sắc biến hoá đến thập phần vi diệu.
Ấn Huyên cũng thấy kim quang nhức mắt, nhìn nhiều không nổi; liền lập tức lấy ra ích thế túi, đem phong thần kim điệp to bằng bàn tay bỏ vào, thắt chặt túi rồi mới nhét vào trong lòng.
Chung Mạt Nguyệt quá sợ hãi: “Ngươi, các ngươi làm gì vậy? Đây chính là giang thần kim điệp, các ngươi làm sao dám tự tiện lấy đi! Lăng ca quay lại nhất định sẽ tức giận, hiện ra nguyên hình tới tìm các ngươi tính sổ! Các ngươi có biết nguyên hình Lăng ca có bao nhiêu đáng sợ hay không, là -” lời dong dài một trận nói chưa xong, Ấn Huyên một tay như đao bổ vào sau gáy, y liền nhất thời ngất đi.
“Phiền chết, nếu không phải là nhi tử của Chung lão gia, ta đã sớm muốn thu thập hắn.” Ấn Huyên kéo sau cổ y, không kiên nhẫn mà nói, “Gặp người liền bắt tay, một chút quy củ cũng không có.”
Ấn Vân Mặc bật cười: “Hắn là một thiếu niên nhỏ tuổi, lại xuất thân nghèo khổ, nào có người dạy quy củ. Bất quá cũng coi như đơn thuần đáng yêu, nói chuyện với hắn một hồi, cảm thấy chính mình cũng biến thành tuổi trẻ. Huyên nhi ngươi xem ngươi, giữ kín nhiều năm như vậy, thấy biến không sợ hãi, lão luyện thành thục. Lần này cũng rốt cục hiện ra tình thật, đây là chuyện tốt a, ha ha ha…”
Ấn Huyên bị hắn cười đến bực mình, tiếp tục sắc mặt lạnh băng, xách Chung Mạt Nguyệt hướng ra phía ngoài bơi đi.
Sợi dây đỏ từ cổ áo thiếu niên rơi ra, giống như cảm ứng được người đeo bởi vì ngoại lực mà đánh mất ý thức, hắc lân treo phía dưới dây đỏ bỗng nhiên mãnh liệt chớp lên, lập tức phóng ra một vòng thanh quang lãnh liệt, dường như đem toàn bộ thân thể thiếu niên bao phủ che chở trong đó. Ấn Huyên cả kinh phát giác đau nhức, lập tức buông tay, mới vừa năm ngón tay nắm áo Chung Mạt Nguyệt như bị lửa đốt, hiện lên một chuỗi vết bỏng rộp lên. Nếu là hắn phản ứng chỉ chậm nửa bước, chỉ sợ xương tay cũng bị thương.
“Hừ, hảo một cái nghịch lân không thể động vào!” Ấn Huyên nhịn đau bóp cổ tay, hừ lạnh nói.
Ấn Vân Mặc từ vạt áo kéo ra một mảnh vải, đem bàn tay hắn băng bó kỹ lưỡng, nói rằng: “Xem ra trước mắt không thể mang hắn đi, đợi cho Tập Duật Quân đoạt lại bài vị, trấn áp được Thanh giao này, rồi cứu cũng không muộn.”
Ấn Huyên vuốt cằm: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Đương khi nói chuyện, ngoài thủy phủ một tiếng kêu to bỗng nhiên bạo khởi, như cự thú phẫn nộ gào thét, giữa hang cùng ngõ hẻm tầng tầng tiếng vọng. Tiếng gầm như vận pháp lực tùy ý trút xuống, cả tòa thủy phủ rung lên giống như lung lay sắp đổ.
Chẳng lẽ Thanh giao kia lại bỏ việc tranh chấp địa vị, trước tiên quay lại, chỉ vì cảm ứng nghịch lân biết thiếu niên phàm nhân gặp nguy hiểm? Ấn Huyên kinh ngạc nhìn thoáng qua Ấn Vân Mặc, người sau lập tức nắm chắc cổ tay của hắn: “Đi mau! Ngươi và ta trước mắt đều không phải là đối thủ của hắn, chỉ sợ đối mặt một cái liền khiến thân thể tiêu tán!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đoạ Tiên
Quyển 2 - Chương 38
Quyển 2 - Chương 38